Bóng tối và tĩnh lặng giống như hai dây leo song sinh quấn vào nhau bắt đầu đâm chồi nảy lộc lan tràn trong thế giới vô biên.
Đêm từ từ kéo dài mãi.
Kẻ địch rất đông, bước chân hỗn loạn vây quanh cánh rừng.
Tiếng nam nhân gào rống thảm thiết, máu thịt bị vũ khí sắc bén đâm thủng.
Có người còn sống thì khóc lóc thảm thiết xin tha.
Tất cả những điều này nàng đều không nghe thấy được.
Nàng nằm trên tuyết, mặt dán lên tuyết trắng, mí mắt thong thả nhắm lại, rơi vào cảm giác tê liệt và tuyệt vọng sâu nhất trong ngày qua.
Còn người áo đen kia thì nương theo ánh lửa bập bùng mà phất vạt áo xuống ngựa.
Trước khi nàng rơi vào vực sâu đã nhìn thấy hình ảnh ấy.
Trường Đình đang mơ một giấc mộng rất dài.
Nàng lấy thân phận một bóng người hư vô mờ mịt nhìn lại toàn bộ quá khứ đã qua.
Trong mộng nàng chỉ cao tới bên hông Lục Xước, trong Lục trạch ở kinh đô Kiến Khang lúc này không khí cực kỳ vui mừng.
Tiếng chiêng trống vang trời, Lục Xước mặc áo đỏ thẫm, cưỡi ngựa trắng đi đón dâu —— Lục gia đã lâu không có việc vui, vì thế nàng ngồi trên vai nhị thúc, xuyên qua đám người hứng thú bừng bừng mà nhìn ra ngoài.
Trên tay nàng là cái trống bỏi, nàng cũng học người khác mà chỉ vào kiệu đỏ thẫm kia kêu to, “… Đại hỉ… Đại hỉ!”
Người khác cười vang nói, “Là đại hỉ của người khác! Tiểu A Kiều của chúng ta coi như có mẫu thân rồi!”
Thế là nàng méo miệng khóc luôn, “Không phải… Kia không phải…”
Kia không phải mẹ của A Kiều!
Nước mắt còn chưa kịp rơi xuống thì sương trắng đã nổi lên, cảnh tượng đột nhiên thay đổi.
Hoa phù dung và hoa trà xanh trắng đen xen, Phù thị đang ngồi trong Nghênh Xuân Đường ở Lục trạch tại Kiến Khang.
Sắc mặt bà cực kỳ nghiêm túc, tay cầm một cây kéo gỗ sửa lại cành hoa sơn trà.
Thần sắc bà hiếm khi ôn nhu như thế, bà nhẹ giọng lẩm bẩm với Trịnh Ẩu, “Kim khắc mộc.
Lúc cắt nhánh tỉa cành phải dùng kéo gỗ mới tốt, lão gia thích nhất bồn hoa này… Có đôi khi ngài ấy còn chẳng thèm nhìn ta nhưng vẫn tới chỗ này ngắm hoa…”
Giọng bà nhu hòa uyển chuyển, có oán cũng có thương.
Trường Đình rúc trong góc, mắt đỏ lên, đang muốn há miệng gọi Phù thị thì cảnh lại biến đổi.
Đó là giữa hè, Trần Ẩu ngồi xếp bằng trên giường đất, trong tay cầm kim chỉ làm nữ hồng.
Vừa làm bà ấy vừa cười nói với nàng lúc ấy còn nhỏ, “Cô nương chưa bao giờ học làm những vật này, hơn nữa cô nương nhà chúng ta cũng không cần biết làm y phục nhưng dù thế thì hẳn cũng phải biết thêu túi thơm với khăn tay chứ?”
Bách Nhạc ở một bên vừa dâng một chén trà hoa vừa che miệng cười nói, “Cô nương cũng đừng lấy đồ Trần Ẩu làm đi hiếu kính lão gia nhé, lão gia biết hết đó!”
Một cơn gió xẹt qua, khuôn mặt mọi người đọng lại sau đó tan đi, cuối cùng bị gió thổi thành những hạt bụi biến mất.
Trường Đình chỉ thấy rất đau, nàng biết mình phải nhanh chóng tỉnh mộng nhưng lại không sao tình nổi.
Trong bóng tối có lốc xoáy chuyển động thật nhanh, bóng tối ập tới, sắc màu ảm đạm, phía trước là đường trên núi Giác uốn lượn chạy dài.
Trường Đình tận mắt nhìn thấy cảnh mình tức giận với Lục Xước ngày ấy.
Trước khi lên xe nàng còn cao giọng giận dỗi.
“Con cũng có phải quản sự ma ma đâu, con mới không thèm chăm sóc A Ninh!”
“Nhịn, lần nào cũng là con nhịn! Phu nhân nói cái gì cũng khiến con bực bội đó!”
“Mỗi lần phụ thân đều thế, toàn bắt con nhịn! Nếu còn nhịn nữa thì A Kiều dứt khoát không nói nữa cho xong!”
Trường Đình thấy ngực như nhỏ máu, nỗi đau này chân thực quá.
Cả người nàng run lên, mắt nhắm chặt, tay muốn túm lấy cái gì đó nhưng chỉ có hư vô.
Lốc xoáy trong đầu như dòng nước xiết, càng xoáy càng nhanh, hút cả xương lẫn thịt của người ta vào đó!
“Xe ngựa lui về phía sau! Tiến vào cánh rừng đi!”
“Quốc công gia để phu nhân và các cô nương xuống ngựa trước!”
“Quốc công gia còn đang giết địch ở bên ngoài…”
“Đến tột cùng là ai ——”
Cả người Trường Đình run lên, miệng mũi không thở được, mắt nhắm chặt, mặt đỏ bừng thở hổn hển mãi vẫn không thể mở mắt! Nàng cũng không thể thở được! Nàng sắp chết ngạt rồi! Nàng muốn thét to, nhưng không sao mở miệng được, càng không có cách nào phát ra tiếng động.
Giống như nàng đã rơi vào dòng nước xoáy, giống như có người đang kéo chân khiến nàng không tự chủ được mà chìm xuống dưới, đến chỗ không có chút ánh sáng nào!
“Ấn nhân trung đi, nàng bị bóng đè rồi.”
Một giọng nam bình tĩnh vang lên từ xa.
Môi Trường Đình bị người ta dùng đầu ngón tay nhấn thực mạnh, móng tay đâm vào thịt mang theo đau đớn kịch liệt đồng thời khiến người ta tỉnh lại.
Trường Đình đột nhiên mở bừng mắt, đôi tay chống phía sau, ngồi bật dậy, miệng thét to, “A Ninh..
A Ninh!”
Trường Đình thở mấy hơi, lại thấy mắt hoa đi, sau đó nàng lập tức nghiêng người đổ qua một bên.
Hồ Ngọc Nương duỗi tay đón được nàng, nước mắt đầy mặt nói, “A Ninh không sao! Con bé canh ngươi một đêm không chịu được mới đi ngủ.
Vốn tưởng ngươi còn phải ngủ một ngày… Ngươi biết ngươi ngủ bao lâu rồi không? Hai ngày đó! Ngươi vừa khóc vừa hoa tay múa chân, cả người còn sốt nóng rực… Muốn đút thuốc cho ngươi nhưng ngươi lại cắn chặt răng, cạy không ra… Ngươi làm ta sợ muốn chết!”
Hồ Ngọc Nương rất muốn gào khóc nhưng cố liều mạng nghẹn lại.
Nàng ấy đỡ Trường Đình ngồi dậy, lại kề một chén nước đến bên miệng nàng, vừa nấc vừa nói, “Mau uống, đại phu nói ngươi phải uống chút nước rồi mới có thể ăn cháo.”
Trường Đình theo bản năng nghiêng đầu tránh đi, nhưng vừa động thì đầu óc đã choáng váng, gáy ẩn ẩn đau.
Tay nàng sờ ra sau thì thấy vải bông quấn dày, sau đó lau mặt lại thấy toàn nước mắt.
Sau khi tỉ mỉ dùng khăn lau khô mặt nàng mới đón lấy chén trà mà uống.
Mắt nàng cũng nhân đó đánh giá bốn phía.
Đây là một gian phòng rất bình thường, đồ gia cụ bằng gỗ được đánh bóng, giường đất quy củ được đặt ở phía đông bắc của căn phòng, hai cái ghế và một cái bàn bình thường bằng gỗ được để sát tường.
Trên bàn có một cái khay để năm chén trà bằng sứ thô, thêm một cái ấm còn đang bốc khói.
Đây là một gian trạm dịch thực bình thường.
Trường Đình phóng ánh mắt ra ngoài, Hồ Ngọc Nương cũng không tự giác lùi về sau cho nàng nhìn rõ.
Bên ngoài được ngăn cách bằng một tấm bình phong bằng lụa trắng, trên bình phong ín bóng một người cao dài.
Trường Đình quay đầu đi, làm như không thấy mà dựa vào người Hồ Ngọc Nương, nhẹ giọng hỏi nàng ấy, “Mọi người đều khỏe chứ? Có người nào bị thương không? Số người bị thương và chết là bao nhiêu? Nhạc tam gia và Nhạc Phiên có khỏe không?”
Hồ Ngọc Nương vội vàng gật đầu, sau khi nghĩ nghĩ thần sắc nàng ấy lại bi thương nói, “… người mà chết gần người, còn có bốn năm hán tử bị trọng thương… À, Nhạc Phiên cũng bị người ta chém sau lưng.
Lúc cuối cùng quá hỗn loạn, đám lính kia phát hiện tiểu A Ninh nên Nhạc Phiên lấy lưng chặn một đao…”
Trường Đình lập tức lo lắng, vội ngồi thẳng và liên tục hỏi, “Có nguy hiểm tính mạng không? Nghiêm trọng lắm sao? Hiện giờ Nhạc Phiên có khỏe không?” Vừa nói nàng vừa định xuống giường, ai biết vừa mới động thì cả người đều đau, mắt đầy sao, gáy cũng đau như kim châm.
Hồ Ngọc Nương vội ấn nàng xuống, “Ngươi đừng loạn ——”
Hồ Ngọc Nương vừa dứt lời thì bên ngoài bình phong có giọng nam vang lên: “Hắn không có việc gì, đắp thuốc và nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi.”
Bóng đen phía ngoài bình phong cử động, tiếng người lại vang lên “Nếu Hồ cô nương không để ý thì có thể để mỗ và Lục cô nương nói riêng mấy câu không?”
Sao người này lại biết A Kiều họ Lục?!
Hồ Ngọc Nương nhíu mày, theo bản năng muốn nói không nhưng nghĩ nghĩ một lát thì dù sao người này cũng mang binh mã tới cứu bọn họ.
Cũng là người này thu dọn cục diện, hai ngày này cũng là hắn một đường hộ tống bọn họ, thậm chí không sợ va chạm với binh sĩ U Châu liên tiếp tìm đến…
Đêm đó hắn là cứu tinh, là ánh mặt trời, tuy nàng không tránh khỏi nổi lên cảnh giác với kẻ không biết lai lịch này nhưng cũng không sao nói được một chữ “không”.
Hồ Ngọc Nương trầm mặc, đang muốn đứng dậy thì tay lại bị Trường Đình túm lấy.
Nàng hạ thấp giọng, cực kỳ bình tĩnh nói: “A Ngọc không phải người ngoài, mọi việc cần làm, mọi tính toán đều có thể nói với nàng.”
Trường Đình hơi ngừng lại sau đó lại nói, “Mông đại nhân, ngài cứ việc nói thẳng.”
A Kiều quen biết tên kia ư?!
Người nọ đang khoanh tay đứng bên ngoài bức bình phong bằng lụa thêu hoa cỏ.
Hắn vừa nghe thấy vậy thì cứng đờ, nhưng chỉ một chớp mắt hắn đã khôi phục bình tĩnh, hơi ngửa đầu nghĩ.
Hắn không tự giác chậm rãi nói, “Người truy kích và tiêu diệt các ngươi chính là tổng binh Đới Hoành của U Châu.
Ngày đó đám binh lính U Châu phái ra không còn kẻ nào sống sót, mỗ chỉ để lại mạng cho Đới Hoành và hai kẻ khác.
Ta muốn chờ Lục cô nương dưỡng thương khỏe sẽ để ngài đi gặp hắn, hay ngài muốn ta áp tải hắn tới đây?”
Nàng cho rằng Mông Thác sẽ hỏi vì sao nàng và Trường Ninh lại xuất hiện ở nơi đó…
Vì sao Bình Thành Lục thị lại chật vật thế này…
Vì sao không thấy những người khác của Lục gia đâu…
Kết quả hắn lại không hỏi gì hết.
Trường Đình trầm mặc một lát sau đó nghẹn ngào hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Có tin tức về việc Tề Quốc Công của Ký Châu gặp nạn không?”
“Chúng ta lúc trước cũng không xác định.” Mông Thác vẫn bình tĩnh gật đầu nói, “Hiện tại đã xác định.”
Trường Đình chống tay trên ván giường, nàng tự nhủ phải bình tĩnh.
Sau khi hít một hơi sâu, nàng thấy vô cùng may mắn vì người kia đứng ngoài bình phong nên không thấy vẻ cô đơn yếu đuối của nàng.
Bởi vì một khi yếu thế là thua, đặc biệt là trước mắt nàng còn chưa biết tình huống thế nào.
“Hiện tại chúng ta đang ở đâu?”
“Trạm dịch bên ngoài núi Giác.”
“Chúng ta đang đi đâu?”
“Đến hội hợp với đại quân phía trước.
Y thuật của đại phu nơi này không tốt, vết thương của Lục cô nương ở đầu nên cần để ý, không thể bất cẩn.”
“Chúng ta đang đi Ký Châu sao?” Trường Đình vừa nói đã trúng đích, khóe môi nàng lạnh lùng nhếch miệng nói, “Nhạc lão tam là người của Thạch gia nhưng hẳn không phải người của Thạch Mãnh, càng không thể là người của Thạch Mẫn.
Nếu phải thì bọn họ sẽ không phái ngươi tới cứu viện.”
Trường Đình cũng không biết vì sao nàng phải nói những cái này, sau khi nghĩ nghĩ nàng lại nói, “Đại quân ở đâu? Thứ Sử Chu Thông Lệnh của U Châu phái binh truy kích và tiêu diệt ta cùng ấu muội nhưng toàn quân lại bị tiêu diệt.
Nếu chuyện bại lộ sẽ càng mất nhiều sức lực hơn để che lấp.
Chu Thông Lệnh không đạt được mục đích ắt hẳn sẽ không thể dễ dàng buông tha chúng ta… Mông đại nhân mang ta và ấu muội theo chính là mang thêm phiền toái… Từ U Châu đến Ký Châu ít nhất cũng phải mất mười ngày, Mông đại nhân có nắm chắc ứng phó được với sự truy đuổi của Chu Thông Lệnh hay không? Thạch Mãnh đại nhân không làm việc mua bán lỗ vốn, từ U Châu đến Ký Châu sẽ khiến ông ta thiệt hại nhiều nhân thủ, chẳng lẽ ông ấy không biết cũng không quan tâm ư?”
Những thiệt thòi kia nàng và A Ninh sẽ phải trả!
Vì lý do này mà Trường Đình cực kỳ hùng hổ doạ người.
Mang nàng và Trường Ninh đi Ký Châu ư?
Thế có khác gì vừa thoát hang hổ lại gặp hang sói chứ!
Ánh mắt của Thạch Mẫn lúc nhìn nàng, những tính toán và dã tâm của Thạch Mãnh, sự khôn khéo của Dữu thị…
Nhưng không đi Ký Châu thì nàng có thể đi đâu?
Chu Thông Lệnh như hổ rình mồi, tin cha nàng chết còn chưa được công bố thì nàng và Trường Ninh đều sẽ khiến mọi người rơi vào hiểm cảnh.
Ký Châu gần U Châu nhất, nhưng Thạch Mãnh và Chu Thông Lệnh cũng không phải thân thiết.
Nàng cần người hỗ trợ, dựa vào Thạch gia để công bố chuyện Lục Xước gặp nạn ở U Châu, quấy đục nước thì nàng mới làm cò được!
Người là Mông Thác cứu, hộ tống bọn họ một đường cũng là binh của Thạch gia, nàng không thể không nợ ân tình của bọn họ.
Trường Đình cảm thấy phẫn uất bi thương, trước sau đều là nàng nợ Thạch gia!
Mông Thác lại cúi đầu nhẹ giọng cười, “Lục công đúng là đã sinh được một nữ trung hào kiệt.”
Một câu cực kỳ đột ngột này khiến Trường Đình sững sờ ở chỗ cũ, không hiểu gì.
Mông Thác lại mở miệng nói, ngữ khí đột nhiên nghiêm túc hơn nhiều, “Một toán quân của Chu Thông Lệnh đã bị tiêu diệt nhưng sẽ có lần thứ hai và ba.
Lục cô nương không cần lo lắng, mỗ đã dám xông vào U Châu tiếp ứng thì tất nhiên cũng có đủ can đảm ứng phó với sự truy đuổi của kẻ kia —— hắn còn chưa đủ sức để một tay che trời.” Sau đó hắn hơi ngừng lại rồi nói, “Dù sao đây cũng không phải chuyện cô nương nên băn khoăn, Lục cô nương nên nghĩ xem mình nên đi chỗ nào!”
Úi hắn đang quát nàng à?!
Ngực Trường Đình cứng lại.
Mông Thác cố nhịn, trong đầu lại không hiểu sao nhớ tới đêm đó tiểu cô nương bị người ta ấn nửa quỳ trên mặt đất nhưng sống lưng vẫn thẳng, khuôn mặt chỉ có khinh miệt.
Lúc này hắn lại không tự chủ được mềm giọng, “… Dưỡng thương quan trọng hơn.”
Sau đó lại thấy mình quá mềm mại thế là hắn lập tức phất tay áo đi ra ngoài, nhẹ nhàng để lại một câu, “Đới Hoành mới là chỗ đột phá trong đại nạn của Lục gia, đêm nay ta sẽ xách hắn tới đây, đến lúc đó Lục cô nương nghĩ xem phải làm sao cũng không muộn!”
Cánh cửa “Kẽo kẹt” khép lại, phía sau là Trường Đình với thần sắc khó lường.