Ngày thứ ba Thạch Khoát trở về thì có một đội người từ cửa thành Ký Châu chạy vọt ra ngoài hướng về phía bắc. Mông Thác dẫn đầu, phía sau có hơn một ngàn binh sĩ. Trường Đình đứng ở vọng lâu nhìn vó ngựa tung bụi mù, cát vàng đầy trời thế là nàng bất giác ngẩng cằm để hô hấp của bản thân được thông thuận hơn. Nàng đã tiễn Mông Thác rất nhiều lần, nhưng không có một lần nào trái tim được an tâm mà vẫn luôn lo lắng đề phòng. Dù lúc này trong lòng nàng hiểu hắn chỉ là mồi dụ Phù Kê xuất binh giằng co với Ký Châu. Tác dụng duy nhất của hắn là cho Phù Kê một tín hiệu, đợi hắn đến Ung Châu rồi thì sứ mệnh của hắn sẽ hoàn thành, và có thể kê cao gối ngủ.
Nơi gặp khó khăn thực sự chính là Ký Châu, bọn họ phải đối phó với kẻ địch có thể tới cửa thành bất kỳ lúc nào. Thế nên lúc đi Mông Thác chỉ mang theo ngàn người, để Ký Châu có nhiều binh lực gánh vác chuẩn bị.
Thạch Khoát chưa từng ra mặt, vẫn là Hoàng tham tướng ra mặt điều binh mã. Bản thân Thạch Khoát thì ở trong Thạch phủ, chưa bao giờ hiện thân. Dữu thị cho người tới đón Trường Đình, chỉ nói, “Chuẩn bị chiến đấu, mọi người ở chung một chỗ mới có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Trường Đình ở Kính Viên nghĩ nghĩ một lúc rồi thắp một nén hương cho cha cùng Phù thị sau đó thu dọn đồ đạc và mang theo Ngọc Nương về Thạch phủ. Nàng vẫn ở trong tiểu viện khi tân hôn, lần này nàng mới biết đây vốn là nơi Mông Thác vẫn luôn ở. Hắn chưa được tuổi đã ở đây cho tới tận khi thành thân vì thế trong sân có rất nhiều dấu ấn của hắn khi còn nhỏ.
Bản thân nàng vẫn luôn hoảng hốt không thể bình tĩnh được, thế là nàng kéo mấy cái hộp đè dưới cùng ở trong thư phòng ra lật xem từng cái một. Nàng nhìn thấy chữ của Mông Thác viết khi còn nhỏ cực kỳ xấu, giương nanh múa vuốt nguệch ngoạc khắp nơi, căn bản không nhìn ra đứa bé nho nhỏ kia có thể trưởng thành bộ dạng kiệm lời ít nói như bây giờ.
Có lẽ Dữu thị nghe nói nàng sửa sang lại đồ cũ của Mông Thác nên cố ý cầm một cái hộp nhỏ tới và cười nói với nàng, “Những thứ này là mẹ hắn để lại cho con dâu mình. Ban đầu ta không lấy ra cho ngươi vì chuyện nọ tiếp chuyện kia, hiện tại thay vì lo lắng không yên chờ bọn họ trở về thì còn không bằng chúng ta nhàn nhã tự tại chuyển giao số đồ vật này. Mọi thứ hợp quy tắc, lại được sửa sang sạch sẽ thì nam nhân trở về mới thoải mái trong lòng.”
Bà ta đẩy cái hộp nhỏ tới trước mặt nàng, lời nói thấm thía: “Nữ nhân nhà võ tướng đều như vậy mà qua ngày. Nam nhân ở nhà thì bọn họ là tâm can của ngươi, lúc bọn họ không ở nhà chúng ta phải chống đỡ cả gia đình. Nữ quyến nhà võ tướng phải coi mình như nam nhân mà làm việc. Có nam nhân chống đỡ đương nhiên tốt, nhưng không có thì ngày tháng vẫn phải tiếp tục một cách thoải mái.”
Đây là bà ta đang khuyên giải an ủi Trường Đình, rốt cuộc thì đây là lần đầu tiên Mông Thác lãnh binh ra khỏi thành từ khi nàng gả tới đây.
Bất kể lời Dữu thị nói có tác dụng không thì Trường Đình đều cảm động. Nàng hé môi cười và đón lấy cái hộp nói: “A Kiều nghe dì.” Sau khi trầm mặc một chút nàng mới mềm giọng nhẹ nói, “Trong thành có nhị ca chống đỡ, chúng ta đều không cần lo. Chỉ cần chờ đợi Ích Vương xuất quân đối chọi là được. Chỉ sợ địch cũng sắp tới rồi bởi vì nếu Ích Vương còn do dự thì Thứ Sử sẽ trở về.”
Dữu thị gật đầu, lòng bàn tay vuốt ve nhẫn ban chỉ bằng bạch ngọc, “Không sai. Chúng ta chỉ cần chờ đợi.” Qua một lúc bà ta lại nhẹ giọng nói, “Nhưng chờ đợi thực làm khó người ta.”
Dữu thị nói không sai, chờ đợi khiến người ta thực gian nan. Binh lính của Ký Châu ở trên tường thành vẫn như cũ, người bên ngoài nhìn vào thì thấy Ký Châu vẫn luôn nhẹ nhàng, chưa tiến vào tình trạng đề phòng. Nhưng chỉ có trong nội thành mới biết —— binh sĩ tuần tra ban đêm nhiều lên, thẩm vấn đốc tra cũng nhiều, binh lính mặc khôi giáp qua lại thường xuyên. Binh lực trong nội thành đã được điều chỉnh tới trạng thái mạnh nhất. Bọn họ cứ thế giằng co trong ba ngày.
Đợi rồi lại chờ nhưng vẫn không thấy Phù Kê chém thanh đao kia xuống. Lòng Trường Đình thầm kêu không đúng, hiện giờ nàng ở nội viện Thạch gia nên cũng không tiện mời Trương Lê tới nên chỉ có thể buồn đầu suy nghĩ. Dần dần nàng ăn không vào, ngủ cũng không được. Lúc Mông Thác đi trời đã gần vào đông, hiện tại trời càng thêm lạnh. Dữu thị trấn an Trường Đình, đơn giản chỉ nói hai chữ “chờ” và “nhẫn”.
Nàng ẩn ẩn cảm thấy không đúng nên nhờ Ngọc Nương đi tìm Nhạc Phiên, ai ngờ Nhạc lão tam đã sớm theo Mông Thác ra khỏi thành. Nàng khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn gọi Trương Lê tới và gọn gàng dứt khoát mở miệng, “Trương tiên sinh, Ích Vương thật lâu không có động tác nên lòng ta vẫn luôn không yên ổn.”
Đình viện cực nhỏ, gió thổi qua xào xạc, Trường Đình nhìn về phía Trương Lê còn hắn lại nhìn về phía dư đồ Mông Thác treo trên tường khi còn bé sau đó trầm giọng cả giận nói, “Ích Vương thật lâu vẫn bất động đơn giản vì có ba lý do: hoặc bên trong Kiến Khang có vấn đề, hoặc hắn đang chờ thời cơ, hoặc…” Trương Lê ngừng lại, sắc mặt hơi cứng đờ, “Có lẽ Ích Vương cũng chỉ bày ra một bộ, khi chúng ta cho rằng hắn đang sử dụng kế điệu hổ ly sơn thì kỳ thực hắn lại dùng chiêu dương đông kích tây…”
Trường Đình chợt híp mắt lại, hít sâu một hơi, tay chân tức khắc lạnh lẽo. Nếu là khả năng thứ ba vậy Ích Vương quả không phải cái gối thêu hoa… Đầu tiên hắn bức Lục Trường Anh một mình đứng ra, lại bức bách Trần gia rời nhà quy phục, hiện tại hắn lại dương đông kích tây, rõ ràng là kẻ giỏi mưu hoa!
Nếu… Nếu ngay từ đầu Ích Vương Phù Kê đã không nhắm vào Ký Châu vậy hắn nhắm vào đâu?
Trường Đình chỉ thấy ngón tay cứng còng, thoáng cuộn lại, trực giác nảy lên khiến lòng bàn tay nàng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nếu không phải Ký Châu thì chính là…
“Ung Châu…” Trường Đình ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, nhưng lại cảm thấy cả người vô lực. Nếu Phù Kê thật sự ôm chủ ý thứ ba, vậy hắn đúng là một đối thủ ngang tài ngang sức, “… Hắn vung một thương làm ám chiêu, để Thạch gia cho rằng hắn đang nhân lúc này tấn công Ký Châu. Dưới tình huống này Mông Thác nhất định sẽ lãnh binh về Ung Châu, nếu không nơi ấy sớm hay muộn cũng sẽ loạn và nhất định khó giữ. Thạch Mãnh và Thạch Mẫn có binh lính tinh anh và cao thủ bảo vệ, Thạch Khoát tiếp nhận U Châu nhiều năm nên cũng đã quản nơi đó kín kẽ không khe hở, chỉ có Ung Châu… Nội loạn, địa thế xa xôi, càng quan trọng hơn, nơi đó chính là hang ổ của Phù Kê. Hắn nắm rõ Ung Châu như lòng bàn tay…”
Trương Lê chống tay lên bàn gỗ, hai tay đan nhau, sắc mặt không quá tốt.
Sắc mặt Trường Đình cũng cực kỳ không tốt, như vậy xem ra mục tiêu của Phù Kê vẫn luôn là Ung Châu. Nếu Mông Thác không rời khỏi Ký Châu để tới Ung Châu vậy nội loạn ở Nửa Đồng thành sớm hay muộn cũng sẽ lan tới nội thành Ung Châu. Ở đó có người châm ngòi thổi gió, việc thành Ung Châu phản từ bên trong chỉ là vấn đề thời gian. Nếu Mông Thác rời khỏi Ký Châu đi Ung Châu vậy hắn nhất định sẽ để lại lực lượng để bảo vệ Ký Châu. Hắn chỉ mang theo một phần binh lính nhỏ đến Ung Châu trấn áp, khi ấy Phù Kê tích góp hỏa lực công kích Ung Châu cũng sẽ đoạt được thắng lợi! Bất kể Mông Thác có đi hay không thì mục đích của Phù Kê cũng chỉ có một!
Đó chính là Ung Châu!
Mà giờ này khắc này Mông Thác đang tới Ung Châu!
Hơn nữa hắn chỉ mang hơn ngàn nhân mã!
Trường Đình đặt tay lên bàn gỗ, Trương Lê thì khổ sở nói thêm, “Bên cạnh Ích Vương… Chỉ sợ lại thêm một mưu sĩ rất lợi hại…”
Bên cạnh Ích Vương có quân sư hay không Trường Đình không biết, nàng chỉ biết Mông Thác lại một lần nữa rơi vào hiểm cảnh. Mà điều này không ai trong Thạch gia có thể đoán được. Nàng mím chặt môi, tay chống lên bàn, trầm giọng nói, “Chúng ta đi chính đường.”
Nàng cần phải làm gì đó, bất kể tăng viện binh hay dùng nơi khác dẫn dụ sự chú ý. Nàng phải khiến Phù Kê lần nữa chú ý tới Ký Châu, lấy cái này giải vây cho Mông Thác… Nàng cần phải làm cái gì đó!
Bất kể nàng và Trương Lê suy đoán có đúng hay không thì chuẩn bị trước vẫn hơn.
Trường Đình đi nhanh tới nỗi làn váy tung bay, sau khi nhờ tiểu nha hoàn thông báo nàng đi vào chính đường ở nội viện. Dữu thị đang dựa vào cửa sổ dạy Thạch Tuyên thêu hoa, trời lúc này đã sụp tối. Vừa qua bình phong đã vội hành lễ vấn an, Dữu thị vừa cười vừa thu lại khung thêu hoa và nói chuyện với nàng, “Sao lại vội vã như thế? Xem ra hôm nay trời có thay đổi rồi nha…”
“Đúng là thời tiết sắp thay đổi rồi.” Trường Đình buồn buồn trả lời, vừa ngẩng đầu nàng đã nhẹ giọng nói, “Dì, một chiêu này của Ích Vương sợ là có trá.”
Nàng thấy sắc mặt Dữu thị khẽ biến thì trầm giọng nói tiếp, “Ích Vương thật lâu không phái binh tới Ký Châu tấn công, vậy dì có từng nghĩ tới nếu từ đầu hắn đã không nhắm tới Ký Châu vậy mục đích hắn làm ra việc này là nhắm vào chỗ nào không?”
Dữu thị không phải kẻ ngu dốt, Trường Đình cũng thế, mà Trương Lê, Thạch Khoát và Mông Thác càng không phải kẻ dở hơi.