Trường Đình ở phòng trong che miệng cười, qua nửa khắc thì nghe thấy tiếng ồn ào kia càng gần hơn. Nhiếp thị dựng lỗ tai lên nghe sau đó bật cười nói, “Tân lang của chúng ta đúng là văn thao võ lược, không chỉ có võ công tốt mà công tác văn hóa cũng không kém! Đại lang quân tài cao bát đẩu, tân lang qua cửa cũng không quá chậm!”
Bạch tổng quản qua lại chạy vài lần nên đã thở hồng hộc. Ông ta kể lại cho đám nữ quyến về tình cảnh bên ngoài sinh động như thật, “… Cửa đầu tiên là Đại lang quân bày ra. Đại lang quân hưng sư động chúng, tân lang mới xuống ngựa chắp tay hành lễ đã bị ngài ấy nói một tràng dài, đơn giản cái gì mà ‘chi, hồ, giả, dã’. Mắt thấy sắc mặt tân lang càng lúc càng kém Đại lang quân mới thực sự đi vào câu hỏi…”
Bạch tổng quản vừa cao giọng, hít sâu một hơi thì đám nữ quyến xung quanh đã vội vàng hỏi, “Bạch tổng quản cũng đừng nói một nửa nuốt một nửa!”
Bạch tổng quản vội chắp tay sau đó cười hì hì nói tiếp, “Đại lang quân hỏi tân lang ‘nếu một người thích gì đó thì sẽ nuôi dưỡng thứ ấy, nếu không thích thì sẽ không quan tâm. Từ những lời này của Mạnh Tử có thể thấy thế nào về sinh tử?’ Tân lang lúc này mới như nhẹ nhàng thở ra. Hắn giảng giải vạn vật, coi như cũng có đạo lý rõ ràng, lại còn dẫn được mấy câu của Mạnh Tử. Đáng thương nô không nhớ được cái gì, đành phải vội vàng trở về báo với các vị phu nhân!”
Đám nữ quyến trong phòng lập tức cười ha ha, “Trường Anh lang quân nương tay rồi! Luận bàn ý nghĩa sinh tử trong câu nói của Mạnh Tử chính là đề dễ đến đứa nhỏ cũng làm được. Đại lang quân đúng là nhân từ nương tay với em rể!”
Trường Đình cũng cười.
Mạnh Tử sao?
Đời này Mông Thác sợ nhất là “Lão tử” —— dù sao đây cũng là người Thạch Mãnh hay nhắc tới…
Luận sinh tử sao? Mông Thác có thể đọc được thuộc mười tám câu luận về sinh tử của Mạnh Tử đã coi như tốt! Xem ra Lục Trường Anh không chỉ nương tay mà thậm chí còn đi cửa sau giúp em rể! Hai người này liên lạc trao đổi đề lúc nào nhỉ? Lúc sáng nay Mông Thác mới tới Bình thành thì hai người cũng chẳng có thời gian chạm mặt nhau, đến tột cùng thì đề bị lộ lúc nào? Trường Đình nghĩ mãi không ra.
Bên ngoài có tiếng ồn ào, tiểu cô nương nhà thất bá gia đạp đạp chân chạy tới trước cửa sổ nhìn sau đó la oai oái, “… Là ném tên! Tần tướng quân cầm bình và mời tân lang bắn tên vào đó! Tần tướng quân nói mười mũi phải có mũi trúng mới gọi là qua cửa!” Tiểu cô nương thò đầu dán khe cửa nhìn ra ngoài và cao giọng thét, “Tần tướng quân cầm bình đứng thật xa, tân lang đứng bên này sân, Tần tướng quân lại đứng tít tận bên kia sân, ở giữa còn cách bình phong!”
Sân này rất lớn, hai đầu cách nhau chừng thước. Đám đại cô nương và tiểu tức phục vừa nghe thấy thế đã nhào tới song cửa sổ nhón chân xem. Bọn họ cười hì hì đếm thay Mông Thác: “Một, hai chi… Tám mũi rồi, ai da!”
Có vị cô nương quen biết quay đầu cười tủm tỉm nói với Trường Đình, “Một mũi cuối cùng còn không trúng! Ta rõ ràng thấy Tần tướng quân run tay thế là mũi tên bắn lên mặt đất!”
Gian ngoài lập tức nghe thấy giọng vịt đực của Tần Đổ, “Thúc phụ run tay! Cái này không tính!”
Tần Đổ vừa thét xong thì đám nữ quyến ghé vào cửa nhìn lập tức cười ha ha. Trường Đình cũng rướn người về phía trước. Lúc này có người nói với nàng, “Bên này bênh vực kẻ yếu, bên kia tân lang đã nhét hai bao lì xì đỏ thẫm vào ngực áo Tiểu Tần tướng quân kìa! Thực sự cùng một giuộc, nội ứng ngoại hợp!”
Trường Đình lại bật cười, nhưng sợ lem son môi nên không dám cười quá to.
Giờ lành đã sắp tới, Tiểu Tần tướng quân lại mang bình tới một lần nữa, lúc này Mông Thác bắn mười mũi đều trúng. Cửa thứ hai vừa mở thì tiếng kèn ồn ào đã ở ngay bên tai! Chân Định đại trưởng công chúa tự mình che khăn voan đỏ thẫm cho Trường Đình, lại dắt tay nàng đi ra ngoài. Nàng thấy xung quanh có rất nhiều đôi giày nhiều màu sắc, Chân Định đại trưởng công chúa cầm tay nàng nói, “Ngươi đã ra cửa, phải kính trên nhường dưới, làm việc hành xử cẩn thận. Từ nay về sau ngươi vừa là con gái của Lục gia vừa là con dâu của Mông thị.” Nói xong bà ta giao đồng tâm kết đỏ thẫm cho Mông Thác cầm.
Trường Đình bước chân lên lại cảm thấy bên hông có người ôm. Vừa cúi đầu nàng đã nhìn thấy tiểu A Ninh khóc đến rối tinh rối mù mà ôm eo nàng khóc, “A tỷ đừng đi!”
Chỉ mấy chữ này đã gợi lên mọi thấp thỏm thương tâm của tân nương trong lòng nàng. Trường Đình đỏ mắt, duỗi tay ôm A Ninh. Tiểu cô nương chỉ cao tới ngực nàng lại ôm thật chặt, ngửa đầu gào khóc. Mấy ngày này nỗi lòng tích cóp xuống đều bùng nổ ở giờ phút này, “A tỷ đi khi nào mới trở về! Nghiên Quang Lâu cũng chỉ có mình muội ở! A Ngọc a tỷ cũng đi theo! Mãn Tú tỷ tỷ cũng đi theo! Muội trồng hoa trà còn chưa nở hoa đâu! A tỷ… A tỷ!”
Trường Đình lập tức rớt nước mắt lã chã.
Đầu bên kia không có động tĩnh gì, Chân Định đại trưởng công chúa vội vàng để Hoàng Ẩu ôm A Ninh ra. Hoàng Ẩu ôn nhu dỗ, “Đại cô nương gả chồng, đợi gả xong rồi nhị cô nương vẫn có thể ở gần chị gái cơ mà…” Rồi bà ta lại nói, “Nhị cô nương ngàn vạn đừng để lỡ canh giờ lành…”
A Ninh vừa nghe giờ lành đã chậm rãi buông tay, thút tha thút thít nức nở mà khóc đến khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt nước nước mũi giàn giụa cũng không rảnh lo mà chỉ sợ bôi lên hỉ phục của chị gái. Ai biết vừa quay đầu con bé đã thấy có một người đứng thẳng tắp mà nhìn mình cười thế là mặt đứa nhỏ đỏ lên, nhanh chóng rời mắt.
Trường Đình chỉ thấy trước mặt đỏ thẫm, từng bước đi theo Mông Thác, hắn đi đâu nàng theo đó.
Lúc lên kiệu Trường Đình vén mành nhìn thì thấy Chân Định, Trường Ninh và Lục Trường Anh đều đứng ở cổng lớn nhìn nàng. Nước mắt nàng rơi xuống không ngừng. Vốn nàng không thích nhà cũ của Lục gia ở bắc địa, trong mộng nàng đều mơ thấy Lục trạch ở Kiến Khang. Trước kia nàng không thích nơi này vì nó hoang vu, hiện tại nàng không thích vì nó cổ xưa, thời khắc đều nhắc nàng về thảm kịch của cha. Nhưng hôm nay rời đi nàng lại không nhịn được nhìn tường xám ngói đen, trong lòng chỉ thấy luyến tiếc.
Trường Đình cũng không sợ khóc sẽ lem phấn, nàng gả xa, trên đường còn mất hai tuần nữa nên chỉ ra tới ngoài nội thành nàng đã đổi sang đi xe ngựa. Đến trên xe ngựa, thùng xe rộng rãi, Mãn Tú và Ngọc Nương đều ở đó nên nàng hoàn toàn có thể đổi quần áo và trang điểm lại. Một ngày gặp Mông Thác ba lần, trong lúc nhất thời nàng quên mất đây là lên đường thành hôn. Nàng chỉ nghĩ rằng vợ chồng mình đi đạp thanh du lịch, cuộc sống trên xe ngựa cực kỳ vui vẻ.
Lúc đến Ký Châu đã là đầu tháng , trong thành giăng đèn kết hoa chỉ có hơn chứ không kém Bình thành. Một đường tới đây toàn là không khí vui mừng, đám thứ dân thấy đoàn xe hỉ thì hỏi nhiều một câu. Vừa nghe nói đây là đoàn xe đón dâu của Mông tướng quân thì bọn họ lập tức thét vang “Chúc mừng, chúc mừng!”
Trường Đình lập tức cười nghĩ bản thân mình được thơm lây uy phong của hắn!