Thiên Kim Trở Về

chương 146: tranh chấp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyện Arce không phải là người của gia tộc Sterling mà chỉ là trai bao nhanh chóng truyền ra ngoài, hơn nữa chuyện anh ta buôn lậu ma túy đã khiến toàn trường khinh bỉ, mọi người nhận được tin thì đều về trường sớm mấy ngày, mỗi lần nhắc đến Arce, vẻ mặt của mọi người đều là vô cùng chán ghét, những cô gái từng thích Arce đều nói mình bị lừa.

Khi cảnh sát đến trường điều tra lấy chứng cứ, những người từng không thuận mắt với Arce nhân cơ hội này đơm đặt rất nhiều, rất bất lợi cho Arce.

Mà bên kia, Triệu Chân Chân ngày nào cũng báo lại tình hình mới nhất cho Khưu Uyển Di.

– Trường Khanh nghe nói Arce là trai bao thì như bị đả kích lớn.

Khưu Uyển Di có chút tiếc nuối:

– Đáng tiếc, nếu Arce không làm ra chuyện như vậy, nhất định Trường Khanh sẽ bị Arce nắm giữ được trong tay rồi.

– Dì, nếu Arce biết chúng ta không hề tìm được tim phù hợp thì liệu hắn ta có khai chúng ta ra không?

– Trước khi tuyên án phạt thì phải trấn an hắn ta, tuy rằng hắn có nói ra thì cũng không làm gì được chúng ta nhưng để Trường Khanh biết thì rất phiền phức. Cháu tìm cơ hội gặp hắn ta, nói với Arce rằng chỉ cần hắn ta không nói gì thì chúng ta sẽ cố hết sức để tìm tim cho em trai hắn ta, không tìm được thì cũng sẽ chăm sóc em trai cho hắn ta, giờ Arce đang ở trong tù, ngoài chúng ta thì còn dựa vào ai được? Arce thương em trai như vậy, nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của chúng ta!

– Cháu biết rồi!

Sau đó Triệu Chân Chân tìm cơ hội gặp Arce, nhắn lời Khưu Uyển Di cho anh ta biết, Arce đang lo lắng cho em trai mình, nghe Triệu Chân Chân nói thì cũng thấy có chút hi vọng.

– Tuần nào cô cũng phải gửi báo cáo bệnh tình của em trai tôi cho tôi, nếu không…

Đây là sở cảnh sát, Arce đè thấp giọng, không dám nói quá rõ ràng.

Triệu Chân Chân nghiêm mặt gật đầu.

Cố Trường Khanh cho rằng, nếu đến lúc đi học Phùng Tước mới về thì vụ án của Arce đã điều tra xong xuôi, chỉ còn đợi tố tụng mà thôi.

Khi đó Phùng Tước về, dù có biết chuyện của Arce thì cũng chỉ cho rằng Arce thực sự buôn lậu ma túy, còn chuyện cô từng bị cảnh sát điều tra cũng sẽ qua đi, chỉ cần cô không nói, anh không đến trường cô thì hẳn là sẽ không biết. Như vậy, cô trừng phạt Arce theo mong muốn của mình cũng sẽ không thành mâu thuẫn với Phùng Tước.

Nhưng sự thật thường nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Ngay lúc việc điều tra đang cấp bách thì Cố Trường Khanh nhận được điện thoại của Phùng Tước, cô nhìn số điện thoại, tim đập loạn, đây là số điện thoại ở Mỹ của Phùng Tước.

Anh đã quay về sao? Sao không nói trước với cô?

– Trường Khanh, anh đã về rồi.

Trong điện thoại, giọng nói của Phùng Tước hơi trầm trầm.

Tay Cố Trường Khanh không tự chủ được, nắm chặt điện thoại, miễn cưỡng cười cười:

– Anh Phùng Tước, anh vừa về?

– Không phải…

Phùng Tước yên lặng hồi lâu rồi mới nói:

– Anh về được hai ngày rồi.

Mặt Cố Trường Khanh tái mét, nhất thời không biết nên nói gì.

– Giờ anh đang ở nhà trọ, em có thể qua đây được không? Phùng Tước nói.

Cố Trường Khanh im lặng một hồi, thở dài rồi nói:

– Được, em đến ngay đây.

Nhà trọ ở Princeton.

Cố Trường Khanh và Phùng Tước ngồi cách chiếc bàn trà.

Cố Trường Khanh nhìn Phùng Tước, anh mặc áo len cổ chữ V màu xanh lam, bên trong là áo sơ mi trắng, ăn mặt giản dị nhưng khiến người ta có cảm giác rất chững chạc.

Anh nhìn xuống, nhìn hai tay mình, hàng mi dài hơi rung động, sắc mặt nghiêm túc, lạnh lùng.

Cố Trường Khanh vẫn nhìn anh, cô có cảm giác, anh đã biết tất cả, hơn nữa rất tức giận.

– Anh Phùng Tước…

Cô khẽ gọi.

Phùng Tước thở dài, ngước mắt lên, ánh mắt của anh khiến Cố Trường Khanh ngẩn ra, trong mắt anh có sự nặng nề khó mà nói hết, giống như tảng đá lớn chặn giữa ngực cô khiến cô không thở nổi.

– Anh Phùng Tước… Cô lại gọi một tiếng.

– Ở Trung Quốc, anh đã rất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ, ngay cả trong mơ cũng nhớ.

Phùng Tước nhìn cô, nhẹ nhàng nói:

– Anh vốn là không đợi được nên mới về sớm, anh không nói cho em là muốn em bất ngờ, nhưng không ngờ, anh quay về, chờ đợi anh lại là chuyện đáng sợ như vậy…

Anh đặt báo hai ngày trước lên bàn trà, cho Cố Trường Khanh xem một bài báo trên đó, bên trên viết về chuyện Arce, trong đó có nói Arce vu khống cho bạn gái người Hoa.

Cố Trường Khanh cúi đầu, chỉ cần qua một thời gian nữa, báo chí sẽ đưa tin vào trọng tâm vụ án, sẽ không nhắc tới chuyện này nữa.

– Bạn gái người Hoa hẳn là nói em đúng không, trường em cũng chỉ có em và Triệu Chân Chân là người Trung Quốc, không phải là cô ta thì chỉ có thể là em!

Phùng Tước chậm rãi nói:

– Arce nói thật sao? Trường Khanh, là em giấu heroin vào tủ của anh ta sao?

Anh đã về được hai ngày, đương nhiên đã hiểu được vụ án này, hơn nữa nếu anh đã biết rồi mà cô còn phủ nhận thì chính là không tôn trọng anh.

– Anh Phùng Tước, anh không nên quay lại sớm thế này, hoặc là trước khi bay anh gọi điện thoại cho em, em nhất định sẽ ngăn cản anh…

Cố Trường Khanh có chút khổ sở.

Phùng Tước cúi đầu:

– Trường Khanh! Rõ ràng chúng ta đã nói, về sau có chuyện gì thì cùng nhau thương lượng…

Sắc mặt anh hơi tái.

– Nhưng nếu em thương lượng thì anh có đồng ý để em làm thế không?

Cố Trường Khanh nhìn anh.

Phùng Tước lập tức ngẩng đầu lên:

– Trường Khanh, đây là hãm hại! Hãm hại! Em bắt anh ta phải nhận tội anh ta không làm, sao anh có thể đồng ý!

Trong mắt anh là sự đau đớn vô cùng.

Mặt Cố Trường Khanh trắng nhợt, nhẹ nhàng cười cười:

– Cũng không phải…

Cô nhìn anh, bỗng nhiên trở nên kích động:

– Nhưng anh có biết không? Heroin này không hoàn toàn là em vu oan, trong phòng anh ta cũng có ma túy, là Triệu Chân Chân đưa cho anh ta để anh ta dụ dỗ em hút thuốc phiện. Anh ta từng hòa thuốc phiện vào nước khoáng, dụ dỗ em uống! Nếu em không đề phòng thì bây giờ sẽ là thế nào?

Phùng Tước cũng kích động:

– Rõ ràng em đã sớm biết việc này, rõ ràng em đã có kế hoạch nhưng em đều gạt anh! Vì sao em không nói cho anh biết! Bọn họ hại em như thế, sao anh có thể bỏ qua! Có rất nhiều cách nhưng vì sao nhất định phải dùng cách này!

Anh vỗ bàn.

– Vậy dùng cách gì? Cách gì em cũng đều nghĩ cả rồi.

Cố Trường Khanh lớn tiếng nói:

– Tuy rằng Khưu Uyển Di là chủ mưu nhưng không thể phủ nhận anh ta cũng là đồng lõa, chủ mưu có tội chẳng lẽ đồng phạm được tha? Sự đau khổ anh ta gây ra không hề kém bọn họ! Về sau em sẽ có cách đối phó với Khưu Uyển Di, em sẽ không để cho anh ta có cơ hội lập công chuộc tội, anh ta phải trả giá vì những việc anh ta đã làm!

– Em có thể báo cảnh sát anh ta dụ dỗ em hút thuốc phiện, em là trẻ vị thành niên, anh ta sẽ bị trừng phạt thích đáng.

Phùng Tước không có ý nhượng bộ:

– Thậm chí em còn có thể khai ra cả Triệu Chân Chân, em hoàn toàn có thể ghi âm cuộc nói chuyện của bọn họ, để bọn họ không thể nào khống chế được, bắt bọn họ phải chịu trách nhiệm với việc mình làm, đây mới là đúng đắn!

– Dù có báo cảnh sát Arce dụ dỗ em hút thuốc phiện thì cũng chỉ là dụ dỗ, chưa thành công, em không thể nào thực sự chạm vào thuốc phiện được! Cho dù em ghi âm lại, kiện Triệu Chân Chân thì sao? Bọn họ chưa thành niên, xử phạt hời hợt. Cho dù đẩy đến Khưu Uyển Di thì bà ta vẫn có thể phủi sạch trách nhiệm, mà Triệu Chân Chân vốn sẽ không dám khai ra bà ta. Dù như vậy có khiến thanh danh của bà ta ảnh hưởng thì sao? Giờ bà ta có con trai, Khổng Khánh Tường cũng đã hoàn toàn đứng vững, chút việc này gây rối bọn họ nhưng rồi cũng qua đi, mấy năm ẩn nhẫn của em sẽ là công cốc, bọn họ sẽ càng thêm cảnh giác em, đề phòng em, sau này em có thể về không cũng là vấn đề lớn! Em phải báo thù thế nào? Chẳng lẽ dựa vào anh giúp em lấy lại mọi thứ sao?

Thực lực của Phùng Tước đều là nhờ gia đình của anh, muốn bồi dưỡng thực lực của anh thì còn cần một thời gian rất dài, người nhà của anh sẽ giúp cô sao? Sẽ tham gia vào cuộc chiến gia đình này sao? Chỉ sợ là sẽ cố mà ngăn cản bọn họ thôi!

– Nhưng đây cũng không phải là lý do để em có thể hãm hại người khác!

Phùng Tước đứng lên:

– Trường Khanh, đây là buôn lậu ma túy, buôn lậu ma túy! Không phải là tội nhỏ, có lẽ cả đời anh ta cứ thế mà bị hủy hoại, ngay cả anh ta có sai lầm thì cũng không đến mức như vậy! Nếu anh ta gây tổn thương thực sự cho em, chúng ta có thể mượn cớ này đuổi anh ta ra khỏi trường học, thậm chí có thể đánh anh ta một trận để xả giận, đánh cho anh ta nằm trên giường suốt mấy tháng cũng không dậy nổi là đủ rồi! Nhưng em hãm hại anh ta ngồi tù, có khi còn là suốt 10 năm! Trường Khanh, chẳng lẽ em thực sự cảm thấy không hề quá đáng?

– Không quá đáng, không hề quá đáng! Đây là kết cục anh ta xứng đáng được hưởng!

Cố Trường Khanh quay đầu, nghiến răng đáp.

– Trường Khanh!

Phùng Tước đứng dậy, ngồi xuống trước mặt cô, nắm tay cô, đau lòng nói:

– Anh không phản đối em báo thù nhưng mặc kệ là làm gì cũng phải có giới hạn, đó là hủy hoại người khác, em vì báo thù mà không từ thủ đoạn như vậy thì có khác gì bọn Khưu Uyển Di? Sớm muộn gì em cũng sẽ biến thành loại người em thù hận nhất! Đó là kết quả em muốn sao?

Cố Trường Khanh cúi đầu nhìn anh, trong đôi mắt đen láy của anh có một nỗi đau khiến cô rất khó chịu, cô nắm tay anh đặt lên mặt mình, cô nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng nói:

– Anh Phùng Tước, đừng cứ trách em như vậy… Anh nghĩ lại đi, nghĩ lại đi, chẳng lẽ để anh ta thoải mái làm tổn thương em mà em không thể trả đũa lại sao? Thủ đoạn của em có lẽ là bất chính nhưng kết quả này không hề oan uổng. Chẳng lẽ em sẽ vô duyên vô cớ đi làm tổn thương đến người khác sao? Anh Phùng Tước, em không phải là cố ý muốn gạt anh, em chỉ không muốn cãi nhau với anh, tranh cãi thế này em rất khó chịu, anh Phùng Tước, anh đừng nhìn ai khác, chỉ nhìn em, thông cảm cho em, không được sao?

Mặt Phùng Tước tái nhợt, anh cúi đầu:

– Anh cũng rất hối hận vì đã về sớm, nếu anh không biết những chuyện này thì thật tốt…

Anh buông tay cô, chậm rãi đứng lên:

– Trường Khanh, để anh suy nghĩ đi, anh rất khó chịu… Anh muốn yên tĩnh một mình.

Anh quay bước, chậm rãi đi ra khỏi phòng cô.

Cố Trường Khanh ngồi đó nhìn cánh cửa khẽ khép lại, không nhúc nhích.

Mấy ngày sau, hai người không liên lạc, Cố Trường Khanh biết anh không thoải mái nên cũng không quấy rầy.

Cảnh sát khởi tố Arce, cuối cùng Arce bị phạt tù 6 năm, trừ ngày nghỉ thì còn gần 5 năm.

Sau khi có phán quyết của tòa được nửa tháng, Phùng Tước gọi điện thoại cho Cố Trường Khanh, hai người lại ở bên nhau, cả hai đều không nhắc tới chuyện này, như đang cố lảng tránh. Phùng Tước vẫn đối xử rất tốt, rất dịu dàng với cô nhưng Cố Trường Khanh biết, có gì đó đã không còn nguyên vẹn.

Cứ như vậy, lại qua nửa năm, trong nửa năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, Cố Trường Khanh và Mike mở công ty, Hoa Tư niêm yết trên sàn chứng khoán thành công, số tài sản trong tay Cố Trường Khanh lớn dần.

Bỗng nhiên có một ngày, cô nhận được điện thoại từ bên nhà tù, Arce có việc muốn gặp cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio