Thiên Quan Song Hiệp

chương 117: song mai úc kim hương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lăng, Thích ra khỏi Lâm gia, Thích Kế Quang vẫn còn kinh hãi: “Thủ đoạn của cô nương đó lợi hại thật, dùng dược phấn tiêu tan một người, quả thật xưa nay ngu huynh chưa từng thấy.”

Lăng Hạo Thiên gật đầu: “Nàng ta đã có kế hoạch trừ khử ác tăng nên mới cố ý đến miếu, để lại manh mối cho hắn tìm đếm Lâm gia.”

Thích Kế Quang nói: “Không biết tên ác tặc còn lại thế nào?”

Hai người nhìn nhau, đều nghĩ: “Nhất định ở Thiến Mai viện.” Đoạn hỏi đường đến đó. Đi được một lúc, thấy phía trước có một thân hình nhỏ nhắn hướng về phía Thiến Mai viện, Lăng Hạo Thiên thấp giọng: “Là tiểu tì lúc trước ở Lâm gia, chắc đi tiếp viện cho đồng bạn.”

Cả hai bám theo đến phía ngoài Thiến Mai viện, tiểu tì theo cửa sau đi vào, đến trước một phòng chữ Thiên, khẽ gõ cửa gọi: “Tỷ tỷ!” Cửa phòng bật mở, đứng ở cửa lại là Lương Cương, âm dương tam xoa đâm ra, chặn ngay vào yết hầu tiểu tì. Hắn cười lạnh: “Các ngươi định ra tay với đại gia, làm gì có chuyện dễ dàng thế!” Đoạn kéo luôn nàng ta vào, đóng cửa phòng lại.

Lăng Hạo Thiên và Thích Kế Quang đến ngoài cửa phòng, nhìn qua khe thấy nữ tử áo cánh sen bị trói trêи ghế, tiểu tì cũng bị điểm huyệt đạo, nằm gục dưới đất. Thích Kế Quang nóng ruột: “Chúng ta mau vào cứu.”

Lăng Hạo Thiên kéo tay: “Đừng vội, bản lãnh hạ độc của hai cô nương này rất cao, chúng ta không cẩn thận lại dính phải như chơi.”

Lương Cương đưa tiểu âm dương tam xoa chặn trêи ngực tiểu tì, lạnh lùng nói: “Huynh đệ của ta đâu? Ngươi làm gì rồi?”

Tiểu tì tựa hồ rất hoảng sợ, run giọng: “Hắn… hắn…” Đoạn quay sang khóc lóc với nữ tử: “Tỷ tỷ, hắn bắt nạt muội! Muội không phải người thanh lâu, sao hắn lại làm như thế, hu… hu…”

Nữ tử cũng chảy nước mắt: “Tỷ tuy ở thanh lâu nhưng xưa nay chỉ có người mang tiền đến mua vui, chưa bao giờ bị cưỡng bách thế này, còn đáng thương hơn cả muội nữa.” Hai người khóc khóc mếu mếu.

Lương Cương lạnh giọng: “Ta có danh hiệu Tồi Thủ, các ngươi ra vẻ đáng thương cũng không có tác dụng. Nói mau, huynh đệ của ta ở đâu?”

Tiểu tì gạt lệ: “Hắn cưỡng bách ta rồi đưa ta đến đây, nói là muốn tìm ngươi. Lúc đi qua căn nhà ngoài kia, thấy cô nương trong đó xinh đẹp, lại nhảy vào. Ngươi xem, không phải hắn đến rồi sao?” Đoạn đưa mắt nhìn về phía cửa.

Lương Cương ngoái nhìn, lập tức tiểu tì và nữ tử nhìn nhau, tiểu tì phục ra một hoàn thuốc màu đỏ, nữ tử nghiêng người, dùng tà áo ép vỡ, một làn khói mờ mờ bốc lên.

Lương Cương thấy không có ai liền quay lại rít lên: “Tiện tì cả gan, dám lừa ta. Ta phải lấy mạng ngươi.” Chợt biến sắc, đưa tay chụp lấy yết hầu, quỳ xuống đất, hắn cố gượng bò dậy, chỉ âm dương tam xoa vào nữ tử áo cánh sen, quát lớn: “Đưa giải dược ra, bằng không tất cả đồng quy ư tận!”

Nữ tử nhìn hắn, khóe miệng hiện lên nụ cười coi thường: “Ta phụng mệnh giết ngươi còn mang theo giải dược làm gì? Ngươi nhận mệnh đi.”

Mắt Lương Cương phun lửa: “Được, chúng ta cùng chết.” Hắn định đâm nữ tử, chợt thấy bối tâm lạnh ngắt, một ngọn trường thương xuyên qua ngực.

Chính thị Thích Kế Quang xuất thủ, y nhận ra tình thế nguy cấp, nhảy ngay vào vung thương đâm Lương Cương, nghiến răng nói: “Ác tặc, ngươi cũng có ngày này sao.”

Lăng Hạo Thiên nhảy vào theo, vội đưa một viên thuốc vào miệng Thích Kế Quang: “Trong phòng có độc, huynh mau ngồi xuống.” Tức thì Thích Kế Quang cảm giác quay cuồng, lồng ngực nghẹt thở, loạng choạng ngồi xuống.

Lăng Hạo Thiên cởi trói cho nữ tử áo cánh sen, giải huyệt cho tiểu tì: “Vị bằng hữu này của tại hạ trúng độc, mong hai vị ban cho giải dược.” Hai nàng nhìn nhau, hành lễ với Thích Kế Quang và Lăng Hạo Thiên: “Đa tạ hai vị tương cứu.” Nữ tử áo cánh sen lấy một chiếc lọ nhỏ trong ngực áo ra giải độc cho Thích Kế Quang.

Tiểu tì cũng đưa giải dược cho Lăng Hạo Thiên nhưng y lắc đầu, hàm ý không cần. Tiểu tì trợn mắt, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc: “Sao công tử lại vô sự?”

Lăng Hạo Thiên mỉm cười: “Tại hạ Tiểu Tam nhi, lưỡng vị là môn hạ Tiên Dung Thần Hủy?”

Nữ tử áo cánh sen quay lại chúc Lăng Hạo Thiên vạn phúc: “Hóa ra là tam công tử của Hổ Khiếu sơn trang, tiểu tì Song Mai, đây là muội muội Úc Kim Hương.” Nàng ta không đáp, chỉ nói tên, Bách Hoa đệ tử đều lấy các loài hoa làm tên, thành ra không đáp mà cũng coi như trả lời rồi.

Lăng Hạo Thiên gật đầu, đá Lương Cương dưới đất một cước: “Hai vị làm tốt lắm, bọn tại hạ đuổi theo hai tên tặc tử này đến đây, định giết chúng báo thù cho nữ tử trong thiên hạ. Đa tạ lưỡng vị tỷ tỷ vất vả!”

Úc Kim Hương nghiến răng: “Hai tên này phải giết từ lâu rồi, tiếc là chúng tiểu tì hành động quá chậm.” Đoạn cúi xuống rút đao chém đầu Lương Cương, rải phấn lên mình hắn, dùng chăn quấn lại. Lúc đó Thích Kế Quang đã tiêu trừ độc xong, mở mắt quan sát, định mở chăn ra xem nhưng lại không dám, tỏ vẻ vừa hiếu kỳ vừa e ngại.

Song Mai và Úc Kim Hương mỉm cười, không lâu sau, lớp chăn xẹp xuống, Úc Kim Hương mở ra, chỉ còn lại một vũng nước vàng bèn lau sạch sẽ, Song Mai lấy vải gói đầu Lương Cương lại, đá xuống đất. Hai nữ tử có vẻ yếu nhược nhưng lúc giết người không hề e ngại, vung đao chém ác tặc càng không nháy mắt khiến Thích Kế Quang đứng xem cũng tự than không bằng. Lăng Hạo Thiên thầm nhủ: “Hai cô nương này xuất thủ nhanh gọn, hiển nhiên được huấn luyện nghiêm mật, Bách Hoa môn nhân thật không đơn giản.”

Hai cô nương xử lý thi thể xong, ra ngoài rửa tay sạch sẽ, đổi y phục rồi quay lại. Lăng Hạo Thiên nói: “Người Tu La hội biết hai tặc tử đến Thiến Mai viện, nếu chúng mò đến, hai vị ứng phó được chăng?”

Song Mai mỉm cười: “Đã có an bài, Lăng tam công tử không cần lo.”

Úc Kim Hương tiếp lời: “Vừa nãy bọn tiểu tì đã cho hai vị tỷ muội giả thành hai tên ác tặc này tranh chấp với khác ngoài đại sảnh, hẹn nhau ra ngoài đánh nhau. Tu La hội có đến hỏi, những khách nhân tận mắt chứng kiến chúng ra ngoài, bọn tiểu tì tự nhiên thoát can hệ, không hề có dấu vết gì cho chúng nắm.”

Lăng Hạo Thiên gật đầu.

Song Mai đến đỡ Thích Kế Quang nằm trêи giường, dịu giọng: “Vị công gia, thứ cho tiện tì bỉ lậu vô lễ, xin được hỏi ân công cao tính đại danh.”

Thích Kế Quang vốn chao đảo, giờ thấy nàng ta nói với mình, lời lẽ ôn nhu, hơi thở như hoa lan, tức thì toàn thân nhũn ra, tim đập thình thịch, ngẩn ngơ một hồi mới ấp úng: “Tại hạ họ Thích tên Kế Quang, chuyện đó… chuyện đó…”

Song Mai mỉm cười: “Hóa ra là Thích công gia. Tiện tì ngộ thương công gia, xin ngài đại nhân đại lượng bỏ quá cho.”

Thích Kế Quang vội nói: “Không cần, không cần, cô… cô nương không cần xin lỗi.”

Song Mai cười ôn nhu, đưa cánh tay mảnh mai ấn lên các huyệt đạo giúp gã đẩy chất độc, lại nói: “Ân công thân thể tráng kiện, công lực thâm hậu, nghỉ một lúc là khỏe lại. Mau lỏng người để tiện tì xoa bóp cho ngài.” Mười ngón tay nàng ta xoa huyệt cực chuẩn, toàn thân Thích Kế Quang thư thái, từ xưa đến giờ gã chưa từng được hưởng tư vị ôn nhu này, mặt liền đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, phải cố nén mới không bật thành tiếng thở ồ ồ.

Lăng Hạo Thiên thấy gã thần hồn điên đảo, bất giác mỉm cười: “Thủ đoạn câu hồn nhϊế͙p͙ phách của Bách Hoa môn nhân, chỉ e thiên hạ không nam tử nào chống nổi, chả trách đại ca động tâm.” Thoáng nghĩ, y hiểu ngay dụng ý của Song Mai: “Hai vị cô nương này hành sự tinh tế ẩn bí, vừa nãy tiết lộ thân phận trước mặt hai người bọn mình, tuy biết mình thủ khẩu như bình, nhưng không yên tâm về Thích đại ca, lại không thể diệt khẩu, đành dùng thủ đoạn lung lạc khiến đại ca giữ bí mật.”

Y nghĩ vậy bèn lên tiếng: “Song Mai cô nương, Thích huynh đây là hảo bằng hữu từng có ơn cứu mạng tại hạ, luôn khảng khái trọng nghĩa, ứng danh hào kiệt hiếm có.”

Song Mai nhướng mắt cười bảo: “Bằng hữu của Lăng tam công tử cũng là bằng hữu của bản môn.” Lăng Hạo Thiên thấy cô nhanh trí, hiểu ngay dụng ý của mình, biểu hiện rằng không gia hại Thích Kế Quang, mới yên tâm. Y nhìn gương mặt đỏ lựng của đại ca: “Thích huynh, có thể thương thảo với hai vị cô nương mang đầu hai ác tặc về Sơn Đông quy án.”

Thích Kế Quang tỉnh lại: “Đúng, đúng. Lưỡng vị cô nương, tại hạ từ Sơn Đông đuổi theo chúng đến đây, không biết nhị vị có thể để tại hạ đem về?”

Song Mai đáp: “Một tên vốn do Thích đại gia giết, hà tất phải hỏi? Chúng tiểu tì vốn định dùng thủ cấp hai ác tặc tế cáo mọi nữ tử bị hại, Thích đại gia đã yêu cầu, tất nhiên phải vâng lời.”

Thích Kế Quang lại cảm tạ.

Lăng Hạo Thiên lại kể chuyện của Lộ Tiểu Giai, Song Mai và Úc Kim Hương đều tỏ vẻ thương tiếc, Song Mai nói: “Lăng tam công tử, bản môn thu lưu rất nhiều nữ tử thân thể đáng thương hoặc bị người ta khinh khi, nếu Lộ cô nương không có nơi đi, bản môn nhất định sẽ chiếu cố thật tốt.”

Lăng Hạo Thiên đứng dậy hành lễ: “Đã nghe Bách Hoa môn nhân luôn chiếu cố nhau, tình thân hơn tỷ muội. hai vị nếu lo được cho Lộ cô nương, tại hạ cảm kϊƈɦ bất tận.”

Song Mai đáp: “Đó là tôn chỉ của bản môn, luôn cứu trợ người cô khổ trong thiên hạ, coi đó là việc hành hiệp, giữ gìn thiên lý. Lăng tam công tử hà tất phải đa tạ?”

Úc Kim Hương thêm vào: “Chỉ lo Thích đại gia mang hai thủ cấp về bị người Tu La hội đến cướp, xảy ra sóng gió.”

Song Mai đề nghị: “Chi bằng chúng ta cùng đến Cù Châu bái phỏng Lộ cô nương, rồi đưa Thích đại gia về Sơn Đông.”

Thích Kế Quang vốn không muốn làm phiền nhị nữ nhưng cả hai nhất định đưa một đoạn đường. Hôm sau, cả nhóm mang hai thủ cấp rời Hàng Châu đến Cù Châu. Song Mai và Úc Kim Hương tìm Bách Hoa môn nhân ở địa phương cùng đến thăm Lộ cô nương, nói rõ ý định của Bách Hoa môn. Lộ Tiểu Giai vô cùng cảm kϊƈɦ, quyết định quyên Lộ phủ cho Bách Hoa môn sử dụng, thành cứ điểm tại tỉnh Chiết của môn phái này, bản thân cô ở lại nhà phụng dưỡng cha, ngầm trợ giúp Bách Hoa môn nhân diệt ác trừ gian, tiếp tế cô khổ.

Lăng Hạo Thiên thấy Lộ Tiểu Giai có nơi ký thác mới yên lòng, thầm nghĩ Thích Kế Quang ngược bắc đã có Song Mai và Úc Kim Hương hộ tống, ắt không gặp bất trắc gì nên quyết định chia tay. Thích Kế Quang không đành lòng: “Ta và Lăng huynh đệ hết sức hợp ý, hy vọng mai sau còn cơ duyên tương kiến. Ta sẽ tham gia thi võ, nếu trúng tuyển sẽ tìm Lăng huynh đệ bái tạ ơn chỉ điểm võ nghệ. Nếu huynh đệ rỗi, xin đến thăm hàn xá ở Sơn Đông, huynh đệ chúng ta gặp gỡ.”

Lăng Hạo Thiên đồng ý rồi gạt lệ chia tay.

---- Xem tiếp hồi ----

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio