Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

quyển 3 chương 40: một đông phương vân tường khác xưa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một con rồng bay đột nhiên xuất hiện trên bầu trời Hổ Dực doanh, các quân sĩ đang thao luyện lập tức xôn xao.

“Tướng quân, mau nhìn kìa! Trên trời có rồng!”

“Là rồng thật a! ông trời ơi, ta không phải đang nằm mơ chứ?”

Bọn lính dừng lại chuyện đang làm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, liên tiếp than thở.

Đại tướng quân Chu Vô Địch vốn đang nghỉ ngơi trong đại trướng, bị tiếng vang bên ngoài quấy rầy, hắn khoác áo giáp hào sảng vén rèm ra.

“Các ngươi ồn ào cái gì vậy? Ban ngày làm sao có rồng xuất hiện?”

“Tướng quân.” Các tướng sĩ đồng loạt khom người cúi chào.

Ánh mắt Chu Vô Địch nhàn nhạt quét qua mọi người, sau đó cũng ngẩng đầu, vừa nhìn, hắn bật thốt lên: “Dựa vào! Thật đúng là một con rồng!”

Không thể có rồng sao?

Còn là một con tiểu bạch long chở một đứa bé trai!

Vân Tiểu Mặc thảnh thơi cưỡi trên lưng tiểu Bạch, từ trên cao nhìn xuống cả quân doanh, khẽ thở dài, nơi này…có rất nhiều viên đầu người a!

Chắc là Hổ Dực doanh đi?

Vì để bảo đảm, hắn vẫn hỏi lễ phép: “Xin hỏi một chút, nơi này là Hổ Dực doanh sao?”

Bọn lính thấy trên lưng rồng còn có thằng bé phấn điêu ngọc mài, đều cho là tiên đồng hạ phàm nên tranh nhau trả lời: “ở đây là Hổ Dực doanh!”

“Người nào là tướng quân Chu Vô Địch?” thanh âm mềm mại lại hỏi.

Bọn lính đồng loạt hướng về Chu Vô Địch: “tướng quân, tìm người.”

Chu Vô Địch đang thấy ngạc nhiên, hô to với bọn lính: “Lỗ tai bổn tướng quân không điếc!”

Hắn ngẩng đầu nhìn Vân Tiểu Mặc trên lưng rồng nói: “uy, tiểu oa nhi! Bổn tướng quân chính là Chu Vô Địch, người tìm bổn tướng quân có chuyện gì?”

“Ngươi chính là Chu Vô Địch?” Vân Tiểu Mặc chớp mắt, nhìn chằm chằm vào nam tử hào sảng mặc áo giáp kia một cách kỹ lưỡng, nghiêng đầu nói: “Ngươi có bằng chứng không?”

“Bằng chứng? Tiểu oa nhi, mọi người cả quân doanh đều có thể làm chứng cho bổn tướng quân, bổn tướng quân đi không thay tên, về không đổi họ, Chu Vô Địch!” Chu Vô Địch cười sang sảng, vẫy vẫy tay với hắn nói: “tiểu oa nhi, ngươi có thể thấp xuống một chút không? Bổn tướng quân nói chuyện với ngươi như thế này thật mệt đó.”

“Nha.” Vân Tiểu Mặc tin hắn: “tiểu Bạch, chúng ta đi xuống.”

Ánh sáng trắng chói mắt xẹt qua, thằng bé đã rơi xuống, nhưng không thấy bóng dáng tiểu bạch long, chỉ thêm một khối cầu màu trắng trên bả vai thằng bé.

Mọi người đồng loạt nhìn chăm chú đánh giá đứa bé, không ngừng ngạc nhiên, nhao nhao suy đoán tột cùng hắn là đứa bé mà tiên cung phái xuống.

“Ta có vật quan trọng giao cho ngươi.” Vân Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn Chu tướng quân cao lớn vạm vỡ, cổ có phần mỏi.

“Vật gì?” Chu Vô Địch cúi đầu nhìn đứa nhỏ, cảm thấy rất thú vị.

Cái tay nhỏ bé của Vân Tiểu Mặc ngoắc ngoắc hắn, đợi hắn cúi xuống gần, hắn ghé sát vào bên tai Chu Vô Địch, nhỏ giọng nói: “Tạc dạ tinh các hựu đông phong, bất tri tha hương tri kỷ an?”

Đầu tiên chân mày Chu Vô Địch khẽ nhíu, có vẻ hơi mờ mịt, sau đó cả người chấn động, thần sắc từ từ ngưng trọng.

“Đi theo ta…”

Trong lúc mọi người đang tò mò nhìn chăm chú, Chu Vô Địch dẫn Vân Tiểu Mặc vào quân trướng.

Đến khi trong quân trướng không có người thứ ba, Vân Tiểu Mặc mới móc ra cái Hổ phù từ trong chiếc nhẫn trữ vật, mang đến trước mắt Chu Vô Địch: “đÂY là đồ Tường thúc thúc bảo ta đưa cho ngươi! Ngươi nhanh đi cứu Tường thúc thúc, có một người xấu muốn bắt Tường thúc thúc uống thuốc độc…ừ, hắn bảo ngày mai sẽ tiếp tục đưa cho Tường thúc thúc.”

“Nhị hoàng tử…” Khuôn mặt hào sảng của Chu Vô Địch vô cùng ngưng trọng.

“Người đâu, toàn quân tập hợp!” Hắn lại thêm một câu: “dặn dò toàn quân quân áo nhẹ nhàng, giản đơn, nhất thiết trong đêm nay, trước hừng đông ngày mai phải chạy đến đô thành.”

Giờ Thìn hôm sau, thái tử Đông Phương Vân Mạc lại viếng thăm phủ nhị hoàng tử một lần nữa.

“Nhị đệ, chớ trách đại ca tàn nhẫn, chỉ hận ngươi sinh ở hoàng gia.” Giọng nói Đông Phương Vân Mạc lạnh lùng vài phần, không hề còn sự do dự và đau lòng ngày hôm qua nữa.

Trên khuôn mặt hơi trắng bệch của Đông Phương Vân Tường kéo ra một nụ cười khổ sở: “đại ca không thể tha cho ta một mạng mà vẫn muốn đưa ta vào chỗ chết sao?”

Đông Phương Vân Mạc liếc mắt thủ hạ một cái, thủ hạ lập tức bưng lên một chén thuốc nóng hổi nhưng chết người.

“Uống nó, sau khi uống xong, đại ca đồng ý với ngươi sẽ đối xử tử tế với người của ngươi.” Đông Phương Vân Mạc nghiêng mặt, chỉ để lại cho Đông Phương Vân Tường một sườn mặt lạnh như băng.

Đông Phương Vân Tường cười lạnh một tiếng, hơi thở u buồn lờ mờ bao phủ hắn, ánh mắt ảm đạm: “Đã như thế, ta hiểu rồi. Trước khi chết, ta muốn nói cho đại ca một bí mật, coi như biết rõ là tâm nguyện nhiều năm của ta.”

“Ngươi nói.” Vẻ mặt Đông Phương Vân Tường khẽ nhúc nhích.

“Xin đại ca kề tai —khụ, khụ, khụ, khụ —” Ánh mắt Đông Phương Vân Tường khẩn cầu nhìn hắn, lồng ngực rung động kịch liệt vì ho.

Đông Phương Vân Mạc nhìn bộ dạng suy yếu kia, mặc dù không có uống chén thuốc độc, sợ là cũng chẳng sống được bao lâu nữa, chỉ là hắn không dám mạo hiểm, nhị đệ của hắn nhất định phải chết!

Xét tình cảm huynh đệ nhiều năm, nếu hắn ta có nguyện vọng, thì hắn cũng tận lực thỏa mãn.

Hắn cúi người lên trước, dỏng tai lắng nghe.

“Ngươi nói…” Mới nói ra khỏi miệng, Đông Phương Vân Mạc chợt cảm thấy cổ tê rần, yếu ớt mà ngã về phía trước giường.

“Ngươi…” Đông Phương Vân Mạc không thể tin được quay đầu nhìn chằm chằm Đông Phương Vân Tường, không ngờ rằng hắn lại đột nhiên ra tay, mà chỗ cổ chợt lạnh, liền có một vững vàng bóp cổ hắn.

“Thái tử điện hạ —”

Bọn hộ vệ chờ trong phòng rối rít vọt đến bên giường.

Lúc này, cửa sổ tự động đóng lại, đồ vật hai bên vách tường phát ra tiếng vang khanh khách kì lạ.

Vô số mũi tên từ cơ quan hai bên tường bắn ra như mưa, cả gian phòng trừ cái giường là không bị ảnh hưởng!

Đông Phương Vân Mạc muốn tránh né, nhưng không biết làm sao toàn thân lại vô lực, nửa người ở bên ngoài giường không thể tránh cả rừng mũi tên, một mũi tên trí mạng nhất vừa vặn trúng vào chỗ yếu điểm nửa người dưới của hắn khiến hắn đau đến hét to mấy tiếng, ngất tại chỗ.

Bên trong phòng không ngừng xảy ra hỗn loạn, cách một cửa phòng, bên ngoài sớm cũng rối loạn.

Đông Phương Vân Tường nửa người dựa vào giường, tại chỗ hoàn hảo không bị hao tổn gì, hắn đưa mắt quét đống hỗn độn trong phòng, hai trong mắt u buồn từ trước đến nay không màng danh lợi bỗng dưng tản ra hai ánh sáng khác thường, sát khí bức người!

Con thỏ bị ép buộc cũng sẽ nóng nảy mà cắn người, huống chi hắn là người sống sờ sờ.

Trước đây hắn biết tính mệnh bản thân mình không được bao lâu, cho nên chưa bao giờ hi vọng cái gì xa vời, cũng không đòi hỏi mạnh mẽ cái gì, nhưng bây giờ lại khác. Bây giờ hắn so với một người bình thường không có gì khác biệt, thậm chí sau khi dùng cửu chuyển Thái cực đạn xong, cả thể chất và cấu tạo thân thể hắn đều chuyển biến thật lớn. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn liền nhảy từ Tử huyền chi cảnh vào Mặc huyền nhị phẩm, là tác dụng kỳ diệu của cửu chuyển Thái Cực đan.

Bây giờ hắn cũng có tư cách và sức mạnh để giành lấy thứ hắn muốn, cũng có khả năng đi bảo vệ người hắn muốn bảo vệ. Cho nên hắn không nhẫn nại nữa, cũng không cần nhẫn nại!

“Đại ca, đây là do ngươi ép ta…”

Hắn híp hai mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng.

Không lâu sau, động tĩnh ngoài cửa phòng dần dần ngừng lại, có người đứng ngoài cửa phòng bẩm báo: “Công tử, toàn bộ người của thái tử điện hạ đã bị chúng ta tiêu diệt, xin công tử chỉ thị.”

Đông Phương Vân Tường vén áo ngủ bằng gấm lên, một thân trường bào trắng thuần, thong dong nhảy xuống giường, như mây trôi trên trời, phong tư trác tuyệt. Một lần nữa nhàn nhạt quét mắt khắp phòng ngủ, hắn ưu nhã giơ tay lên, chỗ tay áo làm lộ ra khuôn mặt thực sự của hắn, hắn khẽ mím môi, từng bước đi qua đống hỗn độn đầy đất, mặc dù cả phòng lộn xộn toàn mũi tên, máu tanh cùng với thi thể, mà hắn vẫn anh tuấn phong lưu, phiêu dật như gió.

Đây mới là phong thái thực sự của Đông Phương Vân Tường, anh tuấn đẹp đẽ như vậy, không phụ mỹ danh.

Cửa phòng từ từ mở ra, người chờ bên ngoài chính là một hắc y nhân, mọi người đeo khăn che đi khuôn mặt thật, song trên người tràn đầy sát khí.

Đông Phương Vân Tường bình tĩnh nhìn bọn họ, khí thế bẩm sinh cao cao tại thượng.

“Nuôi binh nghìn ngày, cho các ngươi hai canh giờ nhanh chóng diệt trừ trọng thần triều đình theo phe thái tử.”

“Dạ, công tử.” Tiếng đáp gọn gàng dứt khoát, xoay người, tất cả biến mất không thấy bóng dáng. Bọn họ gọi là công tử chứ không phải nhị hoàng tử điện hạ, đây mới chính là thân phận khác của Đông Phương Vân Tường mà người đời không biết, đó chính là chủ nhân phía sau của mạng lưới Tường Thụy ngân hiệu của Ngạo Thiên đại lục.

Lúc đầu kinh doanh Tường Thụy ngân hiệu chẳng qua là một sự gửi gắm tâm tình khi ngã bệnh của hắn, tài năng và thiên phú của hắn khiến hắn từ nhỏ đã không tầm thường. Song, sinh ra ở hoàng gia, hắn biết một hoàng tử có thiên phú đặc biệt sẽ mang lại hậu quả như thế nào. Cho nên hắn không thể quang minh chính đại mà phát huy tài năng của mình. Sau này hắn phát hiện tầm quan trọng của ngân hiệu đối với dân chúng, dân chúng cỡ nào mong muốn có một ngân hiệu để phục vụ cho bình dân một cách công bằng, cho nên Tường Thụy ngân hiệu càng lúc càng lớn mạnh, mạng lưới các cứ điểm cũng ngày càng nhiều, dần dần phát triển thành ngân hiệu độc quyền lớn nhất Ngạo Thiên đại lục.

Thương trường như chiến trường, cùng với nó là sự cạnh tranh không thể tránh được, để bảo vệ cho Tường Thụy ngân hiệu tồn tại lâu dài, hắn ngấm ngầm tuyển chọn không ít cao thủ, tập trung huấn luyện, nên có được tổ chức hắc y nhân trước mắt ngày hôm nay.

Không phải tình thế bắt buộc, Đông Phương Vân Tường cũng không muốn điều động những người này, bởi vì nhiệm vụ chính của bọn họ là bảo vệ Tường Thụy ngân hiệu, hắn không muốn khiến bọn họ tham gia vào vòng quyền lực chính trị. Nhưng tình huống trước mắt đã khác, hắn phải sử dụng những người này.

Đợi toàn bộ hắc y nhân rút lui, Vinh bá dẫn mấy tên thân tín, tiến lên chờ sai bảo.

Đông Phương Vân Tường giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm, nhanh chóng khôi phục vẻ ôn hòa tuấn nhã trong ngày thường, hắn nhàn nhạt mở miệng nói: “dọn dẹp một chút đi, hai canh giờ sau, mang theo thái tử điện hạ… ta muốn vào cung.”

“Dạ, nhị hoàng tử điện hạ.” Vinh bá lại nói: “còn có, nhị hoàng tử điện hạ, người ngựa của Chu tướng quân đã đến.”

Ánh mắt lạnh nhạt của Đông Phương Vân Tường chợt sáng, nổi lên gợn sóng, đầu tiên hắn nghĩ đến một thân ảnh nho nhỏ ấm áp: “Tiểu Mặc đâu?”

“Chu tướng quân nói, Tiểu Mặc đi theo đại quân bọn họ, không có việc gì.” Vinh bá nói.

“Vậy thì tốt.” Đông Phương Vân Tường cười một tiếng, trên khuôn mặt tuấn nhã tăng thêm một tầng ấm áp.

Vân Tiểu Mặc mà hắn đang nhớ, giờ phút này đang chui trong quân trướng vù vù ngủ ngon, đêm qua đi đường suốt đêm, Vân Tiểu Mặc thực sự mà mệt muốn chết rồi, dù sao cũng chỉ là đứa bé, không chịu được cả đêm. Nếu không phải sợ nửa đường đại quân phải vòng trở về, làm chậm trễ việc lớn của Tường thúc thúc, hắn đã sớm cưỡi tiểu bạch long chạy về trước.

Nhưng mà hắn cũng không phải là người không có trách nhiệm, nhìn qua vị Chu đại tướng quân này rất đàn ông, nhưng ai có thể đảm báo có nuốt lời hay không, cho nên một đường hắn liền trông coi, thuận tiện biến Chu đại tướng quân trở thành xe ngựa nhân tạo di động, trên đường thỉnh thoảng gục ở bả vai hắn ngủ.

“Đứa nhỏ, đừng ngủ, chúng ta sẽ nhanh chóng phải vào thành.” Chu đại tướng quân tự mình vào trướng gọi người, hắn đã nhận được lệnh của nhị hoàng tử, lập tức mang người ngựa đến tập hợp ngoài cửa cung.

“Đứa nhỏ, nên dậy rồi.”

“Mẫu thân, người lại ầm ĩ rồi!” Vân Tiểu Mặc không vui quơ quơ cái tay nhỏ bé, miệng lẩm bẩm, hai mắt tiếp tục nhắm.

“……….” “Chu đại nương” đầu đầy hắc tuyến, hắn là đàn ông có được hay không? Tối thiểu cũng nên nhận sai hắn thành phụ thân chứ?

“Đứa nhỏ, ta là Chu đại tướng quân. Đội quân phải xuất phát vào thành, ngươi nhanh chuẩn bị đi.”

“Phụ thân, làm sao ngươi còn ầm ĩ hơn mẫu thân?” Miệng Vân Tiểu Mặc không chịu được lẩm bẩm, xoay mình, tiếp tục ngủ.

Vẻ mặt Chu Vô Địch buồn bực, vừa làm xong nương, lại làm phụ thân. Không suy nghĩ nhiều nữa, hắn cúi đầu, đưa tay mò lấy Vân Tiểu Mặc đặt lên lưng mình, quay đầu nói với binh sĩ ngoài cửa: “đại quân lên đường!”

Hoàng cung Đông Lăng quốc.

Một nhóm binh lính quang minh chính đại mang theo thân thể thái tử vào cung.

Bất cứ ai cũng nhìn thấy rõ ràng, trên thân thể thái tử cắm mũi tên, tay hắn kẽ động, cúi đầu, miệng nói những gì ai cũng không nghe rõ.

Những thủ vệ cửa cung bị đổi thành người của thái tử từ trước, thấy thái tử xuất hiện với bộ dáng như vậy, mọi người đều rút kiếm ra tiến lên vây kín.

“Mau thả thái tử điện hạ!”

Phía sau đội ngũ, một nam tử áo trắng lững thững bước đến, ưu nhã mà cao quý.

“Nhị hoàng tử điện hạ, ngươi, ngươi dám mưu hại thái tử điện hạ, có biết đó là tội chết không?” Vệ đội trưởng thủ vệ cửa cung chính là thân tín của thái thử, biết rõ việc lớn thái tử tính toán, nếu không phải có gì ngoài ý muốn thì nam tử áo trắng trước mắt hẳn phải sớm xuống suối vàng mới đúng, vì sao vẫn bình yên vô sự xuất hiện ở đây? Hơn nữa thoạt nhìn hắn không giống như trước nữa…

Đông Phương Vân Tường hoàn toàn không đếm xỉa đến hắn, tiếp tục ưu nhã bước về phía trước, ở cửa cung thân ảnh màu trắng vẽ ra một hình ảnh rung động lòng người. Phía sau hắn là hai mươi mấy cao thủ, thần sắc trang nghiêm khiến người khác chấn động.

“Nhị, nhị hoàng tử điện hạ, ngươi mang nhiều người xông vào cung như vậy, chẳng lẽ là muốn mưu phản đoạt ngôi sao?”

Đông Phương Vân Tường dừng bước xoay người lại, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía hắn, làm đối phương không rét mà run: “thái tử điện hạ bị thương, bổn hoàng tử phái người tự mình bảo vệ thái tử, có gì không đúng? Nhưng là ngươi, dĩ hạ phạm thượng, nói năng vô lễ, vu tội cho bổn hoàng tử, đáng tội gì?”

Đôi môi Vệ đội trưởng run lên, nhị hoàng tử điện hạ không phải đảo lộn trắng đen quá sao?

Thế trận hôm nay ai nấy đều đoán ra đầu mối trong đó, hắn ta lại có thể đưa ra lý do đường hoàng như vậy, ngày thường hắn thật coi thường nhị hoàng tử có vẻ như có bệnh nặng này.

“Nhị hoàng tử điện hạ, không ngại nói cho ngươi biết, nửa người trong hoàng cung này đã đổi thành người của thái tử điện hạ rồi. Hơn nữa, cho dù hôm nay chúng ta giết ngươi ở cửa cung thì tin tức này cũng không truyền đến tai hoàng thượng được. Tại hạ khuyên ngươi nên thả thái tử điện hạ, quy thuận thái tử điện hạ, xét trên tình nghĩa huynh đệ có lẽ thái tử sẽ tha mạng cho ngươi…”

Đông Phương Vân Tường đúng lúc ngắt lời uy hiếp của hắn, nhàn nhạt nói: “các vị đại nhân ở cửa cũng nghe rõ chứ? Thái tử lòng dạ khó lường, có ý đồ khống chế cung đình, mưu đồ bất chính, nếu các vị đại nhân không làm vừa lòng hắn, sợ là sau này ngay cả cửa cung cũng không vào được chứ đừng nói đến có cơ hội gặp vua rồi. Tình huống như thế, xin các vị đại nhân dạy ta nên làm như thế nào?”

Vệ đội trưởng nghe những điều này, vội vàng nhìn theo tầm mắt của hắn thấy các đại thần từng người bước vào từ cửa cung, đến phía sau Đông Phương Vân Tường. Nhìn kỹ chút nữa, những đại thần này ngày thường cũng không thân thiết hoặc là không hài lòng với thái tử, mà những đại thần đứng về phía thái tử thì một người cũng không nhìn thấy. Trong lòng hắn lộp bộp, nhìn thái tử trên cáng chỉ còn một hơi thở một chút, lại nhìn nhị hoàng tử điện hạ cùng các đại thần, hắn hiểu được, hiện tại thời thế đã mất, không thể xoay chuyển được nữa.

Tâm niệm đã thành tro bụi, nhưng nhớ đến ân tình của thái tử ngày trước, hắn dứt khoát kiên quyết rút kiếm bên hông ra, cất giọng nói: “thề bảo vệ thái tử! bắt tất cả bọn họ lại!”

Có non nửa đám binh sĩ thấy tình thế hôm nay thì nhao nhao giao động, còn lại phần lớn người cảm động và nhớ nhung ân đức của thái tử, trung thành không thờ hai chủ, cùng Vệ đội tưởng lao về phía Đông Phương Vân Tường.

“Nhị hoàng tử điện hạ, thái tử muốn khởi động cung biến, mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, xin nhị hoàng tử điện hạ cần vương cứu giá.”

“Xin nhị hoàng tử điện hạ cần vương cứu giá!”

Các đại thần rối rít quỳ gối trên mặt đất, cùng hô to.

Phía sau bọn họ, đám binh sĩ Hổ Dực doanh cũng giơ cao lá cờ, khí thế mạnh mẽ tràn vào cửa cung.

Binh lực Hổ Dực doanh qua các triều đại đổi thay tới nay chỉ được điều động khi Đông Lăng quốc xảy ra phản loạn, nếu không, tự tiện điều động coi như mưu phản.

Nhưng hôm nay có một câu “cần vương cứu giá” của các đại thần, lý do này quanh minh chính đại, bọn họ cũng không cần kiêng kỵ nữa.

Chỉ một thoáng, toàn bộ cửa cung hỗn loạn, tiếng hét lớn, tiếng chém giết… Sóng người tụ đến cửa cung ngày càng nhiều.

Hoàng đế Đông Lăng quốc đang nghỉ ngơi trên giường bệnh rốt cục cũng bị tiếng chém giết rung trời làm thức tỉnh, dưới sự dìu đỡ của thái giám, đi lên thành cung nhìn xa xa.

Một thân ảnh màu trắng nổi bật rõ ràng trong đám người, thoáng cái đã thu hút ánh mắt của hắn.

Ánh mắt hắn khẽ biến, vô số cảm xúc phức tạp trong nháy mắt tuôn ra, thật là Tường nhi của hắn sao?

“Hoàng thượng, nhị hoàng tử điện hạ thoạt nhìn… thật nhìn giống như không có bệnh.”

Hoàng đế ngưng mắt nhìn cái bóng trắng thật lâu, cảm xúc phức tạp khó có thể dùng ngôn từ hình dung, rốt cục trầm tĩnh nói ra bốn chữ: “làm khổ hắn rồi.”

Biến cố trong cung lần này kéo dài không lâu, dưới sự trấn áp của hoàng đế và nhị hoàng tử đã trở lại bình thường. Điều ngoài dự đoán của mọi người chính là hoàng đế lại nhanh chóng hạ chỉ đem thái tử có ý đồ mưu phản, giết hại huynh đệ, giáng làm thứ dân, hơn nữa nhường ngôi vị hoàng đế cho nhị hoàng tử, còn mình thì vào thâm cung tĩnh dưỡng.

Tất cả tới đột nhiên, nhưng cũng nằm trong đạo lý sinh tồn chung.

Vô số băn khoăn chờ mọi người công bố, như là vì sao thái tử bị thương, như là làm sao nhị hoàng tử điện hạ từ có bệnh sắp chết biến thành một người sắc mặt hồng nhuận như ngày hôm nay, quân vương tinh thần sáng láng tương lai?

Đến lúc mọi người trong Đông Lăng quốc hiểu được biến đổi trời đất ngày này, thì quân vương tương lai của bọn họ đã trở lại phủ nhị hoàng tử, đang nhàn nhã đánh cờ làm thú vui với nghĩa tử của hắn.

“Tường thúc thúc, người nên cẩn thận, ta đã chuẩn bị chiếu tướng rồi, haha.” Vân Tiểu Mặc cười rực rỡ.

Ánh mắt Đông Phương Vân Tường nhu hòa nhìn hắn, nhàn nhạt nở nụ cười mang theo vài phần giảo hoạt: “Thật không?Con xác định đây không phải là một cái bẫy?”

Vân Tiểu Mặc lập tức thu lại nụ cười, đứng trên ghế cẩn thận quan sát ván cờ, càng xem khuôn mặt nhỏ nhắn càng đen, cái miệng nhỏ nhắn không cam lòng kêu lên: “Tường thúc thúc, người thật giảo hoạt! người lại bố trí dẫn ta mắc bẫy? không tính không tính, ta muốn chơi lại một lần nữa…”

Đông Phương Vân Tường bất đắc dĩ lắc đầu cười, để hắn tùy ý ăn quỵt mà thu quân đen về, nhìn hai má dễ thương của hắn đang suy nghĩ kỹ càng xem làm thế nào để đi lại; đáy mắt hắn phát ra ánh sáng nhu hòa, nụ cười trên môi cũng càng thêm tươi tắn như gió xuân.

Hình ảnh ấm áp như thế, ai có thể nghĩ đến, không lâu trước còn xảy ra một cuộc tranh giành quyền lực đẫm máu?

Tay hắn đã không còn sạch sẽ nữa, khi hắn quyết định phản kích huynh đệ ruột thịt của mình thì hắn đã chuẩn bị đấu tranh giành thiên hạ, mặc dù những người đó không phải do chính tay hắn giết chết nhưng cũng không có gì khác nhau.

Chỉ cần có thể bảo vệ hết thảy điều hắn muốn bảo vệ thì hắn làm gì cũng đáng giá.

Vinh bá từ xa đi tới, phá vỡ hình ảnh ấm áp này, tiến lên bẩm báo nói: “nhị hoàng tử điện hạ, hoàng thượng truyền chỉ, bảo ngài tiến cung một chuyến, thương lượng chuyện kế vị.”

“Được, ta biết rồi.” Đông Phương Vân Tường ôn hòa đáp một câu nhưng không vội vã đứng dậy.

“Còn có, lần này Thánh cung lựa chọn mở cuộc tuyển chọn Thánh tử ở Đông Lăng quốc chúng ta, lúc trước tất cả công việc đều do thái tử điện hạ và người Thánh cung đàm phán, hiện này thái tử… người bên Thánh cung đang thúc dục hỏi, tiếp theo nên làm gì bây giờ?” Vinh bá cố ý dừng lại một chút, kiêng dè mà nói: “thái độ người Thánh cung vô cùng ngạo mạn, nói chuyện này phải do bản thân nhị hoàng tử tự mình xử lý, nếu không đồng ý, bọn họ liền hủy bỏ tư cách mở cuộc tuyển chọn Thánh tử của Đông Lăng quốc.”

Đông Phương Vân Tường khẽ cau mày, hừ lạnh một tiếng nói: “vậy thì hủy bỏ! ta cũng không muốn đứa trẻ con Đông Lăng quốc đến Thánh cung, bị họ đầu độc.”

“Nhị hoàng tử điện hạ, như thế sợ là không ổn đi? Ngài cũng biết những người Thánh cung đó, bọn họ không nói đạo lý bao giờ, nếu lần này chúng ta đắc tội bọn họ, sợ là hậu họa vô cùng a. Hơn nữa nhị hoàng tử điện hạ còn chính thức lên ngôi hoàng đế, nền móng chưa ổn định, khó đảm bảo bọn họ sẽ không gây áp lực khiến hoàng thượng thay đổi ý định, hoặc là …” Trong lòng Vinh bá tràn đầy đầy lo lắng.

Tay cầm quân cờ của Đông Phương Vân Tường dừng lại, trầm ngâm nói: “Vinh bá, chuyện này trước hết giao cho ngươi thương lượng… về phần sứ thần các quốc gia và đội ngũ dự tuyển thì bố trí tốt một chút, chớ để mất thể diện. Chúng ta cần đoàn kết sứ thần các quốc gia hơn là Thánh cung…”

“Dạ, lão nô nhớ kỹ.”

Đến khi Vinh bá lui ra, Vân Tiểu Mặc nghĩ tới tiểu công chúa Ngạo Thiên quốc cùng đường đến đây với hắn, hắn đột nhiên không chào mà đi, không biết bọn họ có lo lắng không.

“Tường thúc thúc, con muốn đi gặp tiểu công chúa Ngạo Thiên quốc một chút, có thể được không?”

“Con biết nàng?” Đông Phương Vân Tường lấy làm lạ.

Vân Tiểu Mặc thuật lại những chuyện xảy ra dọc đường đi, Đông Phương Vân Tường nghe được không ngừng kinh hãi phát rùn.

Hắn tự tay vuốt ve đỉnh đầu Vân Tiểu Mặc, thở dài đau lòng nói: “Cũng là Tường thúc thúc không tốt, lẽ ra nên sớm phái người đến đón con. Đồng ý với Tường thúc thúc, sau này không được làm những chuyện nóng nảy như vậy nữa, biết không?”

Vân Tiểu Mặc vểnh cái miệng nhỏ nhắn, gật đầu nói: “vâng, biết rồi.”

Tâm trạng Đông Phương Vân Tường khẽ động, lại hỏi: “vậy mẫu thân con có biết chuyện con đến tìm ta sao?”

Vân Tiểu Mặc chột dạ lè lè cái lưỡi nói: “Con là lén chạy đến, nhưng mà con có để lại thông tin cho nàng rồi, bây giờ nàng hẳn là đã biết đi.”

“Ngươi a!” Đông Phương Vân Tường sủng nịnh cười một tiếng, một lần nữa trong đầu hiện ra bóng hình xinh đẹp, nụ cười trên môi càng đậm hơn. Tiểu Mặc ở đây, hắn hẳn là có cơ hội nhìn thấy nàng sao?

“Tường thúc thúc, con có thể đi gặp tiểu công chúa không?” Vân Tiểu Mặc còn muốn nói chuyện vừa rồi, cảm thấy không từ mà biệt có chút băn khoăn.

Đông Phương Vân Tường suy nghĩ một chút, nói: “Không thì thế này đi, qua một hai ngày nữa, trong cung sẽ nhanh chóng mở yến hội, lúc đó, sứ thần các quốc gia cũng đến tham gia, khi đó con cũng có thể gặp tiểu công chúa.” Hiện nay cục diện trong triều chưa ổn định, bên ngoài phủ có không biết bao nhiêu dư đảng của thái tử sát sao theo dõi hắn, khi hắn chưa hoàn toàn tiêu trừ hết mối họa thì hắn phải bảo vệ Tiểu Mặc thật tốt, để tránh những người đó ra tay với người bên cạnh hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio