Văn Xước Ước vội cõng Lăng Hạo Thiên chạy nhanh về phía đầu đường, đến tửu lâu tìm ngựa, định nhảy lên chợt nghe y thấp giọng: “Đừng chạm vào ngựa.”
Văn Xước Ước cả kinh, vội bàng hoàng rụt tay lại, chạy ra đầu đường, nhận thấy có người đang bán ngựa, liền xông tới, vung kiếm cắt dây buộc, nhảy lên một thớt rồi phi đi ngay. Lái ngựa hô hoán: “Ăn trộm, ăn trộm ngựa.” Văn Xước Ước đã đi mất bóng.
Lăng Hạo Thiên dựa vào cổ ngựa, cảm giác bụng đau như cắt, toàn thân run lên, cố gượng không để hôn mê. Y nghe tiếng Văn Xước Ước ngồi sau giục ngựa chạy, lòng bất giác nghĩ: “Nếu là Bảo An, nhất định muội ấy biết ta định làm gì, lúc ta mắng thương nhân chỉ để địch nhân chân chính ra mặt. Xước Ước mà không đòi giải dược, địch nhân chắc không biết ta trúng độc, có lẽ đã bị chế trụ. Ai, mong sư thúc và sư cô chữa được chất độc hai hài tử đó trúng.” Chợt nhận ra hai người đang chạy về hướng Hổ Sơn, y lên tiếng: “Xước Ước, không thể đi đường này.”
Văn Xước Ước nói: “Huynh trúng độc khá nặng, mau về Hổ Sơn chữa trị đã.”
Y lắc đầu: “Thủ đoạn của địch nhân lợi hại, chúng ta không chịu nổi lộ trình hai ngày, mau sang hướng tây.”
Văn Xước Ước lo lắng nhưng biết y nói không sai, bèn giục ngựa sang hướng tây, liên tục ra roi cho đến khi tới một thị trấn mới dừng lại, nhận ra trời đã tối bèn cõng y đến một khách sạn: “Chưởng cự, cho một gian thượng phòng.”
Chưởng cự thấy một nữ tử xinh đẹp cõng một nam tử hơi thở mong manh vào liền biết ngay có phiền hà, biếc sắc đáp: “Bản điếm đã kín khách, mong cô nương sang nhà khác nghỉ.”
Văn Xước Ước nổi giận, quát vang: “Ngươi rõ ràng còn phòng mà cố ý thoái thác. Cô nương định nghỉ ở đây, ngươi có muốn hay không cũng phải mở cửa phòng.” Đoạn vung tay vỗ lên vai chưởng cự khiến gã đau nhói, kêu váng lên, tuy không muốn xảy ra án mạng trong điếm nhưng lúc này bó tay, vội sai tiểu nhị dọn phòng cho Văn Xước Ước.
Nàng đỡ Lăng Hạo Thiên lên giường, hỏi: “Huynh thấy thế nào?”
Y lắc đầu không đáp, nàng lại nóng lòng: “Làm sao giải độc đây? Đều.. đều tại muội sai, mới để ác tặc chạy mất.”
Lăng Hạo Thiên an ủi: “Không trách cô nương được. Cô nương không sao chứ?”
Văn Xước Ước lắc đầu: “Muội vẫn khỏe.”
Y miễn cưỡng ngồi dậy, xếp bằng vận khí dùng nội lực hồn hậu áp chế độc tính, thầm hiểu nếu mình không uống Bách Hoa hoàn cộng thêm nội công thâm hậu chắc đã mất mạng từ lúc ở tửu lâu. Y vận khí một vòng, cơn đau trong bụng hơi giảm, biết tính mạng đã giữ lại được mới thở phào, mở bừng mắt.
Văn Xước Ước hỏi: “Sao rồi?”
Y đáp: “Tính mạng không đáng ngại nhưng chân tay vẫn chưa hoạt động theo ý.”
Văn Xước Ước lại hỏi: “Huynh biết kẻ đối đầu là ai?”
Y lắc đầu: “Ta không biết, thủ pháp hạ độc của hắn thập phần cao minh, tựa hồ không kém Bách Hoa môn nhân, nhưng lại không phải.”
Văn Xước Ước nóng lòng: “Nếu Triệu Quan ở đây thì tốt quá, y nhất định giúp huynh giải độc.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Nước xa không cứu được lửa gần, nếu qua được mấy ngày, ta có thể dùng nội công bức độc ra dần.”
Văn Xước Ước an ủi: “Tiểu Tam, huynh yên tâm, có muội ở bên, nhất định sẽ tận lực bảo vệ huynh chu toàn.”
Y lắc đầu: “Không, nếu cô nương muốn cứu tính mạng ta, lập tức về Hổ Sơn bảo nhị ca là ta đang ở đây.”
Văn Xước Ước đáp: “Muội sao bỏ huynh lại được? Cả đi về mất hai ngày, ai bảo vệ huynh trong thời gian đó? Tiểu Tam, huynh bảo muội đi vì không muốn muội mạo hiểm, đúng không? Muội không đi.”
Lăng Hạo Thiên im lặng một hồi mới nói: “Xước Ước, nếu cô nương muốn ở lại bảo vệ ta, vậy hãy nghe lời, đưa ta lập tức rời đi.”
Văn Xước Ước cả kinh: “Chúng đuổi đến rồi sao?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Chắc không cách xa nữa, kẻ này hạ thủ âm độc, không thể không đề phòng, chúng ta lại không phải đối thủ, đành phải tránh mặt.”
Văn Xước Ước không hỏi nữa, cõng y ra ngoài, nhảy qua tường, y đề nghị: “Nếu cô nương không mệt, chúng ta tiếp tục đi về phía tây, nhưng phải tìm một thớt ngựa khác.” Văn Xước Ước ngẫm nghĩ, đến một khách sạn khác, điểm ngã mấy mã phu trông coi tàu ngựa, dắt một thớt ra rồi đi ngay. Hai người đi đến nửa đêm mới tới một tiểu thôn, nghỉ chân trong thổ địa miếu ở đầu thôn, Lăng Hạo Thiên lại xếp bằng tĩnh tọa, định trừ đi độc tính trong thân thể.
Văn Xước Ước ở cạnh đảo mắt quan sát tình thế, lòng nóng như lửa, quên đi những vất vả bôn ba dọc đường, tuy biết hai người đang nguy hiểm nhưng lòng lại dâng lên nỗi hoan hỷ khó tả. Nàng si tình với y đã lâu, lần này cùng chia sẻ hoạn nạn, quả là cơ duyên hiếm có. Tâm sự trỗi lên, nàng dần cảm thấy thân thể mỏi mệt, trông coi đến canh tư thì không chịu đựng nổi, nằm xuống cạnh y ngủ thϊế͙p͙ đi.
Gần sáng, y mới bức độc tính khỏi kinh mạch hai tay, cảm giác tê dại ở tay biến mất, nhưng ở chân vẫn chưa trừ, cứng đờ như khúc gỗ. Y mở bừng mắt, thấy Văn Xước Ước ngủ cạnh mình, mỉm cười trong mộng, làn môi hơi nhếch, bất giác khiến y nhớ lại tình cảnh gặp nàng lần đầu lúc đến Tuyết tộc. Lúc đó mới chớm đông, tuyết bắt đầu bay bay, y theo mẫu thân đến Tuyết tộc thăm tộc nhân, người trong tộc nghe nói Tuyết Diễm đến đều tỏ ra hưng phấn, thi nhau ra nghênh tiếp. Trong đám đông, nổi bật nhất là một tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi, toàn thân bạch y, hoạt bát líu lo, cười khanh khách suốt khiến những người cạnh đó cũng bật cười theo. Lúc cô bé an tĩnh, mở cặp mắt tròn xoe nhìn mọi người, tỏ vẻ uy nghiêm, bước lên hành lễ với Tuyết Diễm: “Con tên Văn Xước Ước, lúc lớn lên sẽ thành Tuyết Diễm.”
Mẫu thân y mỉm cười: “Hài tử ngoan, lúc ta nhỏ không có được chí khí này.” Văn Xước Ước nhỏ hơn Lăng Hạo Thiên một tuổi nhưng dung mạo võ công xuất chúng nên được tộc nhân trọng thị, y nhơn nhơn không coi nàng ra gì, đã không tôn kính thì chớ, còn liên tục cười cợt khiến nàng nổi giận, khiêu chiến với y. Tối hôm đó, hai hài tử tránh mặt người lớn, ra ngoài núi quyết đấu, được mấy chiêu liền gặp lúc tuyết rơi ngày càng dày, thân ảnh trở nên mơ hồ, Lăng Hạo Thiên đấu không lại, giả bộ trượt chân ngã lăn ra, Văn Xước Ước cười ha hả, y nhân lúc cô bé sơ ý, dùng xảo kình đánh bay kiếm.
Văn Xước Ước vừa giận vừa xấu hổ, chỉ vào y mắng: “Tặc tiểu tử, ngươi giở trò, có giỏi đấu tiếp với ta.”
Y cười đáp: “Thua rồi còn không chịu nhận?”
Văn Xước Ước nổi giận, quay người chạy ngay, trong lúc sơ ý, ngã lăn trêи mặt tuyết, y chống trường kiếm chạy lại đỡ, cô bé hất tay: “Cút ngay, suốt đời này ta không muốn thấy mặt ngươi.”
Y cười nói: “Không gặp thì thôi, có gì ghê gớm lắm đâu.” Rồi đặt kiếm của cô bé xuống, ngênh ngang bỏ đi, mặc cô bé ngồi trêи mặt tuyết tự nổi giận.
Khung cảnh đó cơ hồ còn ngang trước mắt, mặt y không khỏi lộ ra nụ cười, y vẫn nhớ tối đó đến hỏi mẫu thân rằng Văn Xước Ước có thành Tuyết Diễm đời sau không, bà hỏi ngược: “Con thấy thế nào?”
Y đáp: “Đương nhiên không phải, ngay cả con mà nàng ta không thắng, so với mẹ thế nào được, nếu nàng ta trở thành Tuyết Diễm được, con cũng có thể.” Những lời này quá cuồng vọng, mẫu thân nghiêm mặt: “Tiểu Tam nhi, con không chịu dụng tâm luyện võ, không học thành môn nào, sao lại đi khinh người? Dù võ công của con có thành tựu cũng không được nói thế.”
Y thè lưỡi: “Nhưng con nói thật mà.” Mẫu thân càng không vui, trách phạt y một phen.
Y nhớ lại chuyện cũ, nụ cười chưa tắt chợt nghe có tiếng bước chân vang lên ngoài miếu, tựa hồ có người ngấm ngầm tiếp cận, bèn khẽ lay tỉnh Văn Xước Ước, thấp giọng: “Có người tới.”
Văn Xước Ước tỉnh ngay, thấp thoáng thấy ngoài cửa có ánh lửa nhưng không ai xuất hiện, chợt nghe tiếng lửa cháy bập bùng, quanh miếu đều sáng lên, nàng cả kinh: “Tặc nhân phóng hỏa!” Bèn cõng y lên, nhận ra thế lửa bên mé trái còn hòa hoãn nên tiến sang, y khuyên: “Chậm đã, tên này có ý thả chúng ta ở đây, bên ngoài nhất định có bẫy rập. Xước Ước, chúng ta ra theo lối cửa trước.”
Văn Xước Ước không kịp nghĩ, cõng y lao ngay ra cửa trước, lúc đó thế lửa chưa lớn lắm, hai người tuy bị khói bụi táp đầy mặt nhưng không ai ngăn cản. Văn Xước Ước khinh công cực cao nhưng cõng thêm một người nên hơi thở nặng nhọc hẳn.
Hết hồi