Nhạc lão tam không nói gì nữa, ông ta lập tức xoay người đi về phía trước đứng bên cạnh nói gì đó với Mông Thác.
Lại qua một khắc nữa ông ta bước nhanh tới rồi làm tư thế mời mấy người các nàng lên xe, “… Hôm nay đi thì buổi chiều ngày mai có thể tới cửa thành! Thay vì đêm dài lắm mộng thì đi sớm vẫn hơn.
Cùng lắm thì lúc qua cửa thành lại chịu khổ một chút, mong cô nương nhẫn nại.”
Trường Đình nhẹ ôm lấy A Ninh sau đó cười gật gật đầu, “Đó là đương nhiên, tuy nói người trong cuộc thường mơ hồ nhưng kẻ xuất thân võ tướng thường nhạy bén, chờ hắn hoàn hồn thì sợ là chúng ta sẽ không chạy nổi đâu.
Chỉ cần thuận lợi ra khỏi thành thì nhịn một chút cũng không có gì ghê gớm.”
“Đúng là như thế!”
Nhạc lão tam trầm giọng đáp sau đó ra lệnh cho người của Lý gia nấu trà đặc, chuẩn bị sữa bò và làm mấy mâm điểm tâm.
Bọn họ còn đốt lư hương trong hai cái xe ngựa sau đó mới thét to, thổi sừng trâu vang dội và xuất phát.
Cả đám người mênh mông cuồn cuộn rời khỏi Lý trạch, cẩn thận đi trong những con đường hẻm nhỏ.
Cách màn xe Nhạc Phiên nhẹ giọng trấn an các vị cô nương, “… Không cần hoảng hốt, chỉ cần cắn chặt cái tên tam chưởng quầy của Phúc Thuận Hào là được.
Cho dù khó xử thì nhiều lắm là tốn mấy con cá vàng, lại lui một bước nhẫn nhịn là sẽ xong việc.
Dù tình huống xấu nhất thì cũng không hẳn không thể liều mạng…”
“Phi phi phi!” Hồ Ngọc Nương nhanh chóng phun hắn, “Lời tốt không linh nhưng lời xấu chắc chắn linh! Ngươi nói chuyện phải lựa lời đó, cẩn thận không ta lại đánh ngươi bây giờ!”
“Muốn đánh thì đánh đi, chỉ cần trong lòng ngươi thoải mái thì ta chịu chút đau có là cái rắm gì.” Nhạc Phiên lại chơi bài vô lại.
Lần trước Hồ Ngọc Nương đánh đến vết thương sau lưng hắn thế nên vừa nghe thế là nàng ấy đã héo rũ, rụt cả người về.
Trường Đình nhíu mày, thò người ra nhẹ xốc màn nhìn ra ngoài.
Nàng vừa ngửi quả nhiên phát hiện sau lưng Nhạc Phiên có mùi thuốc cực kỳ nặng.
Vết thương trên lưng hắn vẫn phải bôi thuốc nhưng mùi này cũng quá gây chú ý.
Cách xa thì không ngửi được nhưng một khi tới gần là lập tức không giấu nổi.
Có tiểu lang quân nhà thương gia nào mà cả người bị thương, lưng bôi một đống thuốc thế này chứ?!
Nhưng lúc này không thể dùng chủ ý lúc trước nàng nói cho Nhạc lão tam được.
Nếu lấy nước muối vẩy lên giả làm mùi mồ hôi thì cũng dở, thiếu gia nhà chưởng quầy mà người lại toàn mùi mồ hôi thì ai chịu nổi?
Trường Đình đột nhiên thò đầu ra dọa Nhạc Phiên tí thì ngã lộn cổ.
Hắn vừa đuổi ngựa vừa dịch qua một bên, vỗ ngực mắng một câu.
Trường Đình liếc Nhạc Phiên một cái sau đó rụt đầu lại, nhẹ giọng hỏi Hồ Ngọc Nương có túi tiền hay túi thơm hay không.
Hồ Ngọc Nương nhíu mày nghĩ một lát mới nghiêng người lấy từ trong túi quần áo ra một cái túi bằng vải bố khâu xiêu xiêu vẹo vẹo và nhét vào tay Trường Đình.
Nàng ấy ngượng ngùng nói, “Tạm chấp nhận thôi, trước khi đi ta đã khâu cái này, muốn hiếu kính gia gia nhưng ai ngờ ta còn chưa khâu xong thì gia gia đã ra đi.”
Trường Đình hé miệng cười, nhớ tới cuốn sách dạy nữ hồng đặt trên tủ nhỏ trong căn nhà gỗ kia.
Nàng mở lư hương ra, sau đó rút trâm bạc trên đầu khều miếng hương nhỏ trong đó ra.
Lát sau nàng lại lấy quai thép của ấm trà trên bếp, lấy lá trà bên trong ra bỏ lên dây thép đó mà hong.
Vừa làm nàng vừa nói với Hồ Ngọc Nương: “… Không có việc gì, chờ yên ổn rồi ta sẽ dạy nữ hồng cho ngươi, đợi ngày rằm hoặc mùng một đốt cho Hồ gia gia là được.”
Hồ Ngọc Nương hứng thú bừng bừng gật đầu sau đó tiếp tục hưng phấn nhìn Trường Đình làm việc.
Chỉ chốc lát sau cả xe đã tràn ngập mùi hương, là mùi trà và cam hồi.
Mãn Tú cười hì hì thò qua hỏi, “Cô nương đang làm gì đó?”
Tiểu Trường Ninh cười tủm tỉm lên tiếng, “A tỷ đang làm túi thơm, mùa đông bỏ trong áo lót, chỉ một lát cả người đều thơm.”
Mãn Tú trừng mắt nhìn thẳng sau đó “à” một tiếng rõ dài.
Nguyên liệu thô lậu nên Trường Đình thở dài, ngó trái ngó phải cuối cùng nàng dùng cái kẹp đường bằng bạc ra lật lá trà trên dây thép.
Đợi trà được nướng thơm rồi nàng mới nghĩ nghĩ và bẻ miếng hương kia ra làm hai.
Nàng bỏ một mảnh hương cùng một đống lá trà vào trong cái túi của Hồ Ngọc Nương sau đó dùng sức xoa nắn rồi nhẹ vén màn lên đưa cho Nhạc Phiên ở bên ngoài.
Nàng kiên nhẫn nói với hắn, “Ngươi đặt ở cổ tay áo cũng được, đặt trong ngực cũng được.
Tam gia nói buổi chiều mai sẽ tới vì thế tốt nhất ngươi nên thành thật mà che lại, rồi đổi một bộ quần áo, chờ đến chiều mai thì mùi thuốc trên người hẳn sẽ tan đi.”
Nhạc Phiên liếc nhìn cái túi sau đó quay ngoắt đầu đi, hết sức chăm chú đánh xe làm như không nghe thấy.
Trường Đình “hứ” một tiếng sau đó xoay người cực kỳ bình tĩnh nói với Hồ Ngọc Nương, “A Ngọc, đánh hắn.”
Nhạc Phiên nhanh chóng liếc cái túi một cái sau đó hít hà nói, “… Đường đường một đấng nam nhi như ta trên người không thèm xông hương đâu!”
“Ai bắt ngươi mang mãi đâu, qua cửa thành lấy xuống là được.
Chuyện gấp gáp, dược liệu cầm máu quá có mùi, người ta mà ngửi được thì ngươi sẽ bị treo trên tường thành đó.
Chúng ta không thèm cứu ngươi đâu!”
Trường Đình lại ra hiệu cho Hồ Ngọc Nương.
Nàng kia “Ai nha” một tiếng sau đó duỗi tay lên vén màn nói, “Ngươi ghét bỏ túi lão nương làm xấu quá hay là sao?!”
Nhạc Phiên theo phản xạ có điều kiện mà trốn, sau đó nhanh chóng duỗi tay cầm lấy cái túi thơm và liên mồm nói, “Không chê, không chê! Ngươi làm tốt như vậy, ta đâu có ăn no rửng mỡ mà dám chê!” Trong lòng hắn biết lời Trường Đình nói có đạo lý nhưng mặt ngoài vẫn đưa lên mũi ngửi.
Mùi này đạm mạc, không quá khó ngửi.
Nghĩ tới trên người mình tự nhiên có mùi hương giống mấy tên công tử bột là hắn đã rùng mình.
Vừa ngẩng đầu thấy bóng lưng cao thẳng, bộ dạng anh tuấn của Mông Thác là trong lòng hắn lập tức nảy ra một ý.
Hắn nghiêng người dán lên màn che, hạ giọng nói nhỏ: “Trên đùi A Thác ca cũng có thương tích, hôm qua cũng đắp thuốc nên sợ là sẽ có mùi.
Có cần làm thêm một túi nữa để ta đưa cho huynh ấy không.”
Trường Đình hơi cau mày nghĩ nghĩ rồi cắn răng lấy từ trong bao quần áo của mình ra một cái khăn trắng vẽ hoa xuân và suối nước rồi gói nửa miếng hương và đống lá trà còn lại vào trong.
Nàng thắt nút rồi duỗi tay ra đưa cho hắn: “… Mau bảo Mông đại nhân cũng cầm lấy cái nầy.
Chúng ta đã đi bước rồi, không thể để bị hủy ở một bước cuối này được.”
Nhạc Phiên hứng thú bừng bừng mà đáp một tiếng sau đó giao việc đánh xe cho người khác, bản thân thì nhanh chóng cong chân chạy, bất chấp vết thương sau lưng.
Trường Đình lẩm bẩm trong lòng: chuyện cấp bách không thể nghĩ nhiều, chỉ là một cái khăn mà thôi.
Cửa ải kia ở ngay trước mặt, một khi không qua được và bị bại lộ thì chính là vạn kiếp bất phục.
Chân tướng chuyện cha bỏ mình sẽ vĩnh viễn bị chôn dưới lòng đất.
Còn nếu có thể vượt qua được thì chính là ánh mặt trời sáng ngời, ít nhất thì nàng, Trường Ninh và Ngọc Nương, thậm chí đám người Nhạc lão tam đều có thể toàn mệnh.
Sống chết của bọn họ chính là dựa vào một bước này, những thứ lẻ tẻ khác không đáng nhắc tới.
Vòng qua những con hẻm nhỏ, bọn họ tiến vào trung tâm của thành trì.
Đúng như lời của người tới báo, chỗ này chen chúc chật cứng, ngựa xe đều đi đi dừng dừng.
Sau một lúc tiểu Trường Ninh rất muốn xốc màn xe lên nhìn một cái xem tình hình bên ngoài như thế nào nhưng lại bị Trường Đình ngăn lại.
Tiểu Trường Ninh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói, “A tỷ, muội muốn nhìn, chỉ xốc một góc nhỏ thôi, người khác không thấy mặt muội đâu…”
Trường Đình lắc lắc đầu, không buông tay mà chỉ nhẹ giọng dỗ dành, “Chờ chúng ta tới Ký Châu lại xem.
Nơi này binh hoang mã loạn, nhìn rồi trong lòng sẽ nghẹn muốn chết, còn không bằng không nhìn.
A Ninh ngoan.”
Tiểu Trường Ninh mím mím miệng, cả người lùi về sau nằm xuống, không kiên trì nữa.
Hồ Ngọc Nương thấy thế thì cười tủm tỉm vuốt khuôn mặt nhỏ của con bé, lại duỗi tay ôm tiểu nha đầu vào lòng, khẽ vỗ vỗ lưng.
Nàng cảm thấy A Kiều bảo hộ quá mức, làm cái gì cũng giống gà mẹ toàn lực bảo vệ gà con sau lưng.
Rõ ràng nàng ấy chỉ lớn hơn A Ninh có mấy tuổi nhưng lại không giống chị gái mà giống lão mẹ.
Một đường đi rồi lại dừng, tới gần cuối ngày đoàn xe chọn một dịch quán nghỉ lại.
Nhạc lão tam ra tay hào phóng, bao cả một tầng của dịch quán, trong ngôn ngữ cử chỉ đều tỏ ra mình là đại thương nhân.
Nhưng lòng Trường Đình vẫn treo lên, không sao an tâm được.
Chỉ còn một bước nữa, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện.
Lúc này U Châu Thứ Sử Chu Thông Lệnh cũng đang ở trong phủ đệ của mình mà lo lắng.
Nhưng khác với Trường Đình, hắn không những lo lắng mà còn phẫn uất.
Trong phủ Thứ Sử nơi nơi đều im ắng, tiểu viện ngói đen lúc này đóng chặt cửa, Chu Thông Lệnh mặt mày xanh mét ngồi phía sau bàn.
Hắn cắn răng phun ra từng câu từng chữ, “… Đới Hoành chết không thấy xác, sống không thấy người, kèm theo đó là cả trăm hộ vệ đều biến mất vô tung chỉ trong một đêm… Hữu tư vệ có hơn ngàn người, chia binh ba đường tìm năm ngày…”
Chu Thông Lệnh đột nhiên thét to, “Con mẹ nó, tìm năm ngày mà chẳng làm nên trò trống gì! Đến mảnh vải cũng không tìm được, ngược lại để cho kẻ khác biết được tin tức.
Phù gia đã phái khâm sai tới hỏi, lại chờ hai ngày nữa Lục gia, Tạ gia, một đám thế gia đều sẽ vọt tới đây mà chê cười lão tử!”
Bốn năm người khác lúc này đang quỳ trước mặt hắn.
Chu Thông Lệnh là người vui buồn không lộ, cũng không thích xé rách mặt với người khác.
Bọn họ làm việc với nhau gần năm, chưa bao giờ thấy hắn nổi cơn thịnh nộ như thế này.
Đám người ngồi quỳ trên đệm hương bồ lập tức chân tay luống cuống, đồng thời nói, “Vi thần vô dụng!”
“Các ngươi đúng là vô dụng!”
Chu Thông Lệnh nổi giận nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh, “Một đám lão thất phu mà không đấu lại hai tiểu nha đầu tay trói gà không chặt!”
Có một kẻ trong đám người run rẩy ngẩng đầu há mồm biện hộ, “Thiên thời địa lợi nhân hoà đều không có.
Hiện tại tuyết rơi thế này chính là trời không giúp chúng a.
Địa hình nơi ấy hiểm trở chính là đất cũng không vì chúng ta.
Biển người mênh mang, ngoại thành đất đai mở mang, đây là nhân không hòa.
Trong hoàn cảnh này chúng ta không phải thua trong tay hai tiểu nha đầu mà là thua ở…”
“Câm miệng!”
Chu Thông Lệnh giận quá hóa cười, đúng là một đám thất phu ngồi không ăn bám chỉ giỏi nói.
Bất kỳ việc gì sai đều không phải là lỗi của bọn chúng —— trời không phù hộ thì người tự nhiên cũng chẳng cần cố gắng làm gì!
“Toàn một lũ ngu, đầu óc đần độn lại tự cho là đúng.
U Châu sớm hay muộn cũng bị hủy trong tay đám thất phu các ngươi! Ta chỉ hỏi các ngươi: việc không tìm thấy người có thể là do bọn họ đã trốn ở đâu đó, cũng có thể là do ngoại thành hoang vắng rộng lớn không tìm ra nhưng tại sao triều đình lại biết được việc Lục Xước chết.
Và hơn hết là tại sao bọn họ lại biết hắn chết trong địa phận U Châu!?”
Mấy kẻ quỳ bên dưới đều rụt đầu, không kẻ nào đáp lời.
Chu Thông Lệnh vung tay, gằn từng chữ một, “Con mẹ nó, chắc chắn là có kẻ báo tang cho Kiến Khang chứ sao!”
Ai báo?
Hắn quản chặt U Châu như một cái thùng sắt, một con ruồi cũng không lọt.
Con đường nơi Lục Xước chết đã sớm bị hủy, căn bản không tìm ra manh mối gì!
Vậy ai là người biết Lục Xước đã chết, là ai mới có khả năng đem tin này truyền tới kinh thành?!
Trong thiên hạ ngoài hắn và Lục Phân thì còn con mẹ nó ai biết nữa!?
Hai tiểu nha đầu Lục gia ư?! Nhưng bọn họ làm sao truyền tin được!?
Mặt Chu Thông Lệnh đỏ bừng, nắm tay đấm lên bàn, trầm giọng dặn dò, “Nghiêm cẩn trông coi đám người ra vào U Châu trong - ngày này, phải vơ vét cho kỹ không được để lọt kẻ nào.”
Hắn ngừng một chút mới nói, “Những kẻ chưa ra khỏi thành càng cần phải tìm hiểu cho kỹ, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không được để lọt bất kỳ ai! Nếu bên ngoài thành không có thì hẳn là ở trong thành.
Hiện tại thời cuộc hỗn loạn, trong lòng bọn chúng có thứ giấu diếm nên tự nhiên sẽ không dám gây chú ý!”
“Vậy người triều đình phái tới thì sao? Không cần cố kỵ bọn họ sao?”
Bên dưới có kẻ hoảng hốt mở miệng.
Chu Thông Lệnh làm động tác cắt cổ rồi hung ác nói, “Hiện giờ không phải lúc cố kỵ nhiều như vậy.”
Một ý niệm sai thì ngàn bước không thể quay đầu.
Nếu Trường Đình biết Chu Thông Lệnh suy bụng ta ra bụng người thế này thì nàng hẳn sẽ cảm tạ trời đất, cảm tạ Chu lão hầu gia và lão phu nhân đã nuôi dưỡng thứ trưởng tử nhà bọn họ thành một kẻ luôn tránh mũi nhọn, muốn giấu tài thế này..