Vào lúc đuốc tàn, A Tử cuối cùng trông thấy một gian nhà nhỏ, nàng mừng cuống cuồng đến ngồi không vững trên ngựa! Nàng té nhào xuống đất, vội lồm cồm đứng dậy, chạy nhanh đến trước nhà, đưa tay gõ cửa, nhưng không có ai trả lời, đẩy cửa thì thấy bị khoá. A Tử buộc kỹ Tiểu Hồng mã lại, nàng dùng thanh Thương Lãng kiếm chặt khoá, đẩy cửa bước vào, đánh hoả cụ thắp ngọn đèn trên bàn, rồi sợ dã thú xông vào nhà, nàng vội vàng quay ra đóng cửa, cài then cẩn thận. A Tử ước chừng đó là một gian nhà nhỏ, gần lò sưởi có một cái giường trên trải nệm thêu hoa, bốn góc giường thu vén gọn gàng tề chỉnh bằng bốn chéo góc một tấm chăn bông. Đàng trước giường là một cái bàn gỗ hồng, chạm trổ hoa văn, trên mặt bàn có bày bút lông, nghiên mực và giấy. A Tử nghĩ thầm : "Gian nhà này trần thiết bất tục, xem ra chủ nhà không phải hạng dân dã tầm thường". Ngửng đầu lên nhìn thêm lần nữa, nàng thấy trên tường có treo một cây cung, một túi tên lớn ăm ắp những mũi tên, vải ngoài túi tên có thêu chỉ ngũ sắc hình một kỵ sĩ đang giương cung bắn tên. A Tử không còn hứng thú nào nhìn thêm nữa, nàng cởi áo choàng, rồi nằm dài trên giường, kéo chăn đắp lên người, cảm giác thoải mái dễ chịu như thuở còn làm quận chúa tại Liêu quốc. Hiện thời tuy không còn làm quận chúa nữa, nhưng cả ngày hôm nay nàng dùng sức nhiều, bị nhọc mệt, bèn nhắm mắt thả hồn vào giấc mộng.
Mấy ngày kế đó, trời nổi bão tuyết lớn, bên ngoài gian nhà, trừ tiếng gió thổi, nàng chẳng nghe thấy thanh âm nào khác. A Tử đoán là chủ nhà chắc chẳng thể về trong thời tiết đó, nàng yên tâm dưỡng thương. Kế bên lò sưởi có một thùng nhỏ, A Tử mở nắp ra xem, thấy đựng đầy ắp lương khô, đủ cho nàng dùng trong vòng nửa tháng, góc nhà thấy có mấy bầu rượu, dùng uống chống giá rét thật tốt.
Năm sáu ngày sau, về cơ bản, vết thương A Tử tương đối khá, bão tuyết đã ngưng. Chiều hôm đó, A Tử mở cửa, để nắng tà chiếu vào, tia nắng chiếu đúng vào chỗ treo tú tên. A Tử nhìn hình cung thủ thêu trong bức tranh, nàng mường tượng thấy hiện trước mặt hình ảnh Tiêu Phong cưỡi ngựa đi săn, chàng thì giương cung bắn dã thú, còn mình thì đang ruổi ngựa phía sau, miệng không ngớt gọi : "Tỷ phu, đợi muội với!"
- Đợi muội với ... Đợi muội với!
Đang lúc lệ nóng tuôn trào giàn giụa làm mờ mắt, A Tử lại nghe rõ có tiếng kêu như vậy, hoà cùng tiếng vó ngựa từ xa đang tiến lại gần, thanh âm truyền đến thật nhanh, con số người đang đi đến xem chừng không ít.
A Tử đoán là Hoàng Dung đang thống suất đệ tử Cái Bang đuổi theo đến đây, nàng chẳng chần chừ, phóng mình ra ngoài, cưỡi Tiểu Hồng mã nhằm hướng Bắc bỏ chạy.
Chạy được vài dặm đường, vẫn chẳng thấy có ai rượt theo, tiếng người la hét, tiếng ngựa hí cũng không còn nghe thấy nữa. A Tử cảm thấy thật kỳ lạ, nàng tự hỏi: "Bọn họ không thấy mình trong gian nhà đó, thể nào cũng lần theo vết chân ngựa in trên tuyết mà rượt theo mình, vậy tại sao lại chẳng nghe tiếng người ngựa nào hết?". Trong lòng nghi hoặc, nàng đi ngựa chậm lại, trước mặt bạt ngàn cây rừng, mầu trời đã bắt đầu sẩm tối. A Tử sợ lại gặp sói dữ, không dám đi tới nữa, rồi vì nàng bỏ chạy đột ngột, cả bao phục lẫn túi lương khô đều đã chẳng kịp đem theo, A Tử ngồi trên mình ngựa, chần chừ một hồi, cuối cùng, nàng nghiến răng, quày đầu ngựa, trở về .
Trời mỗi lúc một tối, A Tử ngạc nhiên khi từ xa, nàng thấy phía gian nhà có ánh lửa đang được thắp lần lượt trên độ chục cái đèn, rồi khi nàng vào đến gần, thấy có vài lều vải dựng quanh ngôi nhà, trong mỗi lều có ánh sáng đèn, binh lính Mông Cổ tay đao tay mác ra vào không ngớt, lại thấy có lính đứng canh trước lều. Thấy rõ không phải Hoàng Dung đang đuổi mình, A Tử bớt sợ, nhờ đã sinh sống khá lâu tại Liêu quốc, thấy tình hình xuất phát nhiều quân binh ra ngoài, đến đây hạ trại, nàng biết nhất định là có vương tôn quý tộc nào đó đi săn bắn. A Tử thò đầu ra quan sát, thấy duy nhất gian nhà nhỏ là không có đèn lửa, dường như không có người ở, nàng mừng quá, bèn đem Tiểu Hồng mã buộc ở một nơi xa, thi triển khinh công, vào gần khu lều trại. Nàng ẩn mình sau một thân cây, nhón vài hòn sỏi, lựa thời cơ, nàng nhắm mấy rặng cây nơi xa, dụng lực ném gây tiếng động. Lập tức có nhiều tiếng quát hỏi "Ai đó?", rồi vài tên binh lính Mông Cổ ùa chạy đến đấy. A Tử nhanh chóng lách mình, vô thanh vô tức tiến vào phía gian nhà.
Nhờ nhiều thân cây che khuất, lợii dụng lính canh không để ý, A Tử dùng khinh công chuyền từ cây này sang cây khác, chầm chậm tiếp cận gian nhà nhỏ. Khi nàng đi ngang một gian lều lớn, A Tử chợt nghe tiếng một nữ tử nói:
- Tiểu Nhạn à, mi mau đến bảo đầu bếp nấu vài món ăn Nam triều, mà phải nấu cho thật ngon đa.
Rồi nghe có tiếng nữ tử khác khúc khích trả lời:
- Công chúa bình thường ghét đồ ăn Nam triều lắm mà, sao hôm nay lại hăm hở đòi nấu mấy món đó?
Nàng công chúa bị trêu chọc, nổi xung, nói:
- Ta lúc trước không thích đồ ăn đó, bữa nay đổi ý, không được sao?.
- Được chớ! Dĩ nhiên là được, vì Đại Tướng quân, công chúa sao chẳng thay đổi cho được?
- Ta đập vào cái con tiểu nha đầu ngớ ngẩn nhà ngươi! Còn hồ ngôn loạn ngữ nữa, xem xem ta có cắt phăng cái mỏ đó đi hay không!
Tiểu Nhạn cười hì hì, đáp:
- Công chúa tha tội, nô tỳ chẳng dám nữa đâu!
Công chúa nhè nhẹ run giọng, thở dài
- Tiểu Nhạn, mi nói thử xem, tại sao Đại Tướng quân đến giờ cứ suy tư cái gì hoài vậy? Tại sao chàng cứ phiền muộn, không vui hoài vậy?
Tiểu Nhạn trả lời:
- Đến công chúa còn không biết, ai khác mà biết cho được!
Công chúa trầm mặc một hồi lâu, bỗng nàng nói:
- Ôi chao, mi sao hãy còn ở đây làm gì thế! Đi mau đi thôi!
Tiểu Nhạn dạ một tiếng, công chúa đột nhiên lại bảo:
- Khoan đã, chờ ta đi cùng! Ta chỉ e nha đầu ngươi nói năng không rõ ràng, thôi, được rồi, để tự ta đến giặn họ làm đúng món thang giã rượu cho tốt.
Vừa dứt lời, đã thấy có tiếng rảo bước, hai nữ tử Mông Cổ từ trong lều đó bước ra, tay cầm đèn soi phía trước, đi về phía vành ngoài khu lều trại.
Ngay tại lúc đó, một bóng xám vụt từ trên cao một thân cây nhảy xuống, nhằm hướng A Tử phóng đến. A Tử tinh mắt, nhận thân ảnh đó giống hệt hình dạng Hoàng Dung, nàng kinh hãi, bèn nhanh chóng trổ khinh công lẩn vào vùng bóng tối.
Nguyên người đó đích thị Hoàng Dung, sau khi bị A Tử cướp mất ngựa, bà trở về Cái Bang, mời thày thuốc trứ danh nhất trong vùng đến chữa trị cho Quách Phù và Gia Luật Tề. Thầy thuốc chỉ có thể giữ cho tình trạng bệnh không xấu đi, chẳng thể trị dứt bệnh được. Hoàng Dung quá lo lắng, ban đầu, bà định lập tức lên đường đưa hai vợ chồng Quách Phù về thành Tương Dương, hòng mời danh y nổi tiếng trên giang hồ đến chữa trị. Bỗng bà nghe mật thám Cái Bang đến báo tin vương tử Hốt Tất Liệt của Mông Cổ thống xuất toàn bộ tướng lĩnh ở đấy ra ngoài săn bắn. Hoàng Dung, thứ nhất đang lo liệu công việc của Cái Bang, thứ nhì muốn đi dọ thám quân tình. Bà biết Hốt Tất Liệt là nhân vật tối quan trọng trong quân Mông Cổ, người này hùng tài đại lược, rất khó đối phó. Bây giờ y huy động quân binh đi săn bên ngoài, chưa rõ mục đích tối hậu của y ra sao, Hoàng Dung quyết định tự mình đi thăm dò, ngay cả Hốt Tất Liệt đích thực có đi săn chăng nữa, chắc bà cũng có thể dò la nghe ngóng tin tức từ những trò chuyện của họ. Vả lại lúc đó, số hảo thủ trong bang hiện ở tại đấy không nhiều, Hoàng Dung muốn tránh quân binh Mông Cổ phát hiện, đã một mình một thân đột nhập đến thăm dò khu lều trại, bất ngờ lúc vào gần, phát hiện còn có một nhân ảnh khác cũng đang trốn trốn tránh tránh. Bà âm thầm đến gần xem, nhận ra A Tử , không nén nổi cơn giận đùng đùng, tâm trí lập tức hết muốn tiếp tục dò thám địch tình nữa, bà quyết lòng bắt A Tử cho bằng được.
A Tử sống tại đây năm sáu ngày liền, nàng quen thuộc địa hình nơi đó, lại nhờ có các lều trại cùng cây to che chắn, nàng trong bóng tối, lẩn tránh như chạch, rồi Hoàng Dung vốn sợ bị quân binh Mông Cổ phát hiện, trong thời gian ngắn, muốn nhanh chóng thu thập A Tử thật không phải dễ. Vả lại A Tử tự biết rõ, càng kéo dài, nội lực nàng chưa khôi phục, cuối cùng sẽ không thoát tay Hoàng Dung, trong lòng nàng cực kỳ lo lắng, khi bỏ xa Hoàng Dung được một ít, thấy gần gian nhà, lập tức nàng chẳng lưỡng lự, chạy ngay vào trong nhà để trốn.
--- Xem tiếp hồi ----