Dịch giả: Diệp Thiên Di
Biên: KìNgộ
Làm việc tốt thường gian nan, bốn người đi vào một nơi sơn dã, phong cảnh xung quanh đầy sắc màu của mùa thu, đây là thời điểm mà mọi người chờ đợi để thu thành quả trong một năm vất vả vừa qua. Mây đen đêm qua đã được ánh mặt trời tẩy rửa, tia nắng ấm áp phủ lên cơ thể của bốn người, hàn khí ban đêm đã biến mất, y phục của từng người dưới ánh mặt trời phát ra bốn màu tím, xanh, trắng, vàng rực rỡ.
Tâm tình đêm qua của Diêu Túy được dòng ấm áp này chuyển hóa, trên mặt lại ôn hòa, thỉnh thoảng lôi kéo Khuynh Thành chạy vào giữa rừng cây hái những bó hoa dại. Không khí buổi sáng trong sơn dã xen lẫn mùi của bùn đất, làm tâm tình của mỗi người về lại trạng thái ban đầu.
Hắc Hồ Tử đẩy đẩy Độ Không đang ở bên cạnh: "Huynh đệ, ngươi có diễm phúc quá đó."
Độ Không mỉm cười nói: "Nào có, ngươi cũng vậy mà?"
"Ai yaaa...! Mỗi ngày nhìn người đẹp, tâm tình của ta không giống nhau." Hắc Hồ Tử vừa cười vừa nói.
Độ Không cười đểu: "Có bao nhiêu phúc khí lại có bấy nhiêu lỗi lầm."
Hắc Hồ Tử gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hai người nhìn nhau cười ha hả. Hai nữ tử chạy tới, những bông hoa được tết thành vòng đội ở trên đầu, bỗng nhiên Độ Không nghĩ đến các hoa tiên nữ trong truyền thuyết. Độ Không vốn háo sắc, hơn nữa mấy năm nay đều ăn chay không dính một chút đồ mặn. Còn Hắc Hồ Tử thì từ đó cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nữ tử đẹp như vậy, nhất thời hai người si ngốc ngắm nhìn.
Diêu Túy lôi kéo tay Độ Không: "Ngươi nhìn xem ta có đẹp không?"
Khuynh Thành hơi đỏ mặt nói: "Độ Không, thế ta có đẹp không?"
Độ Không có chút bất đắc dĩ nói: "Đều đẹp!" Từ xưa đến nay, nếu hai cô gái tranh chấp, đều đã làm cho không biết bao nhiêu nam nhân phải đầu óc choáng váng.
Hắc Hồ Tử nói: "Không lẽ đây là thiên đường?" Hai nữ tử nhìn cũng không nhìn, thăm dò Độ Không: "Đại ca ngươi không thèm để ý tới."
Hai nữ nhân đứng ở hai bên Độ Không không ngừng lải nhải, Độ Không cảm thấy có chút phiền phức liền đẩy Hắc Hồ Tử đến trước mặt, hai người lập tức rời đi, thảo luận trạm dừng chân tiếp theo.
Hắc Hồ Tử nhìn Độ Không rồi phàn nàn nói: "Huynh đệ vì sao ta lại không được diễm phúc như ngươi a?"
Trong sơn dã hoang vu chỉ nghe thấy tiếng nói của bốn người, vừa đi vừa nói một đường thằng về Khang thành.
Trải qua chuyện hai ngày trước, Diệp Đỉnh Thiên liền phân phó gia đinh luôn túc trực bên phu nhân.
Một nha hoàn bưng trà bước vào: "Lão gia, phu nhân mời ngài đến chỗ phu nhân dùng cơm."
Diệp Đỉnh Thiên vừa vẽ tranh vừa trả lời: "Ngươi lui xuống đi, đến trưa ta sẽ ghé qua."
Cửa phòng chậm rãi khép lại, cây bút vung lên một cái, trong lòng Diệp Đỉnh Thiên thầm nghĩ toàn bộ thành trì này đều do một tay hắn nắm giữ, hắn muốn nghịch thiên cải biến vận mệnh, hắn muốn làm chí tôn trong võ lâm, Thiên Kiếp là cái thá gì? Người mà Hoàng Đế đề cập trước mặt hắn hẳn là một lão giả, trong triều đình còn có một người thần bí mỗi lần gặp đều mang theo khăn che, dựa vào màu tóc thì hắn cũng tầm năm sáu mươi tuổi rồi, hắn sẽ nhanh chóng luyện thành công Âm Dương điển tịch rồi sẽ chơi đùa với mọi người.
Diệp Đỉnh Thiên nói to: "Hôm nay không có việc gì quan trọng thì chớ quấy rầy ta."
Ở bên ngoài, Diệp Quần cung kính đáp trả: "Lão gia không có chuyện gì phân phó ạ."
Diệp Đỉnh Thiên: "Không có việc gì, ngươi lui xuống đi." Diệp Đỉnh Thiên nhìn Diệp Quần rời đi, mở ra một phòng nhỏ không có ánh sáng rồi đi vào.
Bên trong chỉ thấy có một ghế tràng kỷ, bên trên thờ một tay cầm côn sắt, diện mạo cực kỳ dữ tợn.
Diệp Đỉnh Thiên thì thào: "Tu La đại nhân, xin ngài ban vô thượng lực lượng cho tiểu nhân."
Vừa nói xong hắn đốt hương dập đầu lạy.
Nói đến sự tồn tại của Âm Dương điển tịch thì cuốn sách này xuất phát từ thần học Thượng Cổ tà ác nhất trong Địa ngục, của Ác Tu La trông giữ địa ngục U Minh, sau đó bị nữ La Sát kích động làm phản đại náo giới thiên địa. Diêm Vương biết được tội ác này, phái năm điện Diêm La tấn công hòng dẹp bỏ, sau đó bị Ác Tu La đánh bại, năm điện lần lượt bị thương, Diêm La Vương tức giận, phái đại quân quỷ binh đến trấn áp, thật không ngờ rằng Ác Tu La rất xảo trá, âm thầm giăng bẫy hòng bắt Diêm La Vương. Đức Phật tổ nơi phương Tây biết chuyện, truyền Địa Tạng Vương.
Địa Tạng Vương thở dài nói: "Ta không vào Địa Ngục, thì ai vào địa ngục, tội lỗi, tội lỗi."
Ba nghìn ác quỷ Minh Hà, vô số ác quỷ địa ngục U Minh được Ác Tu La thả ra, Địa Ngục ngập đầy máu tanh, kêu trời trách đất. Tức khắc Diêm La Vương chuốc khổ: "Hôm nay bổn vương may mắn còn sống thì sẽ đánh toàn bộ các ngươi rớt xuống mười tám tầng địa ngục."
Nữ La Sát cười nói: "Hôm nay ta cũng sẽ đánh Diêm Vương rớt xuống đó."
Diêm La Vương đang muốn hủy diệt, một trụ Phật quang trùm lên bên người Diêm La Vương, đám ác quỷ không kịp trở tay hóa thành bụi phấn phiêu tán bốn phía.
Chỉ nhìn thấy một vị sư ngồi trong đóa hoa sen phát ra ánh sáng rực rỡ chậm rãi nói: "A Di Đà Phật."
Ác Tu La dử tợn cười nói: "Còn tưởng là ai, thì ra là Địa Tạng Vương Bồ Tát."
Địa Tạng Vương mở hai mắt ra nói: "Toàn bộ cùng ta trở về thế giới U Minh thôi."
Đám ác quỷ lo lắng nhìn Ác Tu La, Ác Tu La chỉ cười nói: "Thần cản ta giết thần, Phật ngăn ta giết Phật."
Đám ác quỷ hưng phấn hô hào, Địa Tạng Vương lại một lần nữa niệm Phật hiệu.
Kim quang trên người ngài không ngừng truyền ra bao trùm toàn bộ, Địa Ngục như xuất hiện một vầng thái dương chiếu rọi tất cả, trong lúc nhất thời ác quỷ bị cường quang đóng băng không thể động đậy, Địa Tạng Vương vung tay lên toàn bộ ác quỷ biến mất không dấu vết, thật ra thì Địa Tạng Vương nhốt toàn bộ vào bên trong thế giới U Minh, chúng nó vẫn có thể tu luyện sớm ngày siêu sinh.
Ác Tu La nhìn đám ác quỷ dần dần tiêu tán, liền nóng giận hóa thành một tia sáng màu tím đen đánh tới, bị Địa Tạng Vương vươn tay chụp lấy, Ác Tu La như con kiến hôi nằm sấp cố gắng vùng vẫy.
Địa Tạng Vương đau khổ nói: "Ta vốn thề nguyện với Phật tổ, phát nguyện to lớn, quỷ oan nơi Địa Ngục không tiêu thất thì ta thề không thành Phật, không ngờ tới hôm nay ta lại xuống tâm bỏ lời thề, ta sẽ đưa ngươi vào thế giới gió tuyết ảo cảnh." Nói xong Địa Tạng Vương niệm kinh Vãng Sinh, Ác Tu La biết hôm nay mình có chạy đằng trời cũng không thể trốn thoát, móc ra một cuốn sách xé thành hai nửa: "La Sát, một nữa ta đã đưa vào nhân gian, một nửa ngươi hãy cầm lầy. Mau chạy đi."
Nữ La Sát vốn thông minh, lập tức bắt lấy rồi hóa thành một luồng ánh sáng tím trốn vào ma quật. Ác Tu La cùng đám khí đen bị hút vào trong ảo cảnh.
Địa Ngục thì cứ như vậy bị quấy đến long trời lở đất, vì thế cũng có ác quỷ xâm nhập vào nhân gian.
Về phần Diệp Đỉnh Thiên làm sao lại chiếm được Âm Dương điển tịch cũng không ai biết được. Nhìn hắn bây giờ, toàn thân phát ra màu tím đen nồng đậm, một mình hắn ngồi ở đó còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, trong phòng không khí âm u, xuyên thấu qua từng kẽ hở truyền ra bên ngoài.
Từ lúc Diệp Đỉnh Thiên tu luyện tà công đến nay tính cách cũng thay đổi xảo quyệt, có khi nửa đêm còn uống máu súc vật, hàm răng như dã thú cũng lộ ra, tuyệt đối sắc bén.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Quần nhìn sự thay đổi của Diệp Đỉnh Thiên cũng đoán ra là hắn ta đang luyện tà công, mỗi lần đều lén nhìn trộm.
Lúc này Trí Quang mồ hôi đầm đìa, từ trên ngựa nhảy xuống, đến bờ sông uống từng ngụm nước trong mát: "Núi đẹp nước mát thật là phong cảnh tuyệt vời nha, chỉ cần có thêm người đẹp làm bạn nữa là hòa hảo luôn rồi."
Tính cách Trí Quang sau khí xuống núi có sự biến đổi, trong chùa hắn nơm nớp lo sợ sư thúc, nên mới chưa giám phá giới.
Bây giờ Trí Quang rất là nôn nóng muốn phá bỏ sắc giới, nhưng trong túi quần chỉ còn vài đồng, hắn đành phải buông tha ý nghĩ trong đầu. Tiếp tục cỡi ngựa đi thẳng đến hướng đoàn người bôn tẩu....
_oo_