Thiên Hà Đại Lục Ký

chương 25: tình kiếp khó tránh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Long ở trong gian phòng của mình ngây ngốc suốt ba ngày. Hắn nghiền ngẫm nghiên cứu Đan Thuật Thiên Thư đến mức quên cả ăn. Tinh thần của Trần Long đang ở trong trạng thái nhập định, hắn ngồi đả tọa trên giường, hai mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều, nhìn bên ngoài không khác gì là đang ngồi ngủ vậy.

Chợt, Trần Long mở mắt ra, tự ngẫm: " Đan Thuật một đường gồm có Dược Thuật và Độc Thuật. Mặc dù mình đã được truyền thừa quán đỉnh cho kiến thức và kinh nghiệm thực tiễn. Nhưng dù sao đó cũng là kinh nghiệm của người khác, chỉ có thể dùng làm cơ sở để nghiên cứu mà thôi. Muốn có thành tựu của chính mình, phải tự lĩnh ngộ mới được. Hiện tại mình chỉ nắm chắc Đan Thuật từ Vương cấp trở xuống, còn Thần cấp...phải đợi đến lúc cảnh giới đạt Chư Thần Cảnh mới lĩnh ngộ hết."

Thu lại tinh thần, Trần Long liền bước xuống giường, định mở cửa đi ra ngoài thì sực nhớ một chuyện mà dừng lại, hắn lẩm bẩm: " Ba ngày rồi chưa có tắm a! Bây giờ mà ra ngoài sẽ thành sinh vật giải tán đám đông đấy! Hà hà! " Trần Long tự nghĩ, lại tự cười một mình, rồi hắn quay vào phòng, tắm rửa một phen, thay vào một bộ y phục mới màu xanh lục nhạt, lúc này hắn mới mở cửa ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, Trần Long đã nhìn thấy tiểu nhị của tửu lâu đang đi tới.

- Khách quan, người ra ngoài rồi! Hôm qua có người của Thảo Dược Đường đến, nhắn cho khách quan là: " thảo dược đã được thu thập đủ, mời khách quan đến đó để nhận".- Tiểu nhị bước tới trước mặt Trần Long khom người một cái, lễ độ nói.

- Ồ! Ta biết rồi! Đa tạ! - Trần Long gật gù trả lời. Hắn chợt nhìn xuống Ngân Long Giới trên tay, không hiểu vì sao lại lấy ra lệnh bài màu lục bảo, nhìn nhìn nó một chút lại cất vào, hắn khẽ lắc đầu cười cười, sau đó liền rời khỏi tửu lâu.

Trần Long bộ hành một hồi trên đường lớn phía Tây Lục Diệp Trấn. Trong chốc lát, trước mắt Trần Long đã xuất hiện một cái cửa hiệu khá rộng lớn. Phía trên lối vào lại có ba chữ được chạm khắc rất bắt mắt: Thảo Dược Đường ". Bước vào trong, Trần Long lại bị choáng ngợp bởi dòng người tới lui mua bán thảo dược. " Thật đông nha, không nghĩ tới một cái tiểu trấn lại sầm uất như vậy." - Trần Long thầm nghĩ mà vô cùng cảm khái.

- Khách quan, người muốn mua hay là bán thảo dược vậy? Tiểu nhân có thể giúp gì được không? - một cái tiểu nhị nhiệt tình bước tới trước mặt Trần Long, lễ độ hỏi.

- À, ta đến là để nhận hàng, phiền ngươi đi thông báo một tiếng cho quản sự ở đây! - vừa nói, Trần Long vừa lấy ra lệnh bài màu lục bảo đưa cho tiểu nhị.

- Thì ra là khách quý của Lục Diệp Trấn, mời công tử nhận lại lệnh bài, tiểu nhân sẽ lập tức đi thông báo. - tiểu nhị tiếp nhận lệnh bài, nhìn thoáng một cái mà biến sắc, liền vội vàng trả lệnh bài lại cho Trần Long, khom người cung kính nói.

Tiểu nhị rời khỏi hơn mười nhịp hô hấp, liền có một vị trung niên chừng bốn mươi tuổi sốt sắng đi tới trước người của Trần Long, giọng nói lễ độ:

- Trần Công Tử! Để người đợi lâu rồi! Đường chủ của chúng ta đang đợi công tử trong phòng khách! Xin mời đi theo ta!

Hai người đi vào một cái gian phòng bên trong Thảo Dược Đường, lúc này đã có một vị trung niên ngồi sẵn ở đó. Vị quản sự dẫn đường đi vào liền khom người cung kính nói:

- Bẩm Đường chủ! Trần Công Tử đã đến!

- Uhm..Được rồi! Ngươi đi làm việc của mình đi! -vị trung niên khẽ gật gù nhỏ giọng nói.

Đợi cho quản sự dẫn đường ra khỏi phòng, vị trung niên này liền đứng dậy, thái độ rất là khách khí nói:

- Trần Công Tử! Mời ngồi!

- Đa tạ! - Trần Long cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống.

Sau đó liền có một vị nha hoàn cẩn thận bưng tới một bộ kỹ trà, đặt lên bàn của Trần Long. Nha hoàn này hành sự vô cùng tỉ mỉ, chăm chút từng li từng tí động tác pha trà. Hơn hai mươi nhịp hô hấp qua đi, nha hoàn này mới hoàn thành xong toàn bộ quá trình pha trà của mình. Sau đó nàng lại cẩn thận rót ra một chung trà nhỏ, lại rất lễ phép dâng lên cho Trần Long.

- Trần Công Tử! Đây là trà được pha chế từ Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo thượng hạng của Lục Diệp Trấn. Mời Trần Công Tử dùng thử rồi hãy cho tệ Trấn vài lời Luận Trà. - trung niên Đường Chủ nhìn qua Trần Long khách khí nói.

Trần Long nhận lấy chung trà từ tay của nha hoàn, nhìn qua trung niên đường chủ khẽ gật đầu đáp lễ một cái. Sau đó hắn nhẹ nâng chung trà lên mũi hít sâu một hơi, rồi thở ra thật chậm. Trần Long đưa chung trà lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, hắn liền dùng tinh thần lực để cảm nhận hương vị của trà. Trần Long lại chậm rãi nhấp thêm một ngụm nữa để cảm nhận thành phần trong trà. Và một ngụm cuối cùng, Trần Long khẽ nhắm mắt lại để cảm nhận được trong cơ thể mình hiệu quả đạt được của chung trà này. Toàn bộ quá trình Trần Long uống ba ngụm trà, cũng đã mất hơn hai mươi nhịp hô hấp.

Trần Long mở mắt ra, nhìn lên nha hoàn trước mặt mình khẽ gật đầu cười một cái, nói:

- Đa tạ rồi!

Nha hoàn thấy Trần Long khách khí với mình như vậy, trên mặt có một tia ửng đỏ, liền cung kính khom người cúi đầu với Trần Long một cái, rồi lui ra phía sau tiếp tục hầu trà.

- Thế nào Trần Công Tử, có thể cho tệ Trấn một vài lời Luận Trà hay không? - trung niên Đường Chủ lại khách khí lên tiếng.

- Nếu Đường Chủ đã mở lời, tại hạ cũng xin mạn phép bình luận một phen. Về hương vị thì thao tác pha trà đã rất hoàn mỹ, hương trà không bị nồng, vị cũng không đậm, thật sự là vừa đủ. Về thành phần của trà thì tám phần là Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo thượng phẩm, hai phần còn lại gồm có Tuyết Nhung, Bạch Bì, Long Thảo, Kỷ Tử, Linh Chi và Ngân Túc. Còn công dụng là do tỷ lệ liều lượng của các loại thảo dược này tạo nên. Uhm...thứ cho tại hạ nói thẳng, Dưỡng Tâm Thảo Quý Trấn Cho vào quá nhiều, vì vậy nó đã áp chế bớt dược hiệu của các loại thảo dược khác, mà dược hiệu của Dưỡng Tâm Thảo cũng là bị lãng phí rồi!

Trung niên Đường Chủ và nha hoàn nghe vậy thì chấn động trong lòng. Đặc biệt là trung niên Đường Chủ càng là kinh ngạc gấp bội, vì thành phần và tỉ lệ trong trà ông là người biết rõ nhất.

- Ha Ha Ha! Đúng là hậu sinh khả úy! Trần Công Tử trẻ tuổi như vậy, lại đối với trà đạo và thảo dược có am hiểu rất sâu sắc và tinh tế. Thật là đáng khâm phục! - trung niên Đường Chủ chợt cười lớn một tiếng, sau đó quay qua Trần Long giọng nói rất tán thưởng.

- Đường Chủ quá khen rồi! Tại hạ chỉ là tình cờ học được một chút kiến thức mà thôi! - Trần Long gãi gãi đầu, khẽ cười khiêm tốn nói.

- Trần Công Tử đừng khiêm tốn! Đại Tiểu Thư đúng là rất biết nhìn người! - trung niên Đường Chủ lại cười ý tứ nói.

- Đại Tiểu Thư? - Trần Long cũng đã lờ mờ đoán được vị đại tiểu thư này chính là lục y nữ tử ở trong tửu lâu, nhưng hắn vẫn muốn hỏi thử thân phận của nàng một phen.

- À, khụ..khụ..Trần Công Tử! Ta quên giới thiệu, bản Đường Chủ tên là Lục Nhân, chịu trách nhiệm quản lý Thảo Dược Đường này. Ta nghe nói Trần Công Tử có một khoản giao dịch với chúng ta, có phải không? - trung niên Đường Chủ này tên là Lục Nhân, thấy mình sắp nói lỡ lời liền vội vàng hỏi sang chuyện khác.

- Đúng vậy, Lục Đường Chủ! Tại hạ đến đây là muốn nhận thảo dược mình đã đặt mua. - Trần Long nghe vậy cũng không tiện hỏi thêm, liền trả lời.

- Uhm...Trần Công Tử! Chuyện là thế này. Hầu hết số lượng thảo dược chúng ta đều đã thu thập đủ. Chỉ có một loại là Hoạt Dương Thảo, vì nó rất ít công dụng nên chúng ta không có tồn trữ nhiều trong kho. Nhưng mà chúng ta biết địa phương có thể hái được nó rất nhiều. - Lục Nhân Đường Chủ nhìn Trần Long một cái ý tứ nói.

- Ồ! Là Hoạt Dượng Thảo hay sao? Loại thảo dược này đúng là rất ít công dụng. Không biết Lục Nhân Đường Chủ có thể chỉ cho tại hạ biết địa điểm hay không? Tại hạ sẽ rất cảm kích! - Trần Long gật gù ngẫm nghĩ một hồi, lại nói.

- Cái này đương nhiên không thành vấn đề. Chỉ là ngày mai, Thảo Dược Đường chúng ta vừa lúc có một đội ngũ hái dược thảo đi đến đó. Không biết Trần Công Tử có muốn đi cùng hay không? Ta đảm bảo, Hoạt Dương Thảo Trần Công Tử muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. - Lục Nhân Đường Chủ cười cười nói với Trần Long, lại sợ Trần Long từ chối, câu cuối cùng ông ấy cố ý nhấn mạnh một chút.

- Chuyện này...Uhm...Vậy cũng được! Tại hạ chỉ sợ làm phiền đến Quý Đường mà thôi! - Trần Long thoáng do dự một chút, liền đưa ra quyết định.

- Vậy sáng sớm mai, lúc mặt trời còn chưa lên, Trần Công Tử hãy đến Thảo Dược Đường một chuyến, đội ngũ hái dược thảo sẽ tập trung ở đại sảnh để xuất phát. - Lục Nhân Đường Chủ nghe vậy liền vui vẻ nói.

- Được rồi, vậy quyết định như thế! Tại hạ xin cáo lui trước! Còn về số thảo dược kia, khi nào hái được Hoạt Dương Thảo trở về, tại hạ sẽ nhận luôn một lần. - Trần Long lập tức gật đầu, đứng dậy khẽ khom người một cái lễ độ, liền muốn rời khỏi.

- Vậy được, Trần Công Tử đi thong thả! - Lục Nhân Đường Chủ cũng khẽ cười đáp lễ một cái.

Trần Long được nha hoàn pha trà cho hắn, đưa ra khỏi phòng khách Thảo Dược Đường, liền một mạch đi về phòng nghỉ của mình ở tửu lâu. Cho nên hắn đương nhiên không biết được một màn phát sinh ở gian phòng khách này, ngay khi hắn rời khỏi.

- Ha ha ha ha! Lục Hiền huynh! Ánh mắt của Tuyết nhi đúng là rất khá. Tiểu tử này là một thanh niên rất có lễ nghĩa, kiến thức dược lý lại vô cùng uyên bác. Nếu duyên này mà thành, Lục Hiền huynh là nhặt được bảo rồi! - Lục Nhân nhìn một vị trung niên khác vừa đi ra, cười ha hả nói.

- Lục Nhân huynh kết luận như vậy đã là quá sớm rồi. Chuyện tình cảm của đám trẻ, vẫn là nên để chúng nó tự nhiên mà phát sinh đi. Ý tứ của ta chính là muốn tuổi trẻ Lục Diệp Trấn kết giao với một cái tuổi trẻ thiên tài khác mà thôi. - vị trung niên này chính là Lục Hiền, trấn trưởng của Lục Diệp Trấn. Lục Hiền vốn đã ở phía sau phòng khách theo dõi hết mọi việc. Khi Trần Long rời khỏi, ông liền bước ra nói chuyện với Lục Nhân.

- Uhm..Nhưng ta vẫn là hi vọng thanh niên này sẽ thành rể hiền của Lục Diệp Trấn. Ta luôn cảm thấy tiểu tử này có cái gì đó bất phàm. - Lục Nhân khẽ gật gù, lại nói.

- Ta cũng cảm nhận được, tiểu tử này có nhiều bí mật. Có lẽ sau khi hái thảo dược về, chúng ta sẽ hiểu thêm một chút về hắn. Cứ trông đợi đi thôi! - Lục Hiền cũng khẽ cười, nhìn qua Lục Nhân nói.

- Nhưng mà...huynh sắp đặt lần hái thảo dược này như vậy, đã có báo trước với Tuyết nhi hay chưa? - Lục Nhân chợt lo lắng hỏi.

- Ta đã nói rồi, chuyện tình cảm của đám trẻ phải để nó tự nhiên phát sinh. Chúng ta can thiệp quá nhiều sẽ không tốt, nhiều khi còn nhận được kết quả ngược lại. - Lục Hiền lại cười cười, nói.

- Ta chỉ sợ bọn trẻ xảy ra bất trắc mà thôi! - Lục Nhân lại nói.

- Không có việc gì đâu, tất cả ta có có dự liệu hết rồi! Đúng rồi, Lục Nhân huynh, huynh thấy cái dược phương để điều chế ra Dưỡng Tâm Tửu của tiểu tử đó thế nào? - Lục Hiền chắc chắn nói, lại chợt nhớ một chuyện, liền hỏi Lục Nhân.

- Có thể nói là rất tuyệt vời! Tiểu tử này cũng thật là phóng khoáng. Hắn không chỉ ghi ra danh sách dược liệu cần thiết để chế tạo Dưỡng Tâm Tửu, mà còn ghi rất chi tiết liều lượng, tỷ lệ và có cả phương thức pha chế nữa. Theo ta thấy chắc chắn hắn đã có tình ý với Tuyết nhi rồi, nên mới dễ dàng tặng một cái dược phương như vậy! - Lục Nhân trả lời, giọng điệu có nhiều ý tứ tán thưởng.

- Mới gặp lần đầu đã sinh tình ý, người thì tặng lệnh bài thân phận, đứa thì tặng dược phương trân quý. Tuổi trẻ bây giờ cũng thiệt là...Ha ha ha! - Lục Hiền nghe vậy cũng khẽ cười, thuận miệng buông thêm một lời cảm khái.

- Ha ha! Dược phương này ta đã cho cấp dưới tiến hành điều chế. Nếu thật sự thành công chế ra Dưỡng Tâm Tửu, rể hiền của huynh sẽ thành một đại công thần của Lục Diệp Trấn đấy! - Lục Nhân lại tươi cười nói.

- Ta nghĩ chắc chắn sẽ thành công! Với lại tiểu tử này sẽ còn phải gắn bó với chúng ta rất lâu đấy! - Lục Hiền khẽ cười, lại buông ra một câu nói bóng gió làm cho Lục Nhân cũng rất tò mò.

( Chuyện này Trần Long tất nhiên không hề biết, kể cả sau này khi hắn bôn ba khắp nơi, hắn thật sự không nghĩ tới, chỉ vì một cái dược phương Dưỡng Tâm Tửu mà hắn vô tư để lại như thế, lại làm cho Lục Diệp Trấn hoàn toàn thay da đổi thịt. Và Dưỡng Tâm Tửu sau này chính là niềm kiêu hãnh của Lục Diệp Trấn, thậm chí nó còn trở thành Ngự Tửu dùng để dâng lên hoàng đế của Gia Định Vương Triều. Nhưng mà chuyện này là rất lâu về sau.)

Quay lại với Lục Diệp Trấn hiện tại, một ngày như vậy đã nhanh chóng trôi qua. Dù muốn dù không, Trần Long cũng phải lưu lại nơi đây thêm mấy ngày nữa. Hắn chỉ là muốn tìm một ít thảo dược để ngâm ra một loại rượu ngon, để cho hắn nhâm nhi khi dùng thịt nướng mà thôi. Không ngờ lại kéo dài thời gian như vậy, làm cho Trần Long quên luôn cả việc, đi tìm đường nào ngắn nhất để đi đến Dược Vương Thành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio