Edit:Dực
Beta:Tieumanulk
” Tuấn… Anh ở đây chờ em lâu rồi sao?” Diệp Vị Ương thoáng áy náy.
“Vì sao không cho tôi biết em đến gặp người kia?” Phong Thanh Tuấn không đáp mà hỏi lại.
Diệp Vị Ương có chút đuối lý: “Em chỉ không muốn làm trễ thời gian anh xử lý chuyện quan trọng,không muốn làm anh lo lắng mà thôi. Anh… sao biết em đi đâu? Lại còn biết em gặp ai nữa?”
Phong Thanh Tuấn liếc mắt nhìn về phía A Viễn đang đứng một góc.
Diệp Vị Ương lập tức hiểu ra là do ai mật báo,cô chỉ không muốn để Phong Thanh Tuấn lo lắng thôi mà.
Ánh mắt của cô mang theo khiển trách lắc lắc đầu nhìn về phía A Viễn: “Haizz,em cũng chỉ đi có một chút,không phải bây giờ đã về rồi sao? A Viễn,anh có chút chuyện bé xé ra to,không cần phải khẩn trương như thế” Lại còn báo cáo với Phong Thanh Tuấn.
A Viễn cảm thấy mình thật oan ức,nếu hắn không báo cáo khi trở về nhất định sẽ ăn đấm. Quanh đi quẩn lại,hắn tình nguyện bị chị dâu tương lai trừng mắt còn tốt hơn thân tàn ma dại.
” Đi thôi, đi thôi, Tuấn, chúng ta vào nhà” Diệp Vị Ương kéo Phong Thanh Tuấn vào cửa chính.
Vào trong,Diệp Vị Ương ngồi tựa trên ghế sa lon đem hết chuyện của Lý tổng cùng mẹ mình nói ra.
Sau khi nói xong, đối với thái độ của Phong Thanh Tuấn,Diệp Vị Ương rất kinh ngạc: “Tuấn, anh thật sự không phản đối em đi gặp cha mẹ sao? Anh thật sự tán thành chuyện em theo lời ông ấy mà dọn đến ở cùng với họ sao?”
“Em vui là tốt rồi” Phong Thanh Tuấn cười cười,thản nhiên trả lời.
Diệp Vị Ương cảm động đến rối tinh rối mù. Người đàn ông trước mắt này là của cô. Vô luận cô có giả vờ cỡ nào hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu nội tâm cô.
Chung sống không lâu,Phong Thanh Tuấn cũng ít khi cho ý kiến,hầu như đều là tùy ý cô. Điều này làm cho cô có đôi khi cho rằng hắn không để ý đến cô. Thế nhưng lần này hắn lại nói như thế thể hiện sự ủng hộ của hắn,dường như… thể hiện ra cả tấm chân tình của mình.
“Thế nhưng em cảm thấy ông ta dường như không phải họ Lý,cũng cảm thấy ông ta không hề giống người thành phố A chúng ta.Em nghĩ ông ta hẳn không có nói thật với em,nhất định còn có rất nhiều chuyện gạt em. Điều này làm em có chút tò mò”
Phong Thanh Tuấn không có nói tiếp chỉ bình tĩnh dùng đôi mắt thâm trầm như biển nhìn cô.
“… Tuấn,anh đừng có nhìn em vậy chứ….. Được rồi,em cũng biết có đôi khi lòng hiếu kỳ hại chết mèo,nhưng một khi liên quan đến thân thế của mình,nghĩ đến cha mẹ vứt bỏ mình bao nhiêu năm,em luôn muốn tìm hiểu đến tận cùng.Đây có lẽ là bản năng con người”. Hai mắt Diệp Vị Ương trong suốt,nói xong ý nghĩ của chính mình.
“Ừm, thật ra… anh cũng rất tò mò nguyên nhân thật sự khi ông ta tìm đến em. Theo như lời A Viễn nói,địa điểm gặp mặt lần này chứng tỏ ông ta là người rất giàu có” Phong Thanh Tuấn buông thả hàng lông mày vẫn nhíu chặt, sâu kín nói.
” Nhà giàu có cũng chẵn ảnh hưởng gì đến em cả? Chẳng qua em đã nói trước, em không cần bọn họ làm cái gì hết,em chỉ đến ở vài ngày có đáp án em sẽ trở lại”
Vai Diệp Vị Ương bị Phong Thanh Tuấn nhẹ nhàng cắn một ngụm tỏ vẻ đồng ý.
” Tuấn, anh nói, cái nhà kia… nếu em đến đó có thể rất khó ở chung?”
Câu trả lời của cô chính là bàn tay bắt đầu cởi cúc áo của cô…
A a… Phong Thanh Tuấn gần đây hình như rất thích công việc này.
………
Một khu biệt thự tư nhân xa hoa ở thành phố A. Ngôi nhà được gọi thuộc nhà họ Lý,hết thảy đồ dùng trong nhà đều rất mới, hiển nhiên mới mua không bao lâu,trước kia nhất định không có người ở.
Trên bàn cơm.
Diệp Vị Ương nhìn người “cha” Lý tổng cười thật giả tạo,còn có những người vệ sĩ mặt không chút thay đổi,cô cảm thấy rất không được tự nhiên,hoàn toàn không nghĩ được đây đáng lý ra là một khung cảnh rất náo nhiệt. Trong nhà to như vậy, còn có một đại đội rối gỗ giống nhau lúc ẩn lúc hiện,bữa cơm lại thậm chí im lặng đến đáng sợ.
“Cha” trong này,cô lại không nhìn thấy mẹ.
Nhìn đến Phong Thanh Tuấn,hắn dường như có thói quen với những hoàn cảnh xa hoa nhưng với thân phận Thiếu chủ,cảnh tượng này có lẽ hắn cũng đã tập thành thói quen.
“Con tính khi nào dọn về đây ở đây?” Lý tổng Luôn luôn mỉm cười đã mở miệng nói ra vấn đề ông quan tâm nhất. Dù cho có thủ đoạn gì ông nhất định phải nhanh chóng đem con bé này về.
“Con… đã tìm được người mình thích,bây giờ đang ở cùng với anh ấy chắc sẽ không dọn về đây đâu. Con sẽ thường xuyên về thăm hai người” Diệp Vị Ương nhìn Phong Thanh Tuấn,nhẹ nhàng trả lời.
“Vị tiên sinh này hiện đang làm gì? Trong nhà còn những ai?” Lý tổng nhìn ra, Diệp Vị Ương dường như rất nghe lời của Phong Thanh Tuấn. Bất quá người nay thực quen mặt,không biết gặp qua ở đâu,còn có thái độ lạnh như băng tựa hồ không dễ đối phó,từ lúc vào nhà đến giờ cũng không có nói một câu,thật sự là không lễ phép
“Ack… anh ấy gọi là Phong Thanh Tuấn, cha mẹ đều sống ở nước ngoài. Anh ấy là người thiết kế dữ liệu máy tính, cả ngày đều dán mặt trên máy tính” Diệp Vị Ương nhìn thấy Phong Thanh Tuấn không co ý định trả lời,vì hoà dịu sự xấu hổ cô chỉ có thể nói thay. Cô chưa nói thân phận Ảnh thiếu của hắn mà vấn đề này rất nguy hiểm. Cái tên Phong Thanh Tuấn này đại biểu cho thế lực của rất nhiều tập đoàn tài chính cũng có rất ít người biết đến,có thể xem như nó rất cơ mật.
“À…” Lý tổng nghe xong suy nghĩ một chút,có rất ít người họ Phong “Cái này dễ thôi cứ để hắn vào ở cùng là được. Trong nhà lớn như vậy,càng đông càng vui mà đúng không”
“Nhưng…” Diệp Vị Ương nhíu mày,nghĩ xem nên cự tuyệt như thế nào. Cô thật không muốn ở trong cái nhà này,nó thật xa lạ,cô thật rất muốn ở nơi của Phong Thanh Tuấn vừa an bình lại không ai quấy rầy.
Nghĩ nghĩ,cô hỏi Phong Thanh Tuấn bên cạnh: “Tuấn, anh… muốn đến đây ở sao?”
Phong Thanh Tuấn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Vị Ương,lại lạnh lùng nhìn Lý tổng nhìn một chút,cuối cùng gật gật đầu.
Diệp Vị Ương có chút kinh ngạc,cô còn tưởng rằng Phong Thanh Tuấn sẽ trực tiếp cự tuyệt. Dù sao thường này ngay cả xa ngôi nhà kia hắn cũng mất hứng.
Cứ vậy,Diệp Vị Ương cùng Phong Thanh Tuấn chuyển vào ngôi nhà họ Lý xa hoa,đem căn nhà kia cho A Viễn xử lý.
Lý tổng suy nghĩ một hồi,cuối cùng dành cả một tầng cho hai vợ chồng bọn họ ở. Điều này làm cho Diệp Vị Ương thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất vẫn có chút không gian riêng tư.
Lúc Diệp Vị Ương đánh giá căn nhà, Phong Thanh Tuấn nhịn không được thấp giọng nhắc nhở: “Vị Ương, ở đây phải cẩn thận, có lẽ… họ không tốt như chúng ta nghĩ”.