Edit: susublue
Hỗn Độn Lĩnh[] là cấm địa của tầng tám, chỉ vì nơi này là lãnh địa của Hỗn Độn, cực kỳ hung hiểm, nhưng mà Hỗn Độn Lĩnh lại cách Lưỡng Phương thành không xa, dưới núi cũng có cao thủ của Lưỡng Phương thành đóng quân, điều này nhằm làm cho Hỗn Độn không thể rời khỏi Hỗn Độn Lĩnh.
[] Hỗn Độn Lĩnh: có thể hiểu là nơi Hỗn Độn chiếm đóng.
Lúc này, ở Hỗn Độn Lĩnh, nơi quanh năm không được yên bình lại xảy ra chiến sự mỗi năm một lần...
Dưới bầu trời âm u, tiếng kêu, tiếng gào thét lần lượt truyền vào trong tai, máu nhuộm đỏ một góc trời, rực rỡ tươi đẹp làm loá mắt người khác, khiến họ không rời mắt được, mà hai phe trong trận chiến này, một là loài người, một là tên quái vật không biết tên.
Chỉ thấy bề ngoài con quái vật này giống như loài chó, bốn chân không có móng, không có mắt nhưng lại có thể nhìn thấy mọi thứ chung quanh, hai đôi cánh dài bằng thịt trên lưng xấu xí đến mức khiến người khác muốn cắt nó xuống.
Tuy rằng con quái vật này có tướng mạo xấu xí, nhưng thực lực lại cực kỳ mạnh mẽ.
"Đây là Hỗn Độn sao? Hỏa Thần từng nói Hỗn Độn đã có thể ngưng tụ thành hình người, nói vậy hắn ta mạnh hơn cả con quái vật này rất nhiều..."
Dạ Nhược Ly nhìn quái vật xấu xí vây đầy xung quanh, lông mày nhẹ nhíu lại.
"Nhược Ly!" Tiêu Ảnh chặt một cái đầu của con quái vật rồi lắc mình che ở trước mặt Dạ Nhược Ly, khuôn mặt tuấn lãng đầy vẻ nghiêm trọng: "Nơi này giao cho Tiêu đại ca là được rồi, ngươi cứ đứng sau lưng đại ca đi."
Giữa Hỗn Độn Lĩnh có một đoàn người được bảo vệ ở bên trong, rõ ràng Tiêu Lâm và Quan Dĩnh cũng nằm trong vòng bảo vệ đó.
Cuộc chiến với Hỗn Độn cũng là một cơ hội tốt để học tập, vì vậy hàng năm Tiêu gia sẽ chấp thuận cho một vài con cháu trong tộc có thiên phú đi theo, hơn nữa cũng sẽ phái thêm vài cao thủ để bảo vệ bọn họ, bảo đảm an toàn cho bọn họ.
Giờ phút này Tiêu Lâm được bảo vệ ở giữa đang nở nụ cười lạnh nhìn Tiêu Ảnh, trên khuôn mặt gầy yếu thoáng có chút sắc bén.
"Tiêu Ảnh, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!"
Nếu hắn chết thì tất nhiên Tiêu gia sẽ do phụ thân mình thống lĩnh, lúc đó xem thử còn ai dám đắc tội hắn?
Cũng vào lúc này, Tiêu Phi ra hiệu cho những người đứng gần Tiêu Ảnh, bọn họ cũng lập tức hiểu ý nên liền nhẹ gật đầu với Tiêu Phi, rồi chợt phân tán ra hai bên.
Thế là chỉ còn lại có Dạ Nhược Ly và Tiêu Ảnh ở lại vùng đất có Hỗn Độn.
Không biết vì sao sau khi bọn họ tản ra thì Hỗn Độn liền cuồng bạo, lực lượng gần như có thể hủy diệt tất cả mọi thứ.
"Ảnh nhi!"
Tiêu Lạc biến sắc.
Tình hình bây giờ cho thấy bọn họ đã giao cả mảnh đất Hỗn Độn chiếm lĩnh lại cho Nhược Ly và Tiêu Ảnh, dụng ý của đám người này thế nào sao hắn lại không biết được? Chắc chắn là muốn dồn Tiêu Ảnh vào chỗ chết!
Hơn nữa Hỗn Độn cuồng bạo cũng có liên quan đến bọn họ.
"Nguy hiểm !"
Gương mặt tuấn lãng của Tiêu Ảnh hơi biến sắc, sao hắn lại không nghĩ ra đại bá của hắn vô sỉ đến mức này chứ, muốn thông qua Hỗn Độn để giết hắn!
"Grào!"
"Grào!"
Âm thanh của Hỗn Độn vang vọng khắp chân trời, khiến cả ngọn núi cũng run lên.
Vô số phân thân của Hỗn Độn bao vây Tiêu Ảnh, bởi vì mọi người đã tản ra nên lực uy áp mạnh mẽ khiến hắn có chút lực bất tòng tâm, dienxdafnleequysdoon khuôn mặt tuấn lãng thoáng chảy một giọt mồ hôi.
Lúc Hỗn Độn tập kích về phía hắn thì một bóng người mặc bạch y xẹt qua, rơi xuống trước mặt hắn...
Bạch y trắng như tuyết, tóc đen bay trong gió.
Nữ tử cầm trường kiếm màu tím trong tay, Lôi Điện vờn quanh người nàng, dưới sắc trời âm u, khi tức mạnh mẽ khuyết tán rộng ra khắp nơi, mà theo mỗi động tác kiếm nàng giơ lên là vô số Lôi Điện ầm ầm đánh thẳng về phía Hỗn Độn.
Từng phân thân Hỗn Độn đột nhiên ngã xuống đất, nhưng mà phía sau lại lần lượt có vô số Hỗn Độn khác nhanh chóng nhào về phía này...
Tiêu Ảnh sửng sốt, ngây người nhìn bạch y nữ tử trong không trung. Lúc trước hắn còn nói muốn bảo vệ nàng, kết quả lại là nàng bảo vệ mình, mà ngày đó, sợ rằng dù hắn không ra tay thì Huyền thú thân hổ đầu sư tử cũng không làm gì được nàng.
Tiêu Ảnh lắc đầu, khóe miệng nhẹ nhếch lên nở một nụ cười khổ.
Mọi người cũng ngây người, giống như không hề đoán được Dạ Nhược Ly lại có được thực lực này...
"Không! Không thể!"
Quan Dĩnh nắm chặt tay, mặt mũi tái nhợt, đôi mắt đẹp không dám tin tưởng trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly.
Nàng biết nữ tử này có chút thiên phú, nhưng mà lại không ngờ rằng nàng ta lại có được thực lực mạnh như thế.
Quan Dĩnh bất giác nghĩ lại ngày đó nàng đặt kiếm lên cổ mình thì hung hăng rùng mình một cái, khuôn mặt yêu mị thoáng có chút kinh hoảng.
Không, không đúng!
Quan Dĩnh ổn định tinh thần rồi ép mình bình tĩnh lại.
Nữ tử này có được thực lực mạnh như vậy chắc hẳn là vì thanh kiếm đó, chỉ dựa vào chính nàng thì nhiều lắm cũng chỉ là Bán Thần Tôn, nhất định không hơn được cấp bậc này.
Quan Dĩnh nghĩ đến đây thì lại cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
"Tiêu Lâm, ta muốn thanh kiếm đó." Quan Dĩnh hơi nâng cằm, ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm vào Lôi Thần kiếm trong tay Dạ Nhược Ly.
"Yên tâm đi bảo bối, thanh kiếm này nhất định sẽ thuộc về Tiêu gia chúng ta."
Hắn nói là Tiêu gia chứ không phải là nàng ta, nhưng mà Quan Dĩnh lại không nghe được ý trong lời nói của hắn.
Lông mày Dạ Nhược Ly hơi nhíu lại, mắt lạnh liếc nhìn Quan Dĩnh, dù cả hai đang ở cách xa nhau nhưng nhờ có Khống Tâm Đan nên dù cho giữa hai người có cách xa vạn dặm thì nàng cũng biết được đối phương đang nói gì.
Vì vậy Dạ Nhược Ly nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Quan Dĩnh và Tiêu Lâm không sót một chữ nào.
"Nhược Ly!"
Bỗng nhiên, một phân thân Hỗn Độn đi đến gần Dạ Nhược Ly, nước mước màu xanh dinh dính tỏng miệng đang muốn phun về phía nàng, mà nước miếng của Hỗn Độn là kịch độc, nếu bị phun trúng thì sẽ chết không thể nghi ngờ.
Đáng tiếc hai người cách nhau quá gần, Tiêu Ảnh không thể ra tay ngăn cản...
Khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc tái nhợt, cảnh tượng muội muội bị Hỗn Độn đả thương nên chết lại xuất hiện trước mắt hắn, trong đôi mắt đầy vẻ đau xót.
Chẳng lẽ bi kịch năm đó lại tái diễn một lần nữa?
Nỗi tuyệt vọng xâm nhập vào thân thể, cả người Tiêu Ảnh run lên, nhưng lại vẫn cảm thấy vô lực.
"Ầm!"
Vào lúc này Lôi Điện đánh thẳng vào người Hỗn Độn một cách chính xác không chút sai sót, Hỗn Độn còn chưa phun ra nước miếng màu xanh thì thân thể cao lớn đã từ từ ngã xuống đất.
Dạ Nhược Ly thu hồi Lôi Thần kiếm, nhẹ nhàng xoay người lại rồi nhíu mày nhìn Tiêu Ảnh: "Tiêu đại ca, có chuyện gì sao?"
Trong khoảng khắc ngắn ngủn này trong lòng Tiêu Ảnh đã có chút biến hóa, từ rung động đến tuyệt vọng, lại từ tuyệt vọng đến thích thú, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình cảm nhận được nhiều cảm xúc như hôm nay.
Thật lâu sau, Tiêu Ảnh mới phục hồi tinh thần lại, hắn áp chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng rồi nói: "Không có gì."
Nàng bình an vô sự, thật tốt...
Cuộc chiến lại bắt đầu lần nữa, Tiêu Ảnh rút kiếm xông lên phía trước, lúc hắn hạ kiếm không biết đã giết bao nhiêu Hỗn Độn, mà lúc này thời gian cũng chuyển từ trưa san chiều tối...
"Grào!"
Không biết chiến đấu bao lâu, ở trong núi xa xa đột nhiên vang lên một tiếng rống to, nghe thấy tiếng hô này thì tất cả Hỗn Độn đều rút đi ra như thủy triều khiến tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị.
"Chuyện này... Chuyện này là thế nào?"
"Ta cũng không biết, những năm qua hắn không hề kích động như vậy."
"Dù thế nào thì chúng ta cũng không thể lơ là cảnh giác!"
Mọi người nghe vậy đều bảo trì cảnh giác, bởi vì chẳng biết lúc nào Hỗn Độn sẽ chém giết lần nữa.
"Ha ha, các vị, chắc hẳn cuộc chiến vừa rồi đã khiến các ngươi tiêu hao rất nhiều huyền khí, chúng ta nhân dịp này khôi phục một chút huyền khí đi."
Dứt lời, Quan Hỏa duỗi tay đưa một cái bình ngọc ra, đổ một viên đan dược ra rồi liền ngồi khoanh chân, mà khuôn mặt già nua tái nhợt vì hao tổn huyền khí của ông ta cũng dần dần trở nên sáng bóng.
Mọi người thấy vậy cũng lấy đan dược của Quan Hỏa ra dùng. Trong phút chốc huyền khí trong thân thể họ cũng đều từ từ khôi phục, lúc nãy còn trong tình trạng không có sức chiến đấu bây giờ lại khôi phục được bảy tám phần.
"Nhược Ly, huyền khí của ngươi cũng tiêu hao không ít, ngươi dùng đan dược này đi."
Tiêu Ảnh nở một nụ cười thật tươi rồi đưa đan dược trong tay tới trước mặt Dạ Nhược Ly.
Quan Hỏa hơi biến sắc, theo ý hắn thì này nữ tử này vốn không có tư cách dùng đan dược, nhưng Tiêu Ảnh đưa đan dược cho nàng ta cũng tốt, nếu huyền khí của Tiêu Ảnh không đủ thì chắc chắn sau đó sẽ rất khó chống đỡ được.
Dạ Nhược Ly không nhận đan dược mà chỉ vung tay lên một cái bình sứ bằng ngọc bắn về phía Tiêu Ảnh.
"Đan dược này chỉ là đồ bỏ đi, ngươi dùng của ta sẽ tốt hơn."
Tiêu Ảnh duỗi tay bắt được bình sứ, kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly.
"Ngươi nói cái gì?" Quan Hỏa đột nhiên đứng lên, hai tròng mắt sắc bén nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly: "Ngươi dám nói đan dược của ta là đồ bỏ đi? Chỉ bằng loại phế vật như ngươi thì có tư cách gì nói như vậy?"
Nhưng mà từ đầu tới cuối Dạ Nhược Ly không hề liếc mắt nhìn hắn một cái, giống như hoàn toàn coi lão gia hỏa này như không khí, cũng vì như vậy nên Quan Hỏa cảm thấy mình bị nhục mạ nhân cách, hai tròng mắt gần như nổi lửa!
"Ha ha!" Quan Hỏa nắm chặt tay rồi ngửa đầu cười lớn hai tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đã có can đảm nói đan dược của ta là đồ bỏ đi thì ta cũng muốn nhìn thử xem đan dược của ngươi thần kỳ cỡ nào!"
Quan Hỏa cười lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên khinh thường.
Giống như trong mắt hắn đan dược của Dạ Nhược Ly chẳng có hiệu quả gì mà chỉ vì do ghen ghét hắn không cho mình đan dược nên mới cố ý diễn kịch với Tiêu Ảnh vậy.
Đáng tiếc, hắn suy nghĩ sai rồi, sau khi Tiêu Ảnh dùng đan dược xong thì tình trạng thân thể không thể che giấu được ánh mắt của các vị cao thủ.
Nghe thấy lời Quan Hỏa nói thì mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người...
Tiêu Ảnh khẽ cười, cũng không do dự mà lập tức mở bình ngọc ra, đổ một viên đan dược ra rồi bỏ vào miệng, một chất lỏng thanh mát lập tức trôi xuống cổ họng, huyền lực vốn đã bị hao kiệt giờ đây lại khôi phục với tốc độ nhanh chóng.
Lúc này cả người Tiêu Ảnh đầy khí tức mạnh mẽ, thân thể cũng đã sớm đã khôi phục hoàn toàn.
"Bốp!"
Thanh kiếm trong tay Tiêu gia chủ bất giác rơi xuống đất, gương mặt già nua thoáng kinh ngạc.
Chuyện này... Chuyện này sao có thể? Đan dược có thể khôi phục huyền lực cho Bán Thần Tôn chỉ trong nháy mắt... Chuyện này thật quá kinh hãi thế tục ...
Quan Hỏa vốn còn đang khinh thường, lúc thấy Tiêu Ảnh biến hóa thì nụ cười ở khóe miệng cứng đờ lại, chợt trừng lớn hai mắt, chấn kinh nhìn chằm chằm Tiêu Ảnh và Dạ Nhược Ly.
Không! Không thể!
Luyện đan là điều hắn luôn kiêu ngạo từ trước tới nay, nhưng nữ tử lại lại có được đan dược trân quý như thế, tương đương với việc đánh hắn vào thung lũng sâu.
Nhưng so với kinh ngạc thì Quan Hỏa lại nghĩ đến thân phận của Dạ Nhược Ly nhiều hơn. Một người có thể có được đan dược như thế, chẳng lẽ nàng là đệ tử của luyện đan sư Siêu Thần Phẩm?
Nghĩ lại lời mình vừa nói, khuôn mặt già nua của Quan Hỏa thoáng chốc tái nhợt, đầy vẻ xấu hổ.
Quan Dĩnh và phụ tử Tiêu Lâm cũng sửng sốt, trong mắt thoáng kinh hoảng. Nhất là phụ tử Tiêu Lâm, diễndafnle;quýdoon bọn họ có thể mượn sức đám trưởng lão là vì được Quan Hỏa ủng hộ, nếu sau lưng Tiêu Ảnh có một luyện đan sư mạnh như vậy thì...
Phụ tử Tiêu Lâm lắc đầu, bọn họ không dám nghĩ đến hậu quả.
"Đùng!"
"Rầm ầm ầm!"
Đột nhiên trên trời hình thành một trận Phong Bạo mang huyền khí rất lớn.
Mọi người nhìn về phía Phong Bạo thì liền thấy bạch y nữ tử ở dưới trận Phong Bạo đó.
"Đột... Đột phá? Nàng ta lại có thể đột phá vào lúc này sao?"
" Phong Bạo mạnh như thế, chẳng lẽ nàng ta muốn đột phá thần tôn hay sao?"
"Chắc không phải đâu? Tuổi còn trẻ như vậy mà đã là Thần Tôn..."
Tiếng nghị luận nhao nhao vang lên, ánh mắt mọi người nhìn Dạ Nhược Ly cũng thay đổi, không còn vẻ khinh thường như trước nữa, dù nàng có khả năng sở hữu đan dược, hay là có được thực lực này thì cũng đủ khiến người khác khâm phục rồi.
"Thần tôn cao cấp, nàng ta đột phá Thần Tôn cao cấp..."
Tiêu gia chủ than thở, sắc mặt thoáng có chút quái dị.
Cái gì? Thần Tôn cao cấp?
Bọn họ vốn cho rằng nàng đột phá Thần Tôn, nhưng lại không ngờ lại là Thần Tôn cao cấp...
Ba mươi tuổi đã là Thần Tôn cao cấp, trời ơi, thiên phú như vậy thật quá mức biến thái mà!
Nghe thấy lười Tiêu gia chủ nói thì mọi người đều chấn kinh nói không nên lời, chỉ trừng chậc lưỡi nhìn Phong Bạo đánh xuống Dạ Nhược Ly, tình huống này làm rung động lòng của tất cả mọi người.
"Biến thái, thật là biến thái!"
Tiêu Ảnh có chút uất ức, một người sao có thể biến thái đến trình độ này? Hắn vốn đã là Đệ Nhất Thiên Tài tầng tám, nhưng nếu so sánh với Nhược Ly thì thật đúng là như phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn vậy.
Rốt cuộc cũng đột phá Thần Tôn cao cấp ...
Thăng chức thành công, Dạ Nhược Ly quay trở lại, khóe miệng nhẹ nhếch lên.
Từ sau khi dùng Mộc Tâm Quả, thực lực nàng đã gần vượt qua bức tường Thần Tôn trung cấp rồi, hôm nay lại chiến đấu với mấy cường giả Chí Tôn nữa, rốt cuộc nàng cũng đột phá thành công.
Bây giờ tới Thần Tôn cao cấp, nếu gặp lại Mạc Tịch Dương tóc hồng thì cũng không rơi vào thế bị động.
" Grào!"
" Grào grào!"
Từ nơi xa vang lên tiếng gào thét đầy tức giận của Hỗn Độn, sau đó mọi người liền thấy Hỗn Độn vốn đã rời đi lại quay về lần nữa, nhưng mà khác với lúc đầu, vào lúc này giữa không trung có thêm một nam tử.
Trong tay nam tử này cầm Hắc liêm (lưỡi liềm màu đen), cả người choàng một chiếc áo mỏng màu đen che khuất cả dung mạo. Nhưng mà trên người hắn tỏa ra khí tức cường hãn.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức nam tử này khác với đám Hỗn Độn lúc nãy.
Mạnh! Vô cùng mạnh!
Chỉ đứng trước mặt hắn thôi đã cảm thấy cực kỳ áp lực.
"Gia gia." Ánh mắt Tiêu Lâm hơi đổi, lên tiếng nói: "Lần này chúng ta phân công hành động để đối phó Hỗn Độn, nam tử đó giao cho Tiêu Ảnh và nữ nhân kia đối phó, còn chúng ta sẽ giải quyết những người khác."
Sắc mặt Tiêu gia chủ trầm xuống, mắt lạnh liếc nhìn Tiêu Lâm, cái liếc mắt này khiến Tiêu Lâm đổ mồ hôi lạnh.
Tiêu Phi nhíu mày, bất mãn nhìn nhi tử ngu ngốc của mình, đúng là ngu ngốc, nói ra chủ ý này không phải sẽ khiến cha bất mãn sao? Dù sao chuyện hắn làm cũng quá rõ rồi.
"Ha ha!" Nam tử cười nhẹ hai tiếng, âm thanh trầm thấp khàn khàn: "Những năm gần đây chính các ngươi tổn thương các con của ta sao? Nếu như không phải ta vẫn luôn bế quan thì sợ rằng các ngươi đã sớm không còn đời sau, nhưng mà bây giờ đến lúc tính sổ với từng người rồi."
Bọn quái vật bên cạnh nam tử nghe vậy thì lên tiếng, âm thanh đầy vẻ bi thương.
"Hơn nữa lúc đầu thế giới này chính là Hỗn Độn, Hỗn Độn không có thực thể, nhưng có thể ngưng tụ thành vật, thành người, là sinh vật mạnh nhất trên thế giới này, nếu như không phải tại tạo hóa kia, Hỗn Độn vẫn sẽ che phủ thế giới, hiện tại đã trôi qua nhiều năm như vậy, những chủng tộc khác cũng nên trả lại thế giới này cho Hỗn Độn chúng ta, ha ha ha..."
Nam tử ngửa đầu cười lớn hai tiếng, thấp giọng dặn dò: "Các con, giết cho ta, giết đám người cướp đoạt thế giới của chúng ta, loại chủng tộc như bọn họ vốn không xứng đáng sống ở trên thế giới này, chỉ có Hỗn Độn chúng ta mới có thể trường tồn mãi mãi!"
"Grào!"
" Grào grào!"
Tất cả Hỗn Độn đồng loạt xông lên giống như là được lệnh phóng thích vậy, miệng thì cứ phun nước miếng màu xanh lục, trong đó có độc tố, đã có không ít cường giả bỏ mạng.
"Hình như bổn vương không tới quá muộn?"
Bỗng nhiên một giọng nói âm trầm bá khí vang lên ở phía sau mọi người.
Âm thanh ồn ào trên chiến trường dần dần đình chỉ, tất cả mọi người đầu nhìn về phía tiếng nói, bao gồm cả nam tử kia ——
Giữa không trung, hồng y tung bay, tóc đen bay trong gió, nam tử chắp tay sau lưng, khuôn mặt yêu nghiệt tuyệt thế có chút âm trầm, nhưng so với dung nhan tuấn tú thì khí thế cường đại lại càng khiến người ta rung động.
Loại nam nhân như vậy trông rất cao cao tại thượng, khiến tất cả mọi người đều thưởng thức phong thái cao quý tuyệt đại của hắn.
Quan Dĩnh si mê nhìn chăm chú hồng y nam tử giữa không trung, nước miếng rơi xuống đất, lúc thấy hắn liếc nhìn về phía này thì vội vàng chỉnh lại y phục, trong mắt đầy vẻ dụ hoặc.
Đáng tiếc Cung Vô Y không hề nhìn nàng ta mà...
"Tiểu Dạ nhi."
Tìm được bong người quen thuộc trong đám đông, Cung Vô Y nhếch môi lên, nụ cười này có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, thoáng chốc mê hoặc ánh mắt mọi người, lúc mọi người đang phán đoán thì liền thấy bóng người đứng giữa không trung lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Dạ Nhược Ly...
"Nhược Ly, cẩn thận!"
Tiêu Ảnh cho rằng Cung Vô Y muốn gây bất lợi cho Dạ Nhược Ly nên vội vàng muốn kéo nàng ra phía sau.
Nhưng mà hắn còn chưa ra tay thì Cung Vô Y đã đứng trước mặt hai người, khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt đầy ý cười mê hoặc.
"Tiểu Dạ nhi, vi phu tới tìm nàng."
Vi phu?
Tay Tiêu Ảnh cứng đờ, kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly, chẳng lẽ quan hệ giữa hai người bọn họ là...
Đồng thời Quan Dĩnh cũng giật mình, ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly không giấu được vẻ ghen ghét, vì sao nam nhân này lại là phu quân của nàng ta? Tuy rằng thiên phú của nàng ta không tệ nhưng cũng không có tư cách!
Tình hình bây giờ không cho phép bọn họ đứng nói chuyện với nhau, trong tích tắc cuộc chiến lại tiếp tục.
"Yêu nghiệt, hai chúng ta liên thủ tác chiến được không?"
"Tiểu Dạ nhi đã yêu cầu thì sao vi phu từ chối được?" Cung Vô Y nhếch môi cười yếu ớt, đôi mắt phượng nhìn Dạ Nhược Ly từ trên xuống dưới: "Hơn nữa chỉ mấy ngày không gặp, thực lực của tiểu Dạ nhi lại tăng lên rồi, vậy lần này chúng ta hãy kề vai chiến đấu đi!"
Dứt lời, hai người dựa lưng vào nhau, ra tay cực kỳ độc ác với đám Hỗn Độn đang lao tới.
Tiêu Ảnh biết với thực lực bây giờ của Dạ Nhược Ly thì không cần hắn bảo vệ, huống chi bên cạnh nàng còn có một nam tử thực lực cường hãn, nàng sẽ không gặp nguy hiểm gì, bởi vậy nên cũng yên tâm chiến đấu.
Màu máu nhuộm đỏ cả dãy núi, bụi cỏ xanh biếc cũng dần dần biến thành màu đỏ như máu.
Nam tử kia cụp mắt nhìn chăm chú trận chiế, thân hình hắn lóe lên rồi nhanh chóng lao về phía Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y.
Hai người giống như có mắt trên đỉnh đầu vậy, cả hai đồng loạt tản ra nên nam tử chụp hụt, vội vàng thu lực, hắn bỏ qua Cung Vô Y, xoay người đánh về phía Dạ Nhược Ly.
Hiển nhiên nam tử đã thăm dò lòng bọn họ xong, nếu như nữ tử này chết thì nam nhân mặc hồng y kia sẽ rối loạn, lúc đó muốn giết hắn cực kỳ dễ dàng.
Sát ý tỏa ra xung quanh, khóe miệng nam tử nở nụ cười lạnh lẽo.
Nhưng mà lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì hắn cũng hơi sửng sốt...
Vô số thanh kiếm lơ lửng chung quanh Dạ Nhược Ly, mà chính giữa những thanh kiếm đó chính là Lôi Thần Kiếm vừa rồi nàng cầm trong tay, khi nàng chỉ huy thì từng thanh kiếm xẹt qua không trung rồi mang theo sát ý mãnh liệt lao thẳng về phía hắn.
Lúc này nam tử trợn tròn mắt, từ lúc nào mà con người lại biến thái như vậy, có thể dùng sức mạnh của mình để chỉ huy mấy ngàn thanh kiếm?
Tình huống này không cho hắn thời gian nghĩ nhiều, những thanh kiếm trong không trung hạ xuống người hắn nhanh như mưa, dienx;dànllequys~dôn bóng dáng nam tử nhanh chóng nghiêng qua một bên, né tránh trường kiếm đang bay tới.
Mà mọi người nhìn màn mưa kiếm này thì trợn tròn mắt lên, sững sờ nhìn lên trời...
"Đáng chết!"
Nam tử rơi xuống mặt đất, thở hổn hển, giọng nói càng trầm thấp âm u lạnh lùng hơn.
Nhưng mà vào lúc này, hơi thở âm lãnh phía sau lưng khiến nam tử ngẩn ra, vội vàng quay lại thì thấy Cung Vô Y nâng Huyết Liêm, hung hăng vung về phía hắn.
Lực áp bức cường đại khiến nam tử không thở nổi, vì vậy trực tiếp đón nhận một lưỡi liềm của Cung Vô Y.
Một cánh tay của hắn bị chặt đứt, máu tươi chảy xuống, khuôn mặt cũng trắng bệch không còn chút máu, đồng thời vô số Lôi Điện ầm ầm hạ xuống, trực tiếp bao trùm thân thể nam tử.
"Đùng!"
"Rầm ầm ầm!"
Bụi mù bay lên, đám Hỗn Độn cảm nhận được điều gì đó nên miệng bắ đầu than khóc...
Đường đường là thủ lĩnh Hỗn Độn của tầng tám mà lại bị đôi phu thê này lấy mất tính mạng chỉ trong một chiêu, có lẽ hắn không ngờ ngày hắn xuất quan lại là ngày hắn xuống Hoàng Tuyền.
Đương nhiên nếu không phải đòn tấn công của Cung Vô Y khiến hắn suy yếu thì Dạ Nhược Ly muốn giết hắn sẽ không dễ dàng như vậy.
Mà bây giờ Hỗn Độn đã chết hơn phân nửa, đám Hỗn Độn còn lại thấy thủ lĩnh đã chết, vì không muốn mất mạng nên liền bỏ chạy thật xa, mặc cho mọi người chặn thế nào cũng không chặn được.
"Ha ha, Nhược Ly, ngươi quá lợi hại." Tiêu Ảnh cười sang sảng hai tiếng, đang muốn vỗ vai Dạ Nhược Ly nhưng nhìn thấy Cung Vô Y đứng bên cạnh thì thu tay lại.
Tiêu Ảnh sờ chóp mũi rồi cười thoải mái, trong lòng cảm thấy vui vẻ vì Dạ Nhược Ly có được một phu quân mạnh như thế.
"Ha ha, hai vị cực khổ rồi." Tiêu gia chủ cười hai tiếng, lúc nhìn qua Cung Vô Y thì ngừng cười hẳn, bởi vì ông ta cảm nhận được thực lực nam nhân này mạnh hơn mình.
Cung Vô Y không để ý đám người này, ánh mắt hắn mãi mãi tập trung trên người Dạ Nhược Ly.
"Vị công tử này."
Vào lúc này, một giọng nói bất thình lình vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Quan Dĩnh ghen ghét trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, chợt nhìn về phía Cung Vô Y, nói: "Tiện nhân này và Tiêu Ảnh của Tiêu gia có quan hệ mờ ám, sớm đã tư thông với nhau, tuy rằng chuyện này ta không nên nói ra nhưng ta không muốn công tử bị loại nữ nhân này lừa gạt nên mới quyết định nói cho công tử biết chân tướng."
Tuy rằng Quan Dĩnh không biết Tiêu Ảnh và Dạ Nhược Ly có quan hệ gì mờ ám không, nhưng đã là nam nhân thì thà tin là có, chứ không thể tin là không, chỉ cần có người thổi chút gió là liền nghi thần nghi quỷ, nhất là nam nhân cường đại như vậy lại càng không cho phép nữ nhân của mình phản bội.
Cho nên Quan Dĩnh chắc chắn dù nàng ta có thiên phú biến thái cỡ nào thì vẫn sẽ chết chắc, sẽ chết trong tay nam nhân nàng ta yêu.
Quan Dĩnh bất giác nhếch khóe miệng lên nở nụ cười âm hiểm.
Nhưng mà khi nghe thấy Quan Dĩnh nói vậy thì mọi người đều biến sắc, bao gồm cả Quan Hỏa.
Nữ nhân ngực to não nhỏ như trái nho này, lời nàng ta nói sẽ kéo cả Tiêu gia xuống nước, chẳng lẽ nàng ta không biết thực lực nam tử đó mạnh đến mức Tiêu gia chủ cũng không thể đối phó sao ?
Nếu hắn tin là thật thì sợ rằng cả Tiêu gia sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Chợt mọi người đều nhìn về phía Cung Vô Y, quả nhiên gương mặt đầy ý cười đột nhiên thoáng âm trầm hẳn đi, đôi mắt phượng đầy vẻ lạnh lẽo và sát ý...
--- -------
( Nam tử đó không phải Vua Hỗn Độn nhé, chỉ là thủ lĩnh cầm đầu đám Hỗn Độn con thôi, Vua Hỗn Độn vẫn chưa xuất hiện)