Ánh sáng trong phòng tối tăm lạnh lẽo, đá dát vàng, xương thú, thẻ tre đặt cao trong tủ, ánh nến nhợt nhạt tỏa sáng.
Trong phòng có ba người, Lục tam thái gia tựa lưng vào ghế, cả người dần co rụt lại. Giọng người kia càng lúc càng nhẹ, giống như hạt bụi nổi trong không trung. Lời đến cuối cùng lại như nghiến răng nghiến lợi, rợn người giống như người ta cầm đao nhọn róc xương lột da.
“Không… Không…” Lục tam thái gia run rẩy, tay không nhịn được run không ngừng. Lão đã tuổi già sức yếu, nhưng dù lão đã phạm phải nhiều ít chuyện, tạo bao nhiêu nghiệt thì… cũng đã qua năm rồi!
Còn ai nhớ rõ nữa!
Bà ta đang lừa lão thôi!
Cho dù thật… Cho dù bà ta thật sự đã biết thì có thể thế nào!?
“Trưởng tẩu”
Trong màn đêm đen kịt, ánh nến bỗng nhiên chợt lóe lên. Trong ánh sáng lập lòe đó, bóng người kia chậm rãi rõ hơn, ánh mắt cực kỳ ảm đạm, khóe mắt đã có nếp nhăn sâu hằn, khóe miệng bình thản nay nhếch lên. Thoạt nhìn bộ dạng này cực kỳ từ bi, giống như đang than trời trách đất.
Người tới là Chân Định đại trưởng công chúa.
Là Lục gia lão tổ tông đã ăn chay niệm phật mấy năm.
“Trưởng tẩu nói đệ đệ giấu ngài, giấu huynh trưởng, giấu diếm Lục gia tổ tông…” Lục tam thái gia khặc khặc cười, như than thở nói, “Trưởng tẩu, chúng ta đều già rồi, ca ca cũng đã chết già, hiện tại ngài cầm chậu phân hắt lên người ta cũng không khỏi quá mức đi. Đệ đệ là kẻ không bản lĩnh, nếu bị ngài bức đến nóng nảy ta vẫn có thể tới quỳ trước tổ miếu khóc tố với ca ca được đó.”
Chân Định đại trưởng công chúa ngồi ngay ngắn trên ghế, im lặng mà nhìn lão cười. Lục tam thái gia cười cười một hồi thì không cười nữa, tiếng nhỏ dần. Đôi tay lão chống lên lưng ghế, vuốt dọc tay vịn. So với Chân Định đại trưởng công chúa thì thoạt nhìn lão có vẻ cực kỳ chật vật.
Màn đêm càng sâu hơn, đèn lúc này cũng càng rực rỡ.
Bóng người bên ngoài in trên song cửa, Lục tam thái gia há miệng định gọi. Chân Định đại trưởng công chúa lại nhấc tay ra hiệu, Nga Mi mắt sắc lập tức gõ ván cửa. Lập tức có mấy người áo đen mở cửa sổ nhảy vào!
Lục tam thái gia há mồm muốn kêu nhưng chưa kịp làm gì đã bị người ta bịt kín miệng, tay bị daay thừng trói chặt ra sau người.
Đợi mọi việc xong xuôi, bên ngoài cửa sổ nhỏ lại vang lên tiếng “Kẽo kẹt”. Lục tam thái gia đang giãy giụa, thấy một lão nhân cùng đường giãy giạu muốn kêu nhưng lại không kêu được khiến tim người ta đập nhanh hơn.
Nga Mi tuy cẩn thận nhưng tuổi còn nhỏ, nàng ta vừa đỡ lấy Chân Định đại trưởng công chúa vừa hơi dời mắt đi.
“Bang!”
Chân Định đại trưởng công chúa giơ cao cánh tay, lúc đánh xuống vòng tay của bà ta kêu leng keng. Một cái tát này rơi lên má trái của Lục tam thái gia. Tiếp theo đó ấm trà trên bàn “Bá” một tiếng bay tới hung hăng đập lên đầu lão ta!
Đầu lão lập tức máu chảy đầm đìa, máu tràn lên mặt, theo khóe mắt chảy xuống dưới!
“Ngươi đã làm gì A Phân?”
Chân Định đại trưởng công chúa vẫn giữ nguyên giọng điệu. Bà ta xách váy, khom lưng vung tay. Tử sĩ lập tức xách vạt áo Lục tam thái gia lên, một mùi máu tươi gay mũi trào ra. Chân Định đại trưởng công chúa nhẹ ngửa đầu, cổ họng khẽ run, lời lẽ lại vẫn bình tĩnh, “Ngươi mẹ nó rốt cuộc đã làm gì A Phân? Trước khi hắn đi đã dặn dò người dưới muốn ngươi phải chết.”
Chân Định đại trưởng công chúa dán đến, mùi máu tươi dần nồng hơn, bà ta hít hít, trong con ngươi như nước lặng lúc này ngẫu nhiên nổi sóng gió. Bà ta bình tĩnh nhìn cái bình ngọc mình nắm chặt trong tay sau đó lại cong người nhìn thẳng vào Lục tam thái gia, “Không phải nhổ cỏ tận gốc mấy đứa con của A Xước, không phải đổi toàn bộ người của Quang Đức Đường, càng không phải bày ra đường lui để tùy thời có thể đoạt quyền, trước khi A Phân đi chỉ dặn đúng một việc đó là bắt ngươi chết. Hắn muốn ngươi uống thuốc trong bình này, để lục phủ ngũ tạng vỡ vụn mà chết, để ngươi phải nếm hết đau khổ trên nhân thế rồi đi gặp Diêm La Vương.”
Chấp niệm này phải lớn đến thế nào đây?
Mặt Lục tam thái gia toàn máu, hô hấp dồn dập nhìn về phía bình ngọc trong tay Chân Định đại trưởng công chúa.
Bà vốn tưởng Lục Phân muốn làm cái gì nên bàng quan xem người dưới của hắn lẻn vào phủ đệ của Lục tam thái gia mai phục. Lục gia đại trạch còn chưa phải của Lục Phân nên tuy hắn làm việc cẩn mật nhưng mọi động tác đều không qua được mặt bà.
Lục Phân vốn muốn mượn rượu độc chết Lục tam thái gia.
Chân Định đại trưởng công chúa cảm thấy không đúng, vì thế bà ta cho điều tra. Bà ta đào ra những thối nát nằm sâu dưới bùn đất năm xưa khiến người ta buồn nôn.
Lục tam thái gia ngửa đầu thở một hơi lại một hơi, máu trào ra.
Lão thật sự hơi sợ.
Chân Định đại trưởng công chúa xuống tay không hề nể nang, không cho lão đường sống!
Chân Định đại trưởng công chúa thấy lão không nói gì thì hơi gật đầu, người áo đen bên cạnh lại cầm lấy một cái bình hoa ở bên cạnh thẳng tắp đập xuống.
“Nói!”
Chân Định đại trưởng công chúa nhìn có vẻ mệt mỏi, sắc mặt bà trắng bệch, đầu ngửa ra sau buông lỏng bàn tay túm chặt vạt áo lão. Bà lùi hai bước, lại đột nhiên nhớ ra cái gì nên lại vung tay tát lão nhưng lực không đủ nên đánh hụt.
“Đánh! Đánh cho tới khi hắn chịu nói mới thôi! A Phân muốn ngươi chết! Ta lại càng không cho ngươi chết! Ta muốn ngươi sống khống bằng chết! Ta muốn ngươi trơ mắt nhìn người thân của mình chết không được tử tế!”
Chân Định đại trưởng công chúa thấp giọng gằn từng chữ, hơi thở mong manh.
Người trên hành lang vẫn tới lui chưa từng gián đoạn. Bóng đen lồng lên nhau, nhưng không ai biết trong phòng có một câu chuyện giấu kín năm sắp bị bại lộ.
Lục tam thái gia sống trong nhung lụa đã quen nay bị tra tấn thì đã không thể chịu nổi. Cả người lão run run ngã xuống, trong ánh nến lập lòe cảnh tượng này như trong lao ngục.
Lão nỗ lực mở mắt, nhưng lại bị đánh vào bóng đêm. Lúc lão lại có thể mở mắt thì thấy bóng dáng Chân Định đại trưởng công chúa mơ hồ lắc lư. Miệng lão toàn máu, nuốt xuống rồi lại trào lên khiến mắt lão mờ đi.
Đó là một buổi trưa đúng không?
Lão uống nửa bầu Ngọc Ốc Hương, chỉ nửa bầu. Đám người Hồ không thành thật, công thành chiếm đất, Văn Đế là kẻ mềm yếu, chỉ cậy nhờ vào người anh trai hùng tài thao lược của lão. Còn lão mang cái tiếng ôn hòa hiền hậu ở phía sau trấn thủ. À, lão còn phải trông nom hai đứa cháu cũng không phải thân cận lắm kia.
Một đứa tuổi, một đứa còn chưa đủ tuổi.
Đứa lớn là kẻ không thú vị, miệng toàn lời nhân nghĩa đạo đức của chính nhân quân tử. Đứa nhỏ lại rất mê người, má đào mắt hạnh lại nhanh nhẹn linh hoạt.
Không sai, chính là mê người, so với tiểu đồng tử phía trước lão từng chơi qua thì càng khiến chân người ta mềm tới không nhúc nhích được.
Ai có thể ngờ được anh lão lại sinh được một đứa nhỏ xinh đẹp như thế?
Rượu đúng là khiến bao nhiêu thú tính trong lòng người ta lộ ra hết.
Lão vốn là một kẻ hèn nhát, đến chơi đồng tử đều phải nhìn ánh mắt anh mình. Nếu người kia trừng một cái thì mấy năm lão sẽ chẳng được ăn thức ăn mặn!
Khi đó mỗi ngày đứa lớn mang theo đứa nhỏ đọc sách viết chữ, lên núi dạo quanh. Ai ngờ hôm ấy thiên thời địa lợi nhân hoà, lão uống ngà ngà, đứa lớn lại không có ở nhà, chỉ có đứa nhỏ đang nằm trên giường ngủ trưa. Hoa hải đường rơi đầy đất, lão quả có nghe thấy đứa nhỏ gào khóc, lại cầu xin nhưng phía dưới không ngừng được. Lúc ấy lão còn nghe thấy được cái gì nữa? Lão còn tưởng là đứa nhỏ cũng sướng nên mới kêu to.
Máu dồn não nhưng trong đầu chỉ nghĩ được như thế.
Nhưng khi mọi thứ chậm rãi tan đi, lão mới hoảng sợ nghĩ đây là ai? Là con trai út của anh lão! Là Nhị lang quân của đại phòng!
Nên làm sao đây?!
Có thể làm sao đây?!
Lão nảy ra ý định giết chết đứa nhỏ, coi như xong chuyện. Trong phòng không có ai, đứa lớn đã lên Trù Sơn bố trí phòng vệ, quản sự và các hộ vệ cũng tung tăng đi theo nịnh hót. Lão hoàn toàn có thể nhân lúc này xuống tay, chỉ có người chết mới có thể không nói, cũng không mang tai họa tới cho lão!
Chỉ cần chu toàn thậm chí lão có thể đẩy việc này lên đầu đứa lớn kia!
Lão cầm lấy gối đầu chuẩn bị ra tay nhưng bên tai lại vang lên tiếng nức nở của tiểu lang quân. Hắn nói, “Tam thúc, A Phân sẽ không nói cho ai, một chữ cũng không nói.”
Lão cho rằng mình nghe nhầm.
Nhưng đứa nhỏ lại nói, “A Phân không nói, có nói cũng không ai tin. Tam thúc đừng giết A Phân.”
Tiểu lang quân khóc như hoa lê gặp mưa, đôi mắt như được mưa thu tẩy rửa, quần áo không chỉnh, đầu vai trắng nõn và xương quai xnah lộ ra. Lão lại mơ hồ để gối qua một bên, nhân lúc chưa có người về lão nhìn đồng hồ rồi luống cuống tay chân uy hiếp, “Tiểu lang quân nói bậy cái gì thế! Ca ca ngươi bảo ta tới xem ngươi thôi! Nếu ngươi dám nói bậy thì ca ca ngươi sẽ lấy dây mây đánh ngươi, lấy sách đánh cái thứ không biết liêm sỉ nhà ngươi!”
Lão đúng là kẻ hèn mạt, đến mức phải mang cáo mượn oai hùm, mượn một thiếu niên tuổi để hù dọa người khác.
Nước đá bị dội lên!
Lục tam thái gia giật mình!
Sống không bằng chết!
Chân Định bà nương kia muốn lão sống không bằng chết!
Đầu lão nghiêng qua, miệng nhệch sang một bên, trên mặt trên người đều là mảnh sứ vỡ. Lão vừa động đậy thì nước lạnh pha muối đã thấm vào vết thương đau đến tận xương cốt!
Lục tam thái gia tàn nhẫn chửi một tiếng, máu theo má lão chảy xuống râu. Lão ngửa đầu nhìn Chân Định, khóe miệng vừa kéo đã cười khặc khặc nói, “Tẩu tẩu… Ngươi lại đây… Ta nói với ngươi…”
Chân Định nhướng mày đi tới, nhưng sau khi nghe được lời lão nói thì máu dồn lên ngực bà.
“…A Phân thật sự mê người, so với đám đồng tử đệ từng chơi còn tốt hơn trăm ngàn lần. Vòng eo mềm, làn da trắng, cả người quyến rũ, đệ đệ thật sự cảm tạ trưởng tẩu đã sinh một bảo vật như thế…”
Nga Mi nghe xong thì trong mắt bốc hỏa!
Cả người Chân Định run lên, ánh mắt như chim ưng tàn nhẫn nhìn Lục tam thái gia. Tay bà ta nắm thành quyền, đập mạnh lên bàn, ngay sau đó bà ta xoay người lùi lại.
“Đốt Quảng Đức Đường, tất cả mọi người không ai được ra ngoài. Ta muốn trên dưới mấy chục mạng người của tam gia chôn cùng con ta.”
Chân Định đại trưởng công chúa phất tay áo, ánh nến “Phanh” một tiếng đổ trên mặt đất.
“Ầm ầm ầm ——”
Trường Đình ngã người trên ghế, tay nắm chặt cái nhẫn ban chỉ. Nàng bình tĩnh nhìn ánh lửa dần bùng lên ở nơi xa nhưng chưa từng quay đầu. Nàng nhẹ giọng dặn dò Mãn Tú, “Bất kể thế nào cũng phải để Mông Thác vào đây, ngay bây giờ. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”