"Gấp như vậy hẹn anh ra ngoài, có chuyện gì vậy?" Diệp Tiểu Phảng ngồi xuống, uống một hớp trà làm thông cổ. Tiêu Lỗi nói: "Có một chuyện cần phải xin anh."
"Là chuyện gì, nói ra nghe xem, nếu có thể giúp đỡ, anh nhất định sẽ giúp." Diệp Tiểu Phảng là một người hào phóng, rất có uy tín trong giới. "Em muốn xem qua ảnh chụp hiện trường của sự cố năm trước." Tiêu Lỗi quyết định bắt tay từ nguồn, điều tra chuyện này cho rõ ràng.
Diệp Tiểu Phảng không ngờ anh ta lại đề cập tới chuyện này, trầm tư một hồi lâu, đốt một điếu thuốc: "Có cần thiết phải nhắc lại chuyện xưa không? Lỗi à, chúng tôi ai cũng hi vọng cậu sẽ bước ra khỏi bóng ma của quá khứ." "Em biết, nhưng hiện tại sự việc này đã xuất hiện chuyển biến mới, em nghi ngờ Lâm Yến Vũ chính là Mộ Tình."
Tiêu Lỗi đem một số tình huống mà anh biết kể lại với Diệp Tiểu Phảng, ban đầu Diệp Tiểu Phảng vốn không tin, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy khả nghi, hít sâu một hơi thuốc: "Được rồi, anh lấy cho cậu, anh để nó trong tủ bảo hiểm ở đơn vị."
Diệp Tiểu Phảng biết Tiêu Lỗi cũng gần năm rồi, lúc hơn mười tuổi đã chơi với nhau, phải nói tình bạn rất sâu sắc khi Diệp Tiểu Phảng ở quân khu Thẩm Dương.
Trong lòng Diệp Tiểu Phảng hiểu, mặc dù gia đình anh ở Bắc Kinh rất có thế lực, nhưng tình hình ở địa phương lại không phải đơn giản như vậy. Nhà họ Tiêu ở Đông Bắc có nền tảng vững chắc hơn nhiều, chưa kể đến năm đó ông nội của Tiêu Lỗi chính là xuất thân từ quân dã chiến ở Đông Bắc, mà cả cha và chú của cậu ấy cũng công tác ở quân khu Thẩm Dương trong nhiều năm. Rất nhiều chuyện xảy ra, nếu như không có cha con họ Tiêu đứng ra làm trung gian cho anh, anh cũng không thể đối phó với các thế lực đang hoành hành ở địa phương dễ dàng như vậy.
Chuyện này Diệp Tiểu Phảng luôn luôn ghi nhớ, vì vậy khi Tiêu Lỗi có chuyện muốn nhờ anh, anh tự nhiên sẽ làm mọi thứ có thể, dù sao anh cũng hiểu rất rõ cá tính của Tiêu Lỗi, nếu cậu ta không đạt được mục đích sẽ không dễ dàng từ bỏ, vì vậy để cho cậu ta điều tra một lần, nếu không, cậu ta vĩnh viễn sẽ không an tâm.
Tầng một - Trụ sở chính Tổng Cục Hậu Cần, Diệp Tiểu Phảng và Tiêu Lỗi lần lượt đi vào văn phòng của anh, Diệp Tiểu Phảng đóng kín cửa, từ trong ngăn kéo lấy ra chìa khóa tủ bảo hiểm, đi vào phòng làm việc, chỉ chốc lát sau anh đi ra, cầm trong tay một túi hồ sơ màu nâu.
Diệp Tiểu Phảng đặt túi hồ sơ lên bàn: "Tất cả các tài liệu và hình ảnh đều ở đây, chỗ này còn có số điện thoại của viên cảnh sát ở Luân Đôn năm đó trực tiếp phụ trách vụ án, nếu cần, cậu có thể liên lạc với anh ta." Tiêu Lỗi gật đầu, không có mở túi hồ sơ tại chỗ, chỉ nói cám ơn với Diệp Tiểu Phảng rồi rời đi.
Trên đường, Tiêu Lỗi vừa lái xe vừa suy nghĩ, quyết định đem những tài liệu này đến đơn vị, scan vào máy tính để nghiên cứu phân tích cẩn thận. Là một chuyên gia trọng điểm được đạo tạo tình báo quân sự, anh đã có văn phòng làm việc độc lập, được trang bị các thiết bị và dụng cụ tiên tiến nhất, đối với bất kỳ tập tin nào cũng có thể tiến hành nghiên cứu và giải mã, bao gồm cả những tập tin đã được mã hóa.
Như chúng ta đã biết, hai tổ chức bí mật nhất của Bộ Tham Mưu chính là phụ trách thu thập và cung cấp lại thông tin tình báo quân sự cùng với ba bộ cục, nói là tổ chức cốt lõi nhất của Bộ Tham Mưu cũng không quá đáng, rất nhiều người công tác ở hai tổ chức này đều là con em cán bộ, có bối cảnh quân đội. Không phải có gốc rễ màu đỏ (màu đỏ ở đây tượng trưng cho cách mạng và giác ngộ cao), không hiểu biết nhiều, thì ngay cả cửa của hai tổ chức này sẽ mở ở hướng nào còn không biết, nói chi là vào làm việc.
Người bên ngoài đồn đại, nhân viên biên chế trong cả nước của hai tổ chức này gần . người, bất luận là các phương tiện truyền thông và các tổ chức nghiên cứu trong và ngoài nước, đối với người trong nội bộ biên chế hàng ngày làm việc chung với nhau còn không biết rõ, rốt cuộc là trực thuộc thẩm quyền giải quyết của Bộ Tổng Tham Mưu hay thuộc về các đại quân khu, đều là một bí ẩn.
Anh lái xe đến một đại viện ở nội thành phía Tây, bởi vì sắp tan tầm, xe ra vào tương đối nhiều, nhân viên an ninh làm hết phận sự xác minh dấu vân tay của nhân viên ra vào, kiểm tra thân phận.
Sau khi Tiêu Lỗi xác minh dấu vân tay xong, trực tiếp lái xe vào bên trong, đại viện được bao quanh bởi cây xanh, anh đậu xe ở tầng dưới của một tòa nhà bằng gạch đỏ. Anh có một phòng làm việc trong toàn nhà đó, bình thường ít khi sử dụng, chỉ khi nào anh nhận được tài liệu tuyệt mật thì mới tới đây làm việc. Hoàn cảnh tuyệt đối im lặng, sẽ không có bất kỳ ai quấy rầy.
Trước khi mở túi hồ sơ ra, Tiêu Lỗi hít một hơi thật sâu, từ từ gỡ bỏ dấu niêm phong, rút ra hình ảnh và tài liệu. Lần đầu tiên trong năm qua, lần đầu tiên anh xem ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn của Mộ Tình, một xấp hình thật dày, mở đầu là mấy tấm ảnh chụp gần nơi ở của mẹ con Diệp gia tại Luân Đôn, tất cả ảnh còn lại đều là chụp hiện trường.
Địa điểm phát nổ hình như là nhà bếp, bị nổ tung thành một đống đổ nát, lượng vết máu ở trên tường và dưới đất cho thấy nơi đó đã từng cực kỳ bi thảm. Tiêu Lỗi bật máy tính quét tài liệu vào, sau khi lưu lại thì kết nối với máy chiếu, anh kéo tất cả rèm cửa sổ lại, tắt hết đèn trong phòng.
Di chuyển con chuột, một tấm ảnh đẫm máu tái hiện lại hiện trường. Khắp nơi đều là bộ phận cơ thể người, không phân biệt rõ là của ai. Trong đó có một tấm giống như chụp chính diện khuôn mặt, Tiêu Lỗi cho dừng tấm hình đó lại, phóng to lên, đột nhiên phát hiện đây là ảnh chụp đỉnh đầu của phụ nữ, đặc điểm khuôn mặt có chút không rõ, nhưng Tiêu Lỗi lập tức nhận ra, đó chính là mẹ của Mộ Tình- Diệp Hinh Nhiên.
Như là một hiệu ứng tâm lý, dường như anh ngửi thấy mùi máu tươi phảng phất trong không khí, một cơn buồn nôn dữ dội kích thích anh, sau gáy dần sinh ra cảm giác lạnh lẽo, anh trấn định lại tinh thần, châm một điếu thuốc, tiếp tục rê chuột.
Thật kỳ lạ, trừ bức ảnh nhìn ra đỉnh đầu có thể chứng minh thân phận người chết, số hình còn lại không thấy có bất kỳ tấm nào xác minh thân phận người chết còn lại là Diệp Mộ Tình, chủ yếu đều là tứ chi hài cốt.
Theo lý thuyết mà nói, phần xương hộp sọ của con người là bộ phận cơ thể kín đáo và cứng rắn nhất, cho dù là xác chết bị phân thành nhiều mảnh, bộ phận đầu cũng sẽ được bảo tồn đầy đủ, chẳng lẽ phía cảnh sát cũng không tìm được phần hộp sọ của Diệp Mộ Tình?
Trong lòng hoài nghi, Tiêu Lỗi xem cẩn thận hơn, nhưng bức ảnh cuối cùng trên màn hình lớn thu hút sự chú ý của anh. Trong hình, mái tóc người chết rất dài, rõ ràng là của phụ nữ, chỉ có nửa thân trên, không có nửa thân dưới, người chết nằm trên sàn nhà, trên cơ thể đều là máu, không nhìn thấy khuôn mặt. Ghi chú của cảnh sát trên tấm ảnh, đây là một xác chết khác- Diệp Mộ Tình.
Đối mặt với cảnh tượng đẫm máu khủng khiếp, Tiêu Lỗi rốt cục không nhịn được nữa, cố gắng bịt miệng không để cho mình khóc lên, nhưng nước mắt vẫn thấm ướt hốc mắt, vượt khỏi tầm kiểm soát, sau vài phút, anh mới ổn định lại tâm trạng, tiếp tục phân tích các tài liệu do cảnh sát Luân Đôn cung cấp.
Trong tài liệu ghi rõ, đây là một sự cố nổ ống dẫn gas ngoài ý muốn, một tháng trước khi sự cố phát sinh vài hộ dân gần đó từng khiếu nại đường ống dẫn gas trong nhà họ có hiện tượng rò rỉ, công ty gas còn cử nhân viên chuyên nghiệp đến tận nơi kiểm tra sửa chữa, nhưng không phát hiện khác thường gì lớn.
Căn hộ của hai mẹ con Diệp gia nằm trong một thị trấn bình thường tại Luân Đôn, dân địa phương hơn phân nửa là Hoa Kiều, an ninh luôn không tệ, tỷ lệ phát sinh các vụ án nghiêm trọng rất thấp, cảnh sát Luân Đôn trước sau điều tra gần một tháng, không có bất kỳ manh mối nào, vì vậy phán định là sự cố ngoài ý muốn, thông báo cho gia đình nạn nhân nhận thi thể, tiến hành công việc hậu sự, sau đó kết án.
Bản án ghi là hai người bị thiệt mạng và một người bị thương… Khoan đã, còn có một người bị thương? Trong lúc lật xem hồ sơ, Tiêu Lỗi vô tình phát hiện ra điều này, vội vàng xem cẩn thận một chút. Thì ra là hôm xảy ra vụ tai nạn, một người bạn của Diệp Hinh Nhiên từ quần đảo Canary ở Đại Tây Dương bay qua thăm bà, có ghi rõ trong tài liệu nhập cảnh, người ấy tên gọi là Cynthia, sau ngày nhập cảnh, gặp phải sự cố nên bị thương, nhưng vì được chữa trị kịp thời, không bị đe dọa đến tính mạng, được gia đình cô ở Anh đón về Liverpool.
Cynthia là ai? Tiêu Lỗi không có bất kỳ ấn tượng, cảnh sát Luân Đôn có cung cấp hình ảnh và hộ chiếu của cô, là cô gái người Trung Quốc, hơn tuổi, rất xinh đẹp. Tiêu Lỗi chậm rãi suy nghĩ, mơ hồ nhớ lại, Mộ Tình đã từng nói, mẹ của cô có một người bạn tốt, cháu gái của người đó rất thích đi du lịch, mỗi khi đến một nơi sẽ gửi bưu thiếp cho cô, từ nhỏ Mộ Tình đã có thói quen sưu tầm bưu thiếp phong cảnh các nơi.
Cynthia Lâm? Tên trên hộ chiếu càng làm Tiêu Lỗi kinh ngạc hơn. Lâm Yến Vũ cũng mang họ Lâm, đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay còn có nội tình khác?
Tuy nhiên, khi xem qua tất cả tài liệu về Cynthia, dường như Lâm Lệ Sinh và Lâm Yến Vũ không có bất kỳ quan hệ cha con nào. Gia đình của Cynthia đều ở Liverpool, bao gồm cha mẹ, em trai và một người chú, thời gian xảy ra tai nạn, chính là người chú này đại diện gia đình đón cô về Liverpool.
Điếu thuốc trong tay đã cháy hết, Tiêu Lỗi lại châm thêm một điếu, vào máy vi tính lần nữa, đăng nhập vào trang web của Học Viện Nghệ Thuật New York, tìm kiếm thông tin của Lâm Yến Vũ ở trường.
Kỳ lạ thay, trên trang web của trường, Lâm Yến Vũ mặc dù có một không gian, nhưng không có đăng tải bất kỳ tấm ảnh nào, không lưu lại bất kỳ văn bản nào, thời gian đăng nhập cuối cùng của cô đã là năm trước.
Rất có thể, trong lần đăng nhập cuối cùng đó, Lâm Yến Vũ đã xóa bỏ tất cả nội dung bên trong không gian này? Tiêu Lỗi thử dựa theo tài liệu thông tin trước kia Lý Trường Nhạc cung cấp về Lâm Yến Vũ, tốn một chút thời gian, bẻ mật khẩu không gian của cô, liên lạc với bạn học cùng lớp đang online, đợi hơn một giờ, mới có một bạn học trả lời.
"Hi, Cynthia, how are you? We haven’t seen you so long." (Chào Cynthia, bạn khỏe không? Tụi mình đã lâu không gặp bạn.)
Phản hồi của bạn học này làm Tiêu Lỗi vui mừng không ngớt, thì ra tên tiếng Anh của Lâm Yến Vũ chính là Cynthia, thay vì là Jessica như đã ghi trong tài liệu.
Tiêu Lỗi dùng cách nói của Lâm Yến Vũ trò chuyện cùng với người bạn học kia, từ người đó có thể thấy được, sau khi tốt nghiệp Lâm Yến Vũ thì không tiếp xúc qua lại với bạn học, một mình cô đi nước ngoài để du lịch.
Tiêu Lỗi hơi suy nghĩ một chút, nói dối là do máy tính của Lâm Yến Vũ bị nhiễm virus, toàn bộ hình ảnh bị mất hết, hỏi đối phương có thể gửi lại hình tốt nghiệp cho anh không. Đối phương đáp ứng, năm phút sau, gửi một tập tin cho anh.
Tiêu Lỗi mở hình ra xem, trên hình có mười mấy người, trong một nhóm người nước ngoài thì nhận ra một người Trung Quốc cũng không phải là quá khó, Tiêu Lỗi rất nhanh chóng tìm ra Cynthia, tuổi tác và hình dáng của cô ấy và Mộ Tình có điểm tương tự, mái tóc dài, dáng người thon thả, thanh xuân động lòng người, nhưng người quen vừa nhìn cũng biết rằng cô ấy không phải là Lâm Yến Vũ mà anh đã gặp.
Nếu Cynthia mới thật sự là Lâm Yến Vũ, như vậy Lâm Yến Vũ hiện tại là ai? Cô có thể là Mộ Tình hay không, trong hiện trường vụ tai nạn năm đó, người may mắn sống sót không phải là Lâm Yến Vũ, mà là Mộ Tình? Do một nguyên nhân nào đó, Mộ Tình đã mượn thân phận của Lâm Yến Vũ. Tiêu Lỗi có cảm giác rằng suy đoán này của mình có khả năng xảy ra là rất lớn.
Tại sao muốn thay đổi thân phận của mình? Đối với một cô gái bị thương đang điều trị liệu tại bệnh viện mà nói, điều này dường như là một nhiệm vụ không thể, trừ phi có ai đó giúp cô hoàn thành. Mà mục đích của người này là gì? Trong lúc nhất thời, Tiêu Lỗi chưa tìm ra đầu mối cho bí ẩn này.
Trừ phi vụ nổ năm đó không chỉ đơn giản là một sự cố ngoài ý muốn! Điều này có thể giải thích hợp lý nhất lý do tại sao Mộ Tình phải thay đổi thân phận. Do ý thức được sự nguy hiểm vẫn còn tồn tại, cho nên người đã đưa cô đi đã thay cô ngụy tạo thân phận, hơn nữa còn tạo hiện trường giả, che mắt cảnh sát.
Có thể có tài lực và chỉ số IQ cao như vậy, ắt hẳn không phải là một người bình thường, Tiêu Lỗi xem lại tài liệu, Lâm Lệ Sinh, cha của Lâm Yến Vũ, trước khi ra nước ngoài để làm kinh doanh vào cuối thập niên , trước đó, tài liệu về Lâm Lệ Sinh có năm bị bỏ trống.
Tại sao lại bỏ trống? Một người làm sao có thể trải qua thời gian năm không rõ tung tích? Tiêu Lỗi trăm mối nghi không cách nào hóa giải được. Ngay cả tài liệu FBI cung cấp cũng không ghi lại chi tiết tường tận thông tin về ông ta, chỉ có thể giải thích thời điểm ông ta ở Trung Quốc có thân phận rất đặc thù. Hơn nữa, từ việc ông ta có qua lại với mẹ con Diệp gia thì có thể thấy được, ông ta cũng sinh ra trong một gia đình cán bộ cao cấp, ít nhất là nằm trong phạm vi những người có quen biết với Diệp gia.
Tiêu Lỗi cẩn thận hồi tưởng, vào thập niên của thế kỷ trước, trăm vạn quân giải phóng trải qua lần giải trừ quân bị thứ nhất, đó cũng là lần giải trừ quân bị lớn nhất từ sau khi xây dựng đất nước, vì thế rất nhiều người rời khỏi quân đội, được phân phối xuống các đơn vị cơ sở, cũng có người chuyển qua làm kinh doanh. Khi đó Tiêu Lỗi mới được sinh ra không lâu, biết chuyện cũng là nghe bậc cha chú thường xuyên đề cập tới.
Trong thời kỳ đó, các doanh nghiệp lớn muốn mở rộng kinh doanh ra nước ngoài, ít nhiều gì cũng phải có chút bối cảnh màu đỏ, liên tưởng như vậy, Tiêu Lỗi đột nhiên thông suốt mọi chuyện, chắc chắn Lâm Lệ Sinh đã từng công tác trong quân đội, hơn nữa cấp bậc không thấp, thông tin của ông được quân đội giữ bí mật, cho nên giai đoạn trải qua phục vụ trong quân đội đã được giấu kín.
Thời điểm trăm vạn quân giải trừ quân bị, Lâm Lệ Sinh chuyển nghề đến một nơi khác, hơn nữa còn thay đổi tên họ bắt đầu việc kinh doanh, sau đó qua Mỹ. Có khi nào ông ta chính là chú của Cynthia? Thời điểm hai mẹ con họ xảy ra tai nạn, cháu gái của ông ta là Lâm Yến Vũ đúng lúc cũng đến Luân Đôn vào kỳ nghỉ, bất hạnh qua đời. Chắc chắn khi đó Lâm Lệ Sinh cũng ở đang Anh, cho nên sau khi ông ta nhận được tin tức mới có thể là người đầu tiên đến Luân Đôn.
Lấy bối cảnh cùng tài lực của ông ta, cùng với mức độ quen biết với Diệp Hinh Nhiên, phán đoán của ông đối với chuyện này chắc chắn thấu đáo hơn so với cảnh sát, từ một mục đích nào đó, ông không nói ra chân tướng, mà hoán đổi thân phận của Mộ Tình và người cháu gái đã chết của mình là Lâm Yến Vũ, và đưa cô tới Mỹ, nhận làm con gái của mình, hơn nữa thay cô ngụy tạo thân phận không chút sơ hở.
Trong tài liệu không có bất kỳ thông tin nào có liên quan đến mẹ của Lâm Yến Vũ, Tiêu Lỗi mạnh dạn phán đoán, Lâm Lệ Sinh căn bản chưa từng kết hôn.
Ông ta và Diệp Hinh Nhiên phải quen rất thân, mới có thể coi con gái của bà như con gái ruột của mình, muốn bảo vệ Diệp Mộ Tình. Có thể trong tai nạn lần đó, Mộ Tình bị kích thích quá mạnh, vì vậy cô không muốn đối mặt với quá khứ của mình, tình nguyện đi theo cha nuôi sang Mỹ, bắt đầu cuộc sống mới, sau đó gặp gỡ Tần Tuyển, mới theo anh ta trở về nước.
Nghĩ tới đây, Tiêu Lỗi ho khan vài tiếng, lúc này mới phát hiện trong phòng làm việc tràn ngập khói thuốc, trong lúc vô thức, anh đã hút hết gói thuốc lá, xem đồng hồ, đã qua giờ khuya, anh đã ngồi đây suốt năm tiếng.
Anh là quá khứ mà em không muốn nhớ đến? Trong lòng Tiêu Lỗi đau đớn, dập tắt điều thuốc. Đã nhiều ngày Lâm Yến Vũ không để ý tới anh, gọi điện thoại, gởi email cô cũng không hồi âm, cô cũng không đến phòng trưng bày, hiện tại anh thực sự không muốn bản thân giống như một tên vô lại, biết rõ cô không muốn gặp anh, còn ngồi chờ trước cửa nhà cô.
Tiêu Lỗi tựa vào bàn làm việc, tay xoa ngực, nỗi thống khổ từ đáy lòng dần dần lan rộng ra ngoài khiến anh không thể suy nghĩ được gì. Anh cần chút thời gian để tiêu hóa tốt hết thảy mọi chuyện.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nam chính thật đáng thương, muốn nói lời yêu mà còn phải đi điều tra, còn phải có tố chất tâm lý vững vàng. Vì một chương này mới đi thu thập các bình luận không có hiệu lực khi thấy thập đại kỳ án Hongkong và bài viết về vụ án một người đàn ông phanh thây.
PS: chúc mọi người Halloween vui vẻ, xem chương này lúc nửa đêm tương đối có cảm giác.