Mùa xuân năm Diệu Hoàng thứ hai mươi mốt, Phỉ quốc binh mã hùng mạnh, lương thực sung túc, Diệu Đế lấy cớ Ngụy Văn quốc tiến cống chậm trễ, coi thường thánh uy phát ra vạn binh mã phạt Ngụy.
"Tuyên Tư Mã công tấn kiến!!!"
Nội trong hôm nay, Đông Phương Diệu đã tuyên kiến hơn mười trọng thần, ra ra vào vào không chỉ khiến hoàng cung dậy sóng mà kinh thành người người đều bất an.
"Tư Mã công, ngươi nói trận này nên phái ai đi?" Đông Phương Diệu đưa tay xoa xoa trán, thần sắc mệt mỏi.
Tư Mã Lăng xưa nay nổi tiếng là người chính trực, công tư phân minh. Bà chắp tay hướng Đông Phương Diệu, chậm rãi nói: " Hoàng thượng muốn thần nói thật hay nói dối."
Đông Phương Diệu đáp: " Tư Mã công là người mà trẫm tin tưởng nhất, ngươi nói đi."
" Trận này nói khó không khó, nói dễ không dễ, mấy năm nay lục quốc đối với chúng ta tuy bình tĩnh nhưng ngàn năm trôi qua đã biết bao lần động binh, may mắn các vị tiên tổ đều anh minh thần võ giữ lại được giang sơn này. Hiện tại hoàng thượng chí lớn, trận này thắng không chỉ mở rộng bờ cõi còn có thể trấn áp dã tâm của đám người ngoài kia."
Lại tiếp: " Bất quá nếu chỉ phái một tướng quân bình thường đi cho dù thắng cũng sẽ không tạo được tiếng vang. Vì vậy trận này buộc phải là một trong các vị công chúa xuất chinh."
Đông Phương Diệu âm thầm gật đầu: " Tư Mã công quả nhiên thấu hiểu lòng trẫm. Vậy ngươi nói xem nên phái ai đi mới thích hợp?"
Tư Mã Lăng cung kính: "Vậy phải xem hoàng thượng muốn thắng lớn hay thắng nhỏ."
Đông Phương Diệu "ồ" lên: " Như thế nào là thắng lớn, như thế nào là thắng nhỏ?"
"Ngụy Văn Vương ngu dốt, Ngụy Văn quốc mục nát, may mắn trong đám nhi tử của hắn có Ngụy Thành văn võ song toàn, anh dũng thiện chiến. Lần này phái ra, tam công chúa dĩ nhiên là thích hợp nhất." Tư Mã Lăng nói: " Bất quá..."
Đông Phương Diệu xua tay: " Ngươi cứ nói, không cần kiêng kỵ."
" Hiện nay trong triều, tam công chúa thế lực lớn mạnh, lần này nếu xuất quân thành công ắt sẽ áp chế thánh uy của bệ hạ, vả lại Ngụy Văn quốc dù sao cũng chỉ là tiểu quốc, lấy công chúa tài giỏi nhất của chúng ta đối đầu với bọn họ cho dù thắng hay thua uy danh cũng sẽ không được lan xa." Tư Mã Lăng thẳng thắng.
Đông Phương Diệu mỉm cười: " Tư Mã công quả nhiên suy tính sâu xa, tam nhi không được vậy ngươi nói nên là ai đi?"
Tư Mã Lăng tựa hồ như suy nghĩ: " Đại công chúa nhát gan sợ phiền phức, tam công chúa không thể đi, thất công chúa lại càng không thể, bát công chúa còn quá nhỏ." Bà ta chợt ngẩn lên.
" Ngươi nói ngũ nhi có thể không?" Đông Phương Diệu sâu xa nhìn.
Tư Mã Lăng im lặng một hồi, nói: " Trong quân hiện nay tướng tài vô số, chỉ cần ngũ công chúa chịu nghe theo thì mọi sự đều có thể thành."
Đông Phương Diệu nhìn Tư Mã Lăng lại nhìn chiếu thư còn để trống một khoản trên bàn, nói: " Tuyên ngũ công chúa."
Thương Nguyệt cảm thấy thế sự quả thực nực cười. Đông Phương Thương Tuyết vì chuyện xuất chinh lần này mà mua chuộc bá quan, ngày đêm cầu kiến không biết bao nhiêu đại thần. Đông Phương Thương Lạc cũng xuất ra không ít công sức vậy mà kết cục miếng mồi ngon này lại rơi vào tay kẻ suốt ngày hết ăn rồi ngủ như nàng.
" Ngũ nhi, trận này trẫm sẽ phái Từ lão tướng quân đi cùng ngươi. Chỉ cần mọi sự ngươi đều nghe theo hắn thì đến lúc hồi kinh trẫm ắt sẽ ban thưởng ngươi thật hậu hĩnh." Đông Phương Diệu nhìn bộ dạng ngả nghiêng của Thương Nguyệt, lạnh nhạt nói.
Thương Nguyệt một thân y phục xộc xệch, mùi rượu nồng nặc. Nàng tiến lên trước mặt Đông Phương Diệu, cười mỉm: " Trận này nhất định phải là thần nhi đi sao?"
Đông Phương Diệu gật đầu: " Đúng vậy."
Nàng cười càng sâu: " Nếu vậy thần nhi có một điều kiện?"
Đông Phương Diệu cau mày, trước đây mỗi lần đối diện với bà ta nữ nhi này đều một bộ dạng sợ hãi không dám đối mặt bây giờ còn dám bàn điều kiện sao? Bà nói: "Điều kiện gì?"
Nàng nhếch môi, thanh âm nhếch nhác thường ngày chợt trở nên trong trẻo: " Lần này xuất quân phải do chính thần nhi chọn người đi cùng."
" Ngươi muốn tự chọn?" Đông Phương Diệu cao giọng. Nếu người nói ra câu này là Đông Phương Thương Tuyết hoặc Đông Phương Thương Lạc bà tuyệt đối sẽ không bất ngờ như vậy. Bà nói: " Ngươi muốn chọn ai?"
Thương Nguyệt thản nhiên cười: " Chọn ai cũng sẽ không chọn Từ lão tướng." Nàng dừng một chút: " Còn có Hoa tướng quân, La tướng quân, Văn Thái úy, tất cả đều sẽ không chọn." Một loạt tên cơ hồ đã kể ra tất cả các vị danh tướng hiện tại của Phỉ quốc.
" Hồ náo!!!" Đông Phương Diệu vỗ bàn.
Thương Nguyệt bình tĩnh nhìn bà ta: " Mẫu hoàng đừng vội, thần nhi còn chưa nói hết."
" Ngươi còn gì muốn nói?"
" Thần nhi biết mẫu hoàng lựa chọn thần nhi là có lí do, mà thần nhi cũng vì lí do này muốn tự chọn người xuất chinh cùng thần nhi." Thương Nguyệt vừa cười vừa nói còn bồi thêm một câu: " Mẫu hoàng yên tâm, trận này chắc chắn thắng."
Đông Phương Diệu nhìn vẻ mặt tự tin của nàng, trong lòng suy nghĩ gì đó, thật lâu sau mới nói: "Nếu ngươi đã tự tin như vậy trẫm cho ngươi một cơ hội. Nếu thua, mang đầu tới gặp trẫm!"
Thương Nguyệt đề cao giọng đáp: " Đa tạ mẫu hoàng tin tưởng."
Sau khi Thương Nguyệt rời đi, Đông Phương Diệu vẫn như cũ ngồi sau ngự án nhìn theo bóng nàng. Thái Cơ, có phải thời điểm phượng hoàng niết bàn mà chàng từng nói với ta sắp thành hiện thực rồi không?
" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Ngũ công chúa văn thao võ lược, tài đức hơn người nay phong Bình Ngụy Vương ban vạn binh mã, thay trẫm phạt Ngụy. Khâm thử!!!"
Thiên hạ rúng động.
Ai cũng biết ngũ công chúa hoang dâm vô độ, háo sắc vô năng vậy mà lại được phái đi phạt Ngụy?
Trò cười!!!
Mười ngày trôi qua, Đông Phương Diệu sai người theo dõi Thương Nguyệt gắt gao để xem rốt cuộc người nàng muốn đề cử là ai song đều thất vọng, nàng nên ăn thì ăn nên uống thì uống giống như không hề có ý định muốn đi cầu hiền.
Mắt thấy ngày xuất chinh không còn xa, Đông Phương Diệu rốt cuộc không nhịn được mà triệu Thương Nguyệt tấn kiến.
" Ngươi đã nghĩ sẽ đề cử ai đi cùng chưa?" Đông Phương Diệu đối với Thương Nguyệt đầy chờ mong.
Thương Nguyệt chắp tay, cười nói: " Thần nhi đã có danh tự (tên) trong lòng."
Đông Phương liền đáp: " Là tướng quân nhà nào?"
Thương Nguyệt lắc đầu: " Không phải tướng quân."
" Là danh sĩ sao?"
" Cũng không phải."
" Lẽ nào ngươi muốn mời du hiệp?"
Thương Nguyệt vẫn cười mỉm: " Cũng không."
Đến đây đôi mày Đông Phương Diệu chau lại: " Rốt cuộc là ai?"
Thương Nguyệt nhẹ cười một tiếng, nói: " Cho họ vào."
Đông Phương Diệu ngẩn lên thì thấy bốn người từ bên ngoài lần lượt đi vào trong đó có ba nam một nữ tất cả đều khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, ngũ quan tầm thường, thần thái lạnh nhạt.
Hành lễ xong, Đông Phương Diệu mới quay sang Thương Nguyệt, nói: " Đây là..."
Nàng nhìn bọn họ một lượt rồi đáp: " Bọn họ thứ tự là Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt. Bốn ám vệ bài danh Tứ, Ngũ, Lục, Thất bên cạnh thần nhi. Thần nhi chính là muốn bọn họ đi cùng thần nhi trong trận chiến này."
Lời này thốt ra cả Đông Phương Diệu cũng kinh sợ. Nguyên lai kể cả Đông Phương Diệu cũng không biết thân phận thật sự của Thái Cơ, bà chỉ biết bên cạnh ông có hơn năm trăm ám vệ thân thủ phi phàm. Trong đó hai mươi người đứng đầu võ công có thể xưng hàng thiên hạ đệ nhất. Không nghĩ tới Thương Nguyệt lại muốn đưa bọn hắn vào trong quân.
Thương Nguyệt thu hết biểu cảm của Đông Phương Diệu vào trong mắt. Sở dĩ nàng nói ra bài danh ám vệ của bọn họ vì nàng biết Đông Phương Diệu rõ hơn ai hết sự đáng sợ của số ám vệ này.
Không dám nói lấy một địch một vạn, nhưng một hai ngàn vẫn có thể!
Đông Phương Diệu chần chừ một lúc mới hạ giọng: " Nếu như ngươi đã có quyết định vậy thì đi sớm về sớm." Bà tự biết số ám vệ của Thái Cơ không giống ám vệ bình thường, chỉ cần xuất ra một người cũng đủ làm chấn động thiên hạ.
Thương Nguyệt cung kính: " Thần nhi tuân lệnh!"