Thiên Nam Tự

chương 7: tầng năm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

" Rồi chúng mày về đi, tao cũng về nhà đây. " Thi xong, mấy thằng bạn xem như thân rủ nhau đi chơi.

Thanh Thiện về tới nhà đã mười một giờ đêm, trở lại căn phòng của riêng mình, vừa định cuốn chăn nằm ngủ, có điều hôm nay hắn hơi phấn khích, bài thi làm quá tốt, hắn còn nghi ngờ biết đâu mình đạt thủ khoa ấy chứ. Nằm hoài không thể ngủ được, Thanh Thiện bỗng nghĩ đến cái tâm pháp mà sư phụ dạy, đã rất lâu hắn chưa luyện, may mắn là vừa đánh no nê với đám bạn, hắn cũng yên tâm tu luyện.

Ban đêm yên tĩnh, thân hình Thanh Thiện cũng bất động, nhưng bên trong lại không ngừng vận chuyển, cái cảm giác thoải mái mỗi khi chân khí lưu chuyển khắp thân thể lại một lần nữa xuất hiện, mỗi một vòng vận chuyển chân khí bản thân lại tăng lên một chút, mặc dù một chút nhưng nó lại là của bản thân mình sở hữu, ví như mỗi ngày bạn tích góp được một nghìn, một năm sau, mười năm sau số tiền đó sẽ rất lớn và cũng là bạn sở hữu.

Tu luyện cũng như vậy, luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, thần hoàn hóa hư. Lúc này đây chính là luyện tinh hóa khí, quay lại với Thanh Thiện, quanh thân thể hắn bao bọc màu lục đậm, chậm dần chậm dần, đám màu lục này bắt đầu tự mình chuyển hóa sang màu lam nhạt, quá trình chuyển hóa này rất thần kỳ. Nếu có ai nhìn Thanh Thiện lúc này còn tưởng hắn là hóa thân của thần tiên, bao quanh thân thể hắn là hai màu lục lam, màu lục ít đi bao nhiêu thì màu lam dày thêm bấy nhiêu, dù màu lam rất mờ nhạt nhưng đây là sự chuyển biến về chất.

Mỗi khi tiến lên một tầng của Hư Thiên quyết, uy lực càng mạnh gấp cả chục lần. Thanh Thiện mặc dù thân thể, đầu óc rất thoải mái, nhưng đó dường như chỉ là ảo giác, trong đầu hắn lúc này quanh quẩn nội dung của Hư Thiên quyết tầng thứ năm. Cái cảm giác não bộ làm việc liên tục mười mấy tiếng không nghỉ, đó chính là tình cảnh lúc này của hắn, mặt khác chân khí toàn thân cũng bùng phát dữ dội, liên tục đánh sâu vào kinh mạch.

Phải biết rằng, kinh mạch là thứ vô cùng quan trọng đối với một người tu luyện, nếu kinh mạch quá yếu so với chân khí bản thân thì khi đi qua nó sẽ tàn phá kinh mạch, mỗi một người tu luyện đều từng bước tiến hành, vừa nâng cao chân khí bản thân lại vừa tôi luyện kinh mạch, đó là một quá trình lâu dài và bền bỉ. Nhưng Thanh Thiện hắn lại khác, có thể nói hắn gặp được duyên ngộ, kinh mạch chưa được tôi luyện mà đã có công lực quá cao, hiện tại bắt đầu đột phá tầng năm mới xuất hiện, lên đến tầng năm kinh mạch yếu ớt của hắn đã không chịu được sự bá đạo của chân khí trong cơ thể.

Nói thì dài dòng, có điều lúc này hắn vừa thoải mái lại vừa ê ẩm thân thể, có thể hình dung là vừa bị đánh lại vừa được xoa.

...

" Mẹ ơi, anh hai đâu rồi? "

" Nó chắc đang ở hang ổ của nó, con còn lạ gì. "

" Nhưng anh ấy một ngày không ra khỏi phòng rồi, cũng không ra ăn cơm nữa. "

" Được rồi, hôm qua anh con đi ăn với đám bạn, mặc kệ đi, mới thi đại học xong chắc ngủ xả láng đó mà, dọn cơm ăn đi con. "

" Vâng. "

Thanh Thiện đích thực đã ở trong phòng mười mấy tiếng đồng hồ, chỉ là dù muốn hắn xuống ăn cơm nhưng không có hắn cho phép không ai có thể vào được cả. Chân khí màu trắng sữa của Hư Thiên quyết không ngừng lưu chuyển qua kỳ kinh bát mạch, tiến hành tôi luyện toàn bộ kinh mạch trong cơ thể.

Cơn đau cuối cùng giảm dần, màu sắc bao quanh thân thể lúc này đã hoàn toàn là màu lam nhạt.

" Đói bụng quá, lại còn đau đầu nữa. " Điều đầu tiên tỉnh lại Thanh Thiện phát giác bụng không ngừng kêu ục ục, còn cái đầu tựa như bị búa bổ.

" Cộc, cộc, cộc. "

" Thiện, con còn không mở cửa bố mẹ phá cửa vào đó. " Ở bên ngoài là âm thanh của bố mẹ hắn.

" Vâng, con ra liền, đợi con tý! "

Cuối cùng thì âm thanh của Thanh Thiện cũng vang lên, nếu chậm chút nữa chắc cha mẹ hắn phá cửa thật luôn. Khi xưa dù trong cái "ổ" của mình, hắn cũng hơn một ngày là ra, nhưng đã ba ngày qua hắn cứ im lìm, cửa lại đóng chặt, hỏi hắn thì hắn không nói lấy một tiếng, là cha mẹ ai không lo lắng.

" Ba hôm liền mày ở trong phòng làm gì thế, ngay cả cơm cũng không xuống ăn, định tuyệt thực hả? "

" Mẹ, con vừa thi xong, con muốn ngủ quên trời đất một trận mà, mẹ biết con cực khổ học thế nào mà, à , con đói quá, nhà còn cái gì ăn không? "

" Còn nửa nồi cơm đó, còn ít thịt cùng canh trong nồi đó. " Thấy hắn nói muốn xả láng, mẹ hắn cũng cho là hợp lý, cái mốc quan trọng của đời người vừa đi qua, ai mà không có ý tưởng đó.

" Hì hì, bố mẹ, ăn xong con lại ngủ tiếp, lần này ngủ thêm một ngày nữa thôi, bố mẹ không phản đối chứ? "

" Lại còn muốn ngủ nữa, mày không đi chơi cùng bạn bè hả? " Mẹ hắn bực mình nói, dù gì cũng chưa từng thấy ai ngủ trâu bò như hắn, ba ngày ngủ giờ lại muốn thêm một ngày nữa, ngủ quên ăn quên uống.

" Mình để con tự do chút đi, không phải mình luôn sợ nó đua đòi, chơi bời lêu lổng sao, nay nó ở nhà ngủ không phải tốt hơn so với chơi bời sao? " Bố hắn bên cạnh nói.

" Hì, cảm ơn bố! "

" Hừ, tôi không nói lại cha con ông, muốn ngủ bao nhiều thì ngủ. " Nói rồi mẹ hắn liền xuống nhà.

Thanh Thiện mỉm cười rồi xuống nhà, quả nhiên còn cả nửa nồi cơm còn nóng, thịt, canh cũng để trên bếp, đun một chút là có thể ăn được, mẹ hắn thật lo cho hắn ngủ dậy đói nên đã chuẩn bị sẵn. Tống toàn bộ thức ăn vào bao tử, hắn cũng không ngờ được mình lại ăn "khủng" đến như vậy, khi xưa mỗi buổi hai bát là quá đủ, giờ nửa nồi đã bị hắn đánh bay.

" Nè anh hai, ăn từ từ thôi, không chết đói mà bội thực chết đó, hì hì. " Thịnh Minh bên cạnh cười khúc khích nói.

" Mày trù anh mày, ba ngày không ăn rùi, giờ cho anh con trâu cũng đánh bay đó. "

" Nói thật, con trai phải ăn thế mới ra dáng đàn ông, khi xưa anh ăn còn kém cả nữ nhân, chả ra dáng gì. "

" Hừ, dám chê anh mày là con gái hả, sau này đừng hòng anh mua cái gì cho em nữa, còn có đứa nào bắt nạt đừng kêu anh đến. "

" Hừ, con trai hẹp hòi mà! "

Nghe đến từ hẹp hòi, Thanh Thiện không khỏi nhớ đến cô nàng nhà giàu Anh Thy, ngoài ra còn cô nàng Ngọc Thảo, còn có cô gái lạnh lùng khi gặp ở quán ăn.

Ăn xong quả nhiên hắn đi ngủ thật, không có giấc ngủ thì tinh thần vốn suy kiệt của hắn không thể nào phục hồi. Lúc Thanh Thiện ngủ dậy trời đã là mười một giờ tối, hắn ngủ đúng một ngày trời, tuy nhiên lúc này tinh lực rất dồi dào, ngoài hơi đói một chút còn tất cả đều sung mãn.

" Đã lâu không luyện quyền rồi, không biết uy lực có bị giảm sút hay không nữa? " Lẩm bẩm trong đầu, Thanh Thiện không có việc gì làm, nghĩ là làm ngay, mở cửa chạy tới công viên gần nhà.

" Để xem nào chiêu đầu tiên : Phiên Giang Đảo Hải. " Trong đầu Thanh Thiện liền nhớ lại tư thế lúc đó của sư phụ Ngộ Tuệ, tay trái như mãng xà cuốn lấy đối phương, tay phải tựa như tia chớp công tới, " vù , vù " mặc dù không đem chân khí truyền vào đầu quyền nhưng Thanh Thiện vẫn rõ ràng nghe tiếng gió rít từ đầu bàn tay truyền lại. Đang hưng phấn muốn luyện chiêu thứ hai thì Thanh Thiện nhận ra được có năm, sáu tên thanh niên đang đi lại hướng của mình, hắn có thể cảm ứng rõ ràng, ánh mắt đối phương đặt tại trên thân mình.

" Nhóc, có tiền không cho tui anh mượn một ít tiêu. "

" Chúng mày mượn tiền hả, trong túi tao còn vài triệu này, mượn được cứ mượn. " Thanh Thiện ánh mắt lộ vẻ trào phúng, khi xưa nếu gặp phải hắn chưa đợi bọn kia tới hắn đã chạy rồi, nhưng giờ hắn là ai chứ, một kẻ có thể giải quyết mười tên có súng, bọn lang thang này hắn chả coi gì cả.

" Hừ thằng nhóc này có gan đó, anh em không cần khách khí, cứ dần nó một trận rồi tính sau. " Nói xong, chính hắn xông tới đầu tiên, một quyền đánh tới mặt Thanh Thiện.

" Hừ, đang muốn mượn chúng mày làm bia tập đây. " Câu nói còn chưa hết, tay trái hắn đã cuốn lấy cánh tay tên cầm đầu kéo sang một bên, tay phải tập kích ngay mặt đối phương .

" Bốp "

Đơn thuần là lực cánh tay, hơn nữa ngay cả chỉ mình lực cơ bắp cũng thu lại rất nhiều, nên đối phương chỉ choáng váng một chút liền đứng dậy được.

" Chúng mày để nó đánh tao thế à, cả bọn lao vô. " Tên kia vừa bị ăn đấm liền la cả đám lao vào .

Thanh Thiện một mặt tránh né, một mặt lựa chọn chiêu thức để sử dụng. Bởi ngày đó hắn cùng sư huynh Huyền Hải đấu luyện quá ít, cơ bản là chưa biết tý gì khi giao đấu, nay tìm được kẻ đánh nhau, ngại gì không đánh. Tuy vậy, hắn vô cùng tức tối vì sáu người đối phương mặc dù sử dụng cả gậy mà quá yếu, ngoài việc không thể đụng vào người hắn, nhưng với lực công kích như vậy dù trúng người chỉ như kiến cắn là cùng.

" Tưởng tụi bay đánh nhau giỏi lắm, hóa ra chỉ là đám gà rù, mẹ nó thật bực mình. " Thanh Thiện hét lên, mấy tên đối phương còn định lao vào nữa thì chỉ thấy tên nhóc trước mắt đánh một quyền vào thân cây bằng cả thân người chúng.

" Bồng "

" Rắc, rắc. "

Cả thân cây kêu lên răng rắc rồi đổ xuống, lúc này Thanh Thiện mới chú ý đến vì chút bực mình đã đem ba thành chân khí vào đầu quyền, hắn không ngờ tới có ba thành công lực mà cả cái cây to như vậy cũng không chịu được.

" Mẹ nó, cả cái cây chết toi này, sao mày yếu quá vậy? " Không còn gì để nói, hắn đành đem cái cây ra chửi để bớt bực mình.

Kỳ thật Hư Thiên quyết mới đột phá tầng năm, khi xưa nếu hắn chỉ mới bước vào tầng bốn thì cái cây còn chịu được, nhưng tầng năm uy lực chính là mạnh hơn mười lần của tầng bốn. Có thể nói một quyền lúc này của hắn không hề yếu hơn một quyền đánh gãy cây cổ thụ ở trên Thiên Nam Tự, ngay cả cây to tới ba người ôm còn gãy bảo sao cái cây chỉ nhỏ như thân người lại không gãy.

Thấy một màn như vậy cả sáu tên đang muốn lao đến liền không tự chủ lùi lại một chút, cả đám hết nhìn cái cây bên cạnh rồi nhìn tên nhóc còn nhỏ hơn bất kỳ ai trong bọn chúng.

" Nhìn cái gì, tiếp tục lại nào, lần này đánh hết sức đi. " Thanh Thiện bực tức đã giảm sút một chút, tuy nhiên đánh vẫn chưa đã tay, hắn muốn đối phương đánh hết sức.

" Chạy mau. "

Cả đám không biết ai hô trước, cả bọn đồng tâm hiệp lực mà chạy.

Thanh Thiện cũng không đuổi theo, đánh đám vô dụng đó vừa phí sức lại không đáng. Đang muốn luyện thêm một chút thì đằng xa hắn đã nghe thấy âm thanh rất quen thuộc.

" Anh, hình như bên kia có đánh nhau, em nghe tiếng cây bị đánh gãy kìa. "

" Được rồi, anh chịu xem rồi, chúng ta đến đó xem sao. " .

Lại là âm thanh quen thuộc nữa, Thanh Thiện chợt nhớ đến hai anh em " đại gia ", hẳn là cô nàng Anh Thy cùng anh của nàng.

" Thế nào lại là hắn nữa. "

Thanh Thiện rất không muốn gặp cô nàng, hắn vừa định rời đi thì nàng đã nhận ra hắn.

" Ồh em quen với cậu bạn này sao? " Thanh niên bên cạnh hình như đã quên Thanh Thiện, hắn quay qua hỏi Anh Thy.

" Hừ, trí nhớ anh thật kém, đúng là cả ngày đàn đúm rượu chè mà, hắn không phải bạn em, hắn là tên con trai hẹp hòi, tranh chiếc dây chuyền với em. " Cô nàng rõ ràng nhớ rất dai cùng giận cũng lâu không kém.

" Anh nhớ ra cậu bạn này rồi, đúng là có duyên, chúng ta xem như cũng có duyên, anh tên Văn Thành, em tên gì vậy, làm quen được không? " Nói xong liền đưa tay ra ý muốn bắt tay đối phương.

Thanh Thiện cũng không có ác cảm với thanh niên này, chỉ là rất lấy làm ngạc nhiên khi thấy đối phương lại muốn làm quen mình, vì vậy hắn không ngại mà bắt tay.

" Em là Thanh Thiện. "

" Nãy em cùng đám người kia đánh nhau sao, lại còn cái cây, vì sao bị gãy vậy? " Thanh niên kia ánh mắt chợt lóe lên một chút, ngay sau đó trở lại bình thường.

" À, bọn chúng muốn " mượn " em chút tiền, em không cho nên mới vậy, còn cái cây là hai bên đánh nhau lỡ tay mới gãy. "

Thanh Thiện không muốn kẻ khác biết mình biến thái khác người nên mới giấu giếm, nhưng hắn không ngờ, hắn càng giấu đối phương càng tò mò.

" Anh có hai người bằng hữu, anh giới thiệu họ với em được chứ? "

Hai người đột nhiên từ sau chạy lại, kỳ thực Thanh Thiện đã nhận ra bọn họ từ lâu, nay thấy đối phương cũng không có gì ngạc nhiên, hắn đoán rằng đối phương chắc là vệ sĩ hoặc đại loại tương tự.

" Anh là Đào Văn chào em. "

" Em là Thanh Thiện. "

Khi tay đối phương bắt lấy tay mình, Thanh Thiện cảm giác như nắm phải một thanh sắt nguội, hơn nữa nó từ từ kẹp chắt lấy tay mình, mặc dù như vậy Thanh Thiện vẫn mỉm cười. " Hừ, một chút trò mọn cũng đem ra dọa mình. " Trong đầu hắn nghĩ vậy.

Tên kia thấy bàn tay mình như bóp phải cục sắt, dù mình tăng lực thế nào thì bàn tay đối phương cũng không hề làm sao, nhìn lại thiếu niên trước mắt, thấy hắn vẫn cười mà không hề chút gắng gượng, Đào Văn biết thiếu niên này vốn chưa xuất toàn lực, đành buông tay hắn ra.

Tên còn lại tự biết mình không hơn được Đào Văn nên "thành thật" hơn nhiều.

" Anh, em muốn về rồi, nhìn thấy những kẻ hẹp hòi em đã không ưa. " Anh Thy thấy anh trai mình đối xử tốt với đối phương thì lại bực tức lên nói.

Biết cô nàng không ưa mình, mà Thanh Thiện cũng chả hơn gì, rất ác cảm với nàng, nên vốn định luyện thêm một chút, nay mất hứng đành chào rồi ra về.

" Đào Văn, thiếu niên đó thế nào? " Văn Thành quay sang bên cạnh hỏi.

" Công tử, thiếu niên này sâu không thể dò! " Đào Văn không suy nghĩ liền nói.

" Hắn và ngươi, nếu hai người giao đấu, ngươi có chắc thắng hắn? "

" Một thành cũng không nắm chắc. " Đào Văn không ngần ngại nói.

" Đào Văn, nếu ngươi muốn một quyền đánh gãy cái cây thì dùng bao nhiêu sức lực? "

" Ít nhất là tám thành. "

" Chắc chắn cái cây này là do hắn đánh gãy, quả là một thiếu niên cao thủ, chỉ là không biết hắn xuất toàn lực chưa? " Văn Thành đi bên cạnh lẩm bẩm.

" Ý công tử muốn thu phục hắn? " Đi theo Văn Thành đã lâu, Đào Văn rất hiểu, liền hỏi.

" Các ngươi lập tức điều tra một chút về thiếu niên này, chúng ta chính là cần những người như vậy. " Một người mới chưa tới ba mươi đã là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, ánh mắt của hắn nhìn người rất chuẩn, và hắn luôn luôn biết tìm người tài giúp mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio