Quả nhiên,Diệp Vị Ương còn đang sững sờ mắt bỗng nhiên chớp chớp,dùng ánh mắt rất kỳ quái như nhìn quái vật nhìn Đông Phương Thước,giống như đang nói: “Lần đầu nhìn thấy có người lái xe thể thao,mặc áo vest mắc tiền lại hẹp hòi! Ngay cả tờ báo cũng không nỡ bỏ!”
Đông Phương Thước cười to: “. . . . . . Ha ha,nhóc con,vẻ mặt em thế là sao hả? Đắm đuối đưa tình nhìn ta làm gì hả! Nếu không. . . . . . ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong óc ngoại trừ dáng vẻ tuấn tú của ta ra,ai cũng không cho phép nghĩ!”
Vậy mà đôi mắt to sáng ngời của Diệp Vị Ương chớp cũng không chớp theo dõi hắn giống như thật thấy quái vật,hơn nữa quái vật này rõ ràng trước kia thường nhìn thấy nhưng bây giờ hoàn toàn quên mất cô! Thật. . . . . . đáng ghét!
“. . . . . . Được rồi! Cục cưng bé nhỏ không nghe lời,muốn trừng phạt thế nào,mau trả tờ báo lại cho tôi.”
Nói xong Đông Phương Thước như tên lưu manh không chờ Diệp Vị Ương phản ứng đã đưa tay tới túm tờ báo,động tác vẫn tao nhã nhưng phát huy khí thế bá đạo đến cực hạn!
Diệp Vị Ương lập tức luống cuống như bị đoạt bảo bối: “Wey wey Wey,anh buông tay. . . . . . đừng xé hư. . . . . .” Thanh Phong Tuấn của tôi a! Bên trên tất cả đều là hình ảnh Thanh Phong Tuấn.Cô trong lòng không tự chủ ngây ngốc phân chia,ý đồ phân chia trong lòng Thanh Phong Tuấn rốt cuộc có hay không có một phần nhỏ thuộc về”cô” .
——— Nhưng khi suy nghĩ đó thoáng qua đầu,cô lập tức giống như bị sét đánh,cả người cứng đờ hồi lâu không thể nhúc nhích! Đúng vậy,hắn không phải Thanh Phong Tuấn của cô,hắn là Tuấn của người khác,là Tuấn gạt cô kết hôn với người con gái khác!
Diệp Vị Ương lúc này lại khôi phục vẻ mặt ngơ ngác sững sờ,không khóc cười cũng không phản ứng. . . . . .
Chán nản buông ra tờ báo,nắm chặt nó đã không còn bất cứ ý nghĩa gì rồi.
“. . . . . . Cục cưng bé nhỏ,em lại thất thần.” Lấy lại được tờ báo ném đại vào trong xe.
Cục cưng bé nhỏ? Xưng hô này nên dành cho Hàn Thiên Tuyết hào phóng lúc nào cũng nở nụ cười mới đúng,Diệp Vị Ương cau mày nghĩ.
Đông Phương Thước sắc mặt”Biến thái” không thay đổi như biết Độc Tâm Thuật,hắn dứt khoát ngừng xe bên đường,dáng vẻ nhàn hạ một tay khoác lên bánh lái, vóc người cao ráo hoàn mỹ hơi nghiêng,môi mỏng nhếch nhẹ:”Được rồi,nhóc con,không gọi cục cưng bé nhỏ cũng được,đàng hoàng một chút,cô tên gì?” Không nói cũng không sao,hắn có thể nhanh chóng tra được .
Diệp Vị Ương rất muốn mắt trợn trắng.Người đàn ông này thật quên cô sạch sẽ rồi !
“Diệp,Vị,Ương.”
Cô cúi đầu thật thấp nói ra ba chữ,đó là tên cô.Từng không lâu trước đây,cô ôm chăn nằm ngủ từng muốn lấy theo họ chồng,Thanh Phong Vị Ương,rất. . . . . . dễ nghe!
“Em họ Diệp sao?Tốt!Sau này gọi em là Tiểu Diệp Tử! Cứ thế đi!Đầu tiên nói trước,nhóc con,tên đặc biệt này chỉ có mình tôi có thể gọi thôi đấy! Ha ha. . . . . .” Dường như rất hài lòng bản thân có thể đem cô gái trẻ đẹp trước mắt liên tưởng đến tên gọi đáng yêu như thế,Đông Phương Thước vẫn còn nghĩ,Tiểu Diệp Tử cái tên kỳ quái thế chắc đến giờ chưa ai dùng cái tên đó đã gọi cô? Chậc chậc,cảm giác chỉ thuộc về mình thật rất tốt!
Tâm tình đang tốt,Đông Phương Thước không tim không phổi vui vẻ như đứa bé.Thấy Diệp Vị Ương hỏi cũng không hỏi,vui vẻ ngồi thẳng dậy: “Tiểu Diệp Tử, em buồn cho ai nhìn? Nếu không. . . . . . anh đưa em đi náo đám cưới? !”
Diệp Vị Ương ánh mắt lóe sáng: “Anh. . . . . . anh có thể đưa tôi đến hiện trường hôn lễ?” Khi khỏi tim cô đập thình thịch thình thịch.
A,Tiểu Diệp Tử vẻ mặt thật phong phú,xem ra cuộc sống sau này không nhàm chán rồi! Đông Phương Thước thích thú nhìn mái tóc dài mất trật tự,chân bị thương cùng làn váy bẩn,nghĩ sâu xa rồi nói: “Ack,trước khi náo hôn lễ miễn phí đưa cô đi thay đổi chút.Dĩ nhiên,em muốn đền đáp tôi cũng được,hôn môi,ôm,vuốt ve ….chuyện nào cũng không được cự tuyệt. . . . . .”
Ngất! Chỉ trong nháy mắt hắn lại từ ông ba phải biến thành kẻ cướp sắc!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đông Phương Thước lái xe đưa Diệp Vị Ương đi tới cửa hàng chuyên phục vụ trang điểm phái nữ.
Là người đầu tiên xuống xe nụ cười lưu manh bất cần đời đâu không thấy,thay vào đó vẻ mặt nho nhã trầm tĩnh công tử có tiền.
Diệp Vị Ương biết,người này lại đeo lên mặt nạ rồi.
Cô rốt cuộc biết tại sao mình mở mãi không được cửa xe cao cấp này,trong tay người kia đang cầm đồ điều khiển nhỏ,hắn ở bên ngoài nhẹ nhấn một cái,cửa liền quỷ dị mở ra.
Nhưng không đợi cô có động tác,Đông Phương Thước vô cùng thân sĩ nghiên người,nhìn cô đưa ra cánh tay.
Diệp Vị Ương sửng sốt,không biết người này muốn làm gì,không phải tính đùa giỡn trước mặt mọi người đấy chứ? Vậy sao lại còn ra vẻ đạo mạo chứ? Không mệt sao?Về phương diện bắt nạt Thanh Phong Tuấn vẫn nhỉnh hơn một chút,ít nhất. . . . . . hắn mặc dù không nói nhiều với cô nhưng chưa bao giờ cố ý giấu giếm thứ gì, thời điểm đối mặt cô vẻ mặt thủy chung như một không giả giối,ở trước mặt người khác cũng tuyệt đối thân sĩ.
Cô đột nhiên lại không muốn đến hội trường hôn lễ,cô. . . . . . đang sợ.Ngộ nhỡ Thanh Phong Tuấn trực tiếp nói thẳng với cô: Cô cứ tùy ý thích làm gì thì làm,tôi ngán cô rồi,cũng không yêu thương gì cô,sau này chúng ta tốt nhất không có liên quan. . . . .
——— Nếu như hắn thật nói vậy cô phải làm sao? Trái tim có thể đau đớn đến chết?
Không! Lắc đầu,sẽ không,hắn tuyệt đối không tàn nhẫn nói ra những lời như thế!
Hắn nhiều lắm sẽ nói. . . . . . Vị Ương,sao em quên chuyện đã hứa với anh? Tại sao có thể tự tiện chạy đến đây?
A,nhưng hắn không biết,hắn ba hồi gần gũi ba hồi lãnh đạm,cùng với tin tức lập tức muốn kết hôn đã từ từ ép cô sát bờ biên giới sụp đổ!
Không! Nói vậy cũng không đúng,là chính cô lựa chọn ở lại bên cạnh hắn,là cô lựa chọn bỏ đi tự do,là cô quyết định chỉ cần có hắn có thể buông tha tất cả,đều do cô không suy nghĩ kỹ càng,nhỡ một ngày . . . . . . cô không có hắn,cô sẽ trở nên. . . . . . hai bàn tay trắng!
Suy nghĩ lung tung,nghĩ Đông rồi nghĩ Tây,cô trong lòng hoang mang xen lẫn mệt mỏi.
Hắn là tất cả của cô,vậy cô là gì của hắn?
Chớp mắt một cái nước mắt không báo trước nhỏ giọt rơi xuống,tại sao sợ đến hiện trường hôn lễ sẽ mất tất cả? Tại sao phải đẩy mình đến tình cảnh tiến thoái lưỡng nan? !