Nói chung ai cũng có vận mệnh và kết cục của mình, Thạch Sấm luôn bị đẩy ra khỏi vòng tròn quyền lực tại Kiến Khang cũng thật tốt, hắn lại chẳng có dã tâm vì thế cần gì phải âm thầm cưỡng cầu.
Nhưng trong lúc mấu chốt này vì sao Mông Thác lại nhắc tới Thạch Sấm?!
Vương Lãng cong eo nhặt lá thư lên và lập tức nhìn thấy mấy chữ, “Thạch Khoát đã qua đời” thế là hắn lập tức chắp tay, không đợi Mông Thác trả lời đã đáp, “Thuộc hạ chắc chắn đảm bảo Tam Lang quân an khang không có việc gì.”
Nói xong câu này hắn kéo áo choàng treo trên mắc và quay người đi ra ngoài trướng. Cửa lều vừa vén lên gió lạnh đã thổi tới, Tần Đổ rùng mình một cái rồi ngây ra nhìn Mông Thác hỏi, “Chuyện này là do Thạch Mẫn làm sao?”
Mông Thác ngửa đầu không nói.
Tần Đổ cũng cảm thấy vấn đề này ngu ngốc nên lúc mở miệng cũng run lên. May mà cuối cùng hắn cũng có thể trấn tĩnh lại và nói tiếp, “Nhạc đại ca... hắn... Cần gì phải thế chứ!”
Tần Đổ siết chặt nắm tay hung hăng nện lên bàn, “Một khi Nhị Lang quân đăng cơ thượng vị thì Nhạc Phiên hắn lo gì không có tiền đồ tốt?! Cần gì phải bội bạc, nương dưới trướng Thạch Mẫn làm chó săn làm gì?!”
Gió lạnh thấu xương, cảnh vật đìu hiu, Mông Thác không biết đáp lại như thế nào. Câu hỏi này cũng là câu hỏi hắn muốn hỏi Nhạc Phiên —— vì sao?
Vì sao!?
Anh em từng cùng nhau vào sinh ra tử, tiền đồ đẹp đẽ như cẩm tú và công trạng đã gần trong gang tấc đều bị vứt bỏ là vì sao!? Vì sao hắn tình nguyện mang những cái này đi cược một trận?! Vì sao hắn tình nguyện làm phản đồ, rốt cuộc hắn có biết mình đang làm cái gì hay không?!
Có phải hắn điên rồi không?
Nhạc Phiên hắn có phải điên rồi không!?
Hắn quả thực điên rồi ư?
Nhạc Phiên quay đầu nhìn chuỗi dấu chân phía sau mình. Ngoài thành Ung Châu là một mảnh tuyết trắng thật dày, nếu không phải các tướng sĩ trong quân doanh đều mặc ủng da trâu thì trận chiến này sợ là nửa bước cũng khó mà đi... Cũng may lúc Nhị Lang quân Thạch Khoát mang binh ra khỏi Kiến Khang đã mang đủ quân lương tiếp tế, các tướng sĩ mặc thiết giáp, dùng đại đao sáng loáng. Đáng tiếc một thân khôi giáp vinh quang bọn họ mặc và chuôi đao sắc bén kia lại chẳng thể giúp bọn họ kéo dài mạng sống.
Toàn quân dưới trướng Thạch Khoát có người bị tiêu diệt, những kẻ còn lại bị hắn hợp nhất vào quân đội Ung Châu. Nói là hợp nhất còn không bằng nói là tù binh. Hắn cầm tù binh của Thạch Khoát và nhìn Thạch Khoát bị người ta chém, ngực thủng một lỗ lớn máu chảy róc rách không ngừng, chết rất nhanh —— hắn đã cố hết sức để Thạch Khoát chết có tôn nghiêm.
Đến chết Thạch Khoát cũng không biết đến tột cùng mình chết trong tay ai. Tập kích xảy tới bất ngờ, Thạch gia quân đột nhiên biến mất, địa thế hiểm trở khiến hắn không cách nào bỏ trốn. Thời tiết ác liệt cũng khiến hắn không có cách nào nhìn rõ tình cảnh trong rừng. Có lẽ hắn cho rằng mình chết trận, như vậy cũng tốt, chết trận trên sa trường còn tốt hơn chết trong tay thuộc hạ làm phản.
Ngày ấy hai quân đánh nhau Thạch Khoát suất quân thân chinh. Nhạc Phiên nhận được nhiệm vụ dẫn một phần lớn quân bọc hậu chi viện, nhưng hắn không tới đúng thời gian ước định mà dẫn binh đến muộn hai nén hương. Trời lạnh đường trượt, hắn chỉ cần mang theo quân đi chậm, né qua vách núi dựng đứng, núi đá sắc nhọn là đã có thể kéo dài thời gian. Đợi bọn họ tới tiền tuyến thì Thạch Khoát đã chết, mà người dưới trướng của hắn cũng chẳng còn bao nhiêu. Quân đội thấy chủ tướng đã chết thì đương nhiên bi phẫn, tức giận quên mất e sợ mà tiến lên đánh trả —— người ngoài nhìn vào sẽ thấy bọn họ lại thắng trận, và đó là do Nhạc Phiên hắn lãnh đạo Thạch gia quân đánh thắng trận.
A, tính mạng của Thạch Khoát thì tính sau đi.
Nhạc Phiên theo thói quen ngậm cây cỏ đuôi chó bên khóe miệng nhưng lại đột nhiên phát hiện đã cực kỳ lâu hắn không ngậm cỏ đuôi chó. Lúc còn ở Ký Châu đám công tử ca khác cười hắn mang nhiều thói xấu giang hồ, giống một tên “lưu manh chợ búa không giáo dục”, vì thế hắn đổi thói quen này. Về sau tới Kiến Khang hắn căn bản không ngậm cỏ đuôi chó nữa.
Nhạc Phiên che kín áo choàng và đứng ở đỉnh núi, phía trước là tuyết trắng mênh mang, trong lòng hắn thấy chột dạ vì thế hắn nhắm mắt nghĩ lại cảnh tượng ngày ấy. Loạn binh tràn vào, máu chảy thành sông, Nhạc Phiên như muốn buồn nôn.
“Nhạc gia, người không phải do ngài giết, ngài hoàn toàn không cần cảm thấy xấu hổ.”
Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh Nhạc Phiên đã có thêm một hàng dấu chân. Hắn nghe xong lời này thì vô thức lùi về sau và ngẩng đầu nhìn lão già kia, ngực cứng lại, “Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết.” Hắn cười ảm đạm, cả người giống như không đứng vững, “Mặc dù không phải ta đâm mũi đao kia nhưng Nhị lang quân là do ta sát hại, cái đó ta không cách nào vượt qua.”
Lão già kia vừa cười vừa liếc xéo hắn, “Vượt qua ư? Ngài còn muốn đi tới đâu? Thạch Khoát chết rồi, đó là do ngài có ý định mưu hại hay thuận nước đẩy thuyền thì cũng có gì khác nhau? Dù sao hắn cũng chết rồi, và là vì ngài mà chết.” Ông ta cười nhạo một tiếng, “Lúc trước ngài chưởng binh lề mề không tới cứu viện kịp cũng đâu thấy có nghĩa khí và tình cảm thế này.”
Ông ta nói thẳng đúng tim đen của hắn.
Nhạc Phiên thấy ngực bị đè nén, lại nhìn về phía núi non trùng điệp liên miên và một mảnh tuyết trắng mênh mông thì không biết con đường cần phải đi ở chỗ nào. Hắn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn thậm chí bỏ đá xuống giếng chỉ vì hắn biết một khi Thạch Khoát thượng vị thì người hắn tin cậy nhất chính là Mông Thác. Còn Nhạc Phiên hắn, thậm chí cha hắn đều sẽ dần xuống dốc. Bởi vì một khi đại cục đã định, quốc thái dân an, chiến loạn không còn thì hai người bọn họ đến chức phó tướng cũng chẳng vớt được.
Hắn có thể làm gì?
Tự nhiên là thay người thượng vị.
Hắn đương nhiên không nỡ, làm gì có ai có thể bỏ được tình cảm mấy chục năm như thế? Nhưng cô nương hắn yêu lại gả cho người khác, người anh em hắn tin cậy nhất lại chẳng giúp hắn nói một câu mà ngược lại còn chỉ trích và đánh hắn. Còn một người anh em khác thì chẳng thèm quan tâm đến việc này —— nếu như lúc trước Thạch Khoát lên tiếng phản đối Trường Đình gả Ngọc Nương cho Vương Lãng thì cũng chẳng có kết cục ngày hôm nay.
Hắn thừa nhận là hắn không đủ thành thục, nhưng có ai cho hắn cơ hội thành thục đâu!
Hắn không có cách nào đối mặt với bức bách của mẹ và Ngọc Nương vì thế hắn trốn, mà một khi trốn thì chuyện gì cũng không như ý. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Bây giờ hắn chỉ muốn để đám người kia nhìn xem một khi hắn thành thục và thực sự hiểu được phải mưu đồ thì hắn sẽ trở nên đáng sợ thế nào.
Nhạc Phiên lại nhìn về phía lão già kia và nhẹ giọng hỏi, “Vậy... về sau ta nên làm cái gì bây giờ?”
Ông ta vuốt râu và cười, “Về sau à? Về sau chỉ cần đợi người của Kiến Khang tới.” Thấy hắn cái hiểu cái không thế là ông ta không nhịn được cười lạnh trong lòng. Thằng ranh con này đúng là ngu si, lời đã nói tới tận đây còn không biết phải làm thế nào, chẳng trách bị người khác đưa ra làm con tốt thí.
Ông ta nghĩ thế nhưng vẫn nói, “Ung Châu sẽ liên kết với nhà cũ của Thạch Gia ở Ký Châu. Rắn có bảy tấc, Ký Châu có giữ bí mật lớn của Thạch gia vì thế nó chính là bảy tấc của Thạch gia. Kiến Khang phải tập trung giải nỗi lo Ung Châu nên sẽ phái binh tới, lần này người dẫn binh ắt sẽ là Mông Thác. Một khi hắn rời khỏi Kiến Khang thì một tên Trương Lê ở lại có thể làm được cái rắm gì? Đến lúc đó Đại lang quân phản công trong nội thành, gạo nấu thành cơm, Thạch Mãnh không thể không lập chiếu thoái vị. Đợi tới khi ấy chúng ta có thể nghiên cứu thảo luận chuyện nhổ cỏ tận gốc, mọi việc chẳng phải sẽ dễ dàng ư?”
Nhạc Phiên âm thầm gật đầu sau đó bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì nên hỏi, “Vậy người Hồ thì phải làm sao? Nếu người Hồ lại tấn công Ung Châu thì ta có nên thủ hay không?”
“Mông Thác đương nhiên hy vọng người Hồ và Phù Kê kiềm chế ngài để hắn rảnh tay quản lý Kiến Khang.” Lão đầu cười hì hì, “Nhưng đừng quên nhà cũ của Thôi gia ở Bắc Cương! Chỉ cần Thôi gia ra tay kiềm chế người Hồ thì binh mã của ngài sẽ không mảy may bị tổn hại!”
Nhạc Phiên nghe vậy thì không khỏi lui về sau một bước và nhíu mày hỏi, “Ta tưởng ông là người của Đại lang quân?”
Lão đầu hếch mắt, “Thôi gia cô nương gả cho Đại lang quân thì ta là người của ai có khác gì nhau?”
Nhạc Phiên lại nhìn mảnh tuyết trắng mênh mông kia và chưa hề phát hiện ra gió lạnh thấu xương.
Một nam nhân thực sự đáng sợ không phải khi hắn đột nhiên thành thục mà là khi hắn cho rằng mình đã thành thục.