Thiên Tài Tiên Đạo

chương 1211: đánh chết võ quy vân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Không ngờ còn có loại phương thức chiến đấu này!

Đệ tử Thánh địa bình thường đối với loại phương thức chiến đấu này có thể nói là chưa từng nghe qua

- Chỉ dựa vào sức mạnh thân thể cũng có thể bộc phát ra sức chiến đấu khủng bố như thế?

Có rất nhiều người đều cảm thấy khó tin. Trong quan niệm của đại đa số người, chân nguyên mới là mạnh nhất, đại đa số pháp tắc võ giả lĩnh ngộ cũng đều có liên quan năng lượng. Pháp tắc của chân nguyên chỉ có chân nguyên mới có thể phối hợp với nó, mà sức mạnh thân thể thì không thể nào hợp với những pháp tắc này. Tục truyền bởi vì thiên đạo quy tắc thay đổi, rất ít có pháp tắc áp dụng cho sức mạnh thân thể.

Cho nên sức mạnh thân thể không mạnh mẽ bằng chân nguyên là được công nhận.

- Cũng không phải thế...

Một người dự thi xếp hạng gần top 10 lắc lắc đầu nói:

- Lâm Minh là bằng vào sức mạnh thân thể chiến đấu, mà Võ Quy Vân vẫn là dựa vào Chung Nguyên chiến đấu, chỉ là hắn vận dụng Thần Võ vô thượng khiến lực bộc phát của hắn đạt tới hiệu quả như thế mà thôi. Đây cũng không phải là sức mạnh thân thể của hắn...

Võ giả dùng chân nguyên thúc giục vũ khí, cũng có thể bộc phát ra sức mạnh khủng bố. tỷ như chân nguyên rót vào trong búa tạ đánh ra có thể giống như vẫn thạch rơi xuống đất. Điều này cùng hiệu quả võ giả luyện thể dùng lực ném ra là giống nhau.

- Lâm Minh người này, pháp thể song tu, hơn nữa đồng thời đạt được thành tựu cực cao ở hệ thống tụ nguyên và luyện thể. Thật không biết thuật luyện thể của hắn đến tột cùn đạt tới cảnh giới gì? Thật sự là yêu nghiệt!

Trong lúc mọi người nói chuyện với nhau, Lâm Minh và Võ Quy Vân đã giao thủ trên trăm chiêu!

Hai người ở trên bầu trời gần như hóa thành hai ngôi sao băng, va chạm kịch liệt, tách ra, lại va chạm lại tách ra!

Mỗi một lần va chạm đều trời sụp đất nứt, khí xông tận trời!

Ầm!

Võ Quy Vân chém ra một kiếm, thân hình Lâm Minh nhoáng lên hóa thành một bóng sáng né tránh. Một kiếm này chém trên một ngọn núi lớn màu đen, chỉ thấy một luồng thần quang lóe lên, ngọn núi này từ sườn núi trở lên bị cắt xéo một kiếm. Thân núi gần ngàn trượng, từ sườn núi trượt xuống xiên xiên, phát ra tiếng nổ lớn “ầm ầm”, mặt đất đều hơi bị chấn động.

Mà kế tiếp, Lâm Minh một thương đánh ra, Võ Quy Vân tránh khỏi. Một thương này mang theo khí thế trước nay chưa từng có, xuyên thủng xiên xiên một vách núi cao ngàn trượng. Từ đầu chí cuối đâm ra một lỗ lớn thông suốt cao một người. Tiếp theo chỉ nghe tiếng nổ “ào ào” thật lớn, nửa vách núi đều sụp xuống!

Nhìn thấy giao thủ kịch liệt như vậy, phần đông người dự thi có mặt đều nói không ra lời. Hai người kia đều là dã thú hình người.

Nhưng mà trong chiến đấu kịch liệt này, Võ Quy Vân càng đánh càng kinh hãi!

Hắn vốn tưởng rằng dùng ra Thác Thiên Ma Công, cho dù không thể lập tức đánh bại Lâm Minh nhưng cũng có thể rất nhanh thành lập ưu thế, chiếm được thế thắng. Nhưng là không nghĩ tới, lâm vào chiến đấu gay cấn!

Sức mạnh, tính dai, sức bền của Lâm Minh đều vượt qua tưởng tượng của hắn!

Hiện tại, đã giao thủ hơn trăm chiêu, mỗi một chiêu đều điều động năng lượng khủng bố, đối với thân thể là tiêu hao thật lớn. Nhưng là Lâm Minh căn bản không có chút cảm giác, ngược lại nhàn nhã có thừa. mà nhìn lại Võ Quy Vân đã hết sức miễn cưỡng, thể lực chống đỡ hết nổi!

- Không có khả năng! Làm sao có thể! Tiêu hao như vậy, hắn dùng bí pháp gì để chống đỡ? Thân thể hắn là động không đáy sao? Có thể vô hạn lượng cất chứa chân nguyên?

Võ Quy Vân không thể tin tưởng, Lâm Minh quả thật giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi, đánh như thế nào thực lực đều không thấy yếu bớt, thậm chí có thể nói là càng đánh càng hăng!

Mà hắn, chân nguyên trong cơ thể đã tiêu hao hơn nửa, hoàn toàn bằng vào một ý niệm chống đỡ. Đã cạn kiệt thể lực, cạn kiệt chân nguyên rồi.

Cứ tiếp tục như vậy, hắn rất khó cam đoan duy trì sức chiến đấu của mình.

- Tiểu tử này rốt cuộc là đang cắn răng kiên trì, cố ý biểu hiện ra bộ dạng nhàn nhã có thừa hay là sức bền thật sự mạnh mẽ đến loại trình độ này?

Võ Quy Vân trong lòng khẩn trương, hắn tiếp tục như vậy ắt thua không nghi ngờ, chỉ có thể liều chết đọ sức!

Ầm ầm!

Theo một tiếng nổ lớn, hai người lại va chạm vào một chỗ. Phượng Huyết Thương hơi hơi cong lên, hai tay Lâm Minh giơ ngang Phượng Huyết Thương, nhìn Võ Quy Vân, khóe miệng nhếch lên một độ cong. Chiến đấu chỉ bằng vào sức mạnh thân thể như vậy khiến hắn chiến ý thiêu đốt, máu nóng sôi trào, đánh rất sảng khoái!

Nhưng mà dường như... Võ Quy Vân đã rất khó bồi hắn tiếp tục.

- Đến đây là dừng rồi sao?

- Ngươi...!

Võ Quy Vân cắn chặt răng, hắn cảm giác mình bởi vì chân nguyên tiêu hao quá độ đã không chịu nổi sức mạnh của Lâm Minh nữa!

Lâm Minh đột nhiên quát lớn một tiếng, cơ bắp hai tay phồng lên, gân xanh vặn vẹo, khớp xương phát ra tiếng nổ đùng đùng. Rồi sau đó, hai chân hắn bước qua, với chân kéo theo thắt lưng, sức mạnh trải qua xương Rồng truyền lại, do Đỗ Môn tăng lên, dùng ra sức mạnh toàn thân đột nhiên đẩy về phía trước!

Bùm!

Nham thạch dưới chân Lâm Minh hoàn toàn nổ tung, mà Võ Quy Vân chỉ cảm thấy một luồng lực lớn truyền đến. Thân thể hắn giống như lá rụng trong bão táp, trực tiếp bị Lâm Minh đẩy bay người ra ngoài.

Ầm!

Võ Quy Vân đụng nát một ngọn núi, đá vụn bay loạn. Toàn thân khí huyết cuồn cuộn, vô cùng chật vật. Bởi có chân nguyên hộ thể, hắn cũng không bị thương, nhưng là trực tiếp bị văng ra chứng minh hắn dần lộ dấu hiệu thua trận.

- Võ Quy Vân sắp thua sao?

- Thể lực hắn không đủ. Khó có thể tin, va chạm kịch liệt như vậy, Lâm Minh rồi lại từ đầu chí cuối mặt không đổi sắc. Thể lực hắn căn bản là không thấy tiêu hao, dường như vừa rồi chiến đấu kịch liệt không phải là hắn. Điều này sao có thể!?

Phần đông võ giả nhìn về phía Lâm Minh đều tràn ngập vẻ khó tin. Chỉ cần nhìn Phong Ma lĩnh đã bị phá hủy hoàn toàn thay đổi diện mạo kia là có thể tưởng tượng ra năng lượng thật lớn tiêu hao của trận chiến này. Nhưng mà Lâm Minh lại không có mảy may cảm giác. Đây còn là người sao?

Mũi thương của Lâm Minh chỉ thẳng Võ Quy Vân, lạnh nhạt nói:

- Ngươi thua!

Sức bền và năng lực khôi phục, một mực đều là ưu thế lớn nhất của Lâm Minh. Hiện giờ Lâm Minh hấp thu long tủy, long cốt của Thương Long, lại thêm Hưu Môn vật phỏng chế Ma Châu đã nuốt, sức mạnh khí huyết củahắn đã mạnh mẽ đến khó tin. Chiến đấu trình độ như vậy hắn hoàn toàn có thể bằng vào tự khôi phục để ứng phó, căn bản là không tiêu hao gì thể lực của hắn.

- Hươu chết tay ai còn chưa chắc!

Võ Quy Vân cắn răng nói, trên trán gân xanh nổi lên, nắm chặt Cự Huyết Kiếm, đem sức mạnh toàn thân còn lại, rót vào trong không giữ lại chút nào!

Hắn muốn liều chết đọ sức.

Rắc Rắc Rắc!!!

Mạch máu trên người Võ Quy Vân phồng lên, bộ phận làn da nứt ra, máu văng tung tóe.

Đối mặt với một đòn cuối cùng của Võ Quy Vân, Lâm Minh tay cầm Phượng Huyết Thương, mũi thương chỉ xéo mặt đất, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

- Kiếm toái hoàn vũ!

Võ Quy Vân quát lớn một tiếng, thân thể nhảy vọt ra, đem sức mạnh toàn thân rót vào trong một đòn này, chém thẳng mi tâm Lâm Minh!

Lâm Minh mắt thấy một kiếm này chém tới, ý niệm chìm vào thế giới trong cơ thể. Tà Thần lực thiêu đốt, cùng với sức mạnh của Bát Môn Độn Giáp hoàn toàn bộc phát ra.

- Thương Khung Bá Điển – Bách Trọng Lãng!

Sức mạnh toàn thân Lâm Minh chồng lên một chỗ, giống như hải triều mãnh liệt, sóng sau cao hơn sóng trước. Những sức mạnh này cuối cùng hoàn toàn hội tụ lại, không chút khách khí bổ chém về phía Võ Quy Vân.

Một phương là liều chết đọ sức, một phương là vận sức chờ phát động. Đây là một lần va chạm mạnh nhất của hai người từ giao thủ đến hiện tại!

Ầm ầm!

Giống như vẫn thạch rơi xuống đất, trời đất ảm đạm, vô số đá vụn bị năng lượng thật lớn thổi bay lên trời. Trọng kiếm trong tay Võ Quy Vân bay lên thật cao, chân nguyên hộ thể của hắn giống như là vỏ trứng vỡ nát, bản thân hắn bị Phượng Huyết Thương trực tiếp đánh trúng. Ngũ tạng lục phủ vỡ hết toàn bộ, xương cốt toàn thân đứt từng khúc, thân thể giống như một đống thịt nát bị quẳng ra ngoài.

Bùng!

Thi thể tàn khuyết không đầy đủ của Võ Quy Vân rơi trên mặt đất, xương đầu của hắn đã vỡ vụn, máu thành vòi to dọc theo trán hắn chảy xuống. Hắn nhìn bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin và mờ mịt. Hắn há há miệng muốn nói gì, chung quy một chữ đều không nói ra, ý thức nhanh chóng mất đi.

Võ Quy Vân – chết trận!

Nhìn Võ Quy Vân máu tươi tung bay, lại nhìn mặt đất màu đen vỡ thành mảnh nhỏ trong phạm vi mấy trăm dặm kia, cùng với Lâm Minh cầm thương đứng thẳng trên mặt đất.

Võ giả toàn trường một câu đều không thể nói ra.

Võ Quy Vân rồi lại chết trong tay Lâm Minh!

Chênh lệch hai cảnh giới nhỏ, Võ Quy Vân bị Lâm Minh đánh chết! Đây quả thật là kết quả khó thể tin tưởng. Điều này nghĩa là Lâm Minh tương lai vô cùng có khả năng thành tựu Giới Vương!

Chân Võ Đại Thánh địa, những đệ tử sùng bái Võ Quy Vân kia hoàn toàn trợn tròn mắt, không thể tiếp nhận sự thật này. Võ Quy Vân ở trong cảm nhận của bọn họ chính là nhân vật như thần, lại bại bởi Lâm Minh!

Về phần những võ giả chờ xem trò vui của Lâm Minh kia lại càng hoàn toàn choáng váng.

Chung Văn Thư và Thánh Nhạc Bình chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, không thể nói nên lời. Bọn họ nguyên bản còn muốn ra khỏi Thần Mộng giới liền bắt đầu trả thù Lâm Minh. Nhưng là hiện tại, Lâm Minh như vậy tương lai thậm chí có khả năng trở thành nhân vật Giới Vương giới lớn. Không phải Giới Vương giới lớn sợ cũng là Giới Vương bình thường. Song Cực Cung, Thánh Võ Phủ bọn họ cũng chỉ có một Giới Vương bình thường tọa trấn, làm sao có thể đắc tội nổi!

Loại người như Lâm Minh, rất có khả năng dẫn tới sự chú ý của thế lực siêu cấp, ở trước mặt những thế lực kia, Song Cực Cung Thánh Võ Phủ bọn họ căn bản là không thấm vào đâu.

Thánh Thiên Hạo thở dài một hơi, thì thào nói:

- Từ nay về sau, chúng ta tránh khỏi Lâm Minh. Sau khi ra Thần Mộng giới, chúng ta lập tức chuẩn bị lễ trọng, đưa đến Phượng tộc thượng cổ, tốt nhất có thể hóa giải mâu thuẫn này. Giữa chúng ta và Lâm Minh nguyên bản không phải là kẻ thù sống mái... Chỉ mong hắn không nên thù dai. Về phần ám sát Lâm Minh hay gì gì, tuyệt đối không thể đi làm. Loại nhân vật tương lai có thể thành Giới Vương này, số mệnh ngập trời, không nói thế lực siêu cấp khả năng che chở hắn, giao hảo hắn sẽ ra tay can thiệp, cho dù hắn không ai che chở, chúng ta muốn giết hắn cũng tuyệt đối không dễ dàng. Giết không chết, như vậy tương lai chính là chúng ta chết!

Thánh Thiên Hạo trong khi nói chuyện, khe khẽ lắc đầu. Hắn nguyên bản cảm giác Lâm Minh sâu không lường được, nhưng là cũng không nghĩ tới hắn ta lại mạnh đến loại trình độ này. Hắn ta chiến đấu với Võ Quy Vân, có dùng ra toàn bộ thực lực hay không còn là ẩn số chưa biết! Người như vậy, dùng yêu nghiệt đã không thể hình dung.

Thánh Nhạc Bình cảm giác lòng tin của mình bị Lâm Minh chà đạp, nghiền nát không nương tay chút nào. Nhưng là hắn cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Hắn tuy rằng cao ngạo nhưng cũng không ngốc, biết rõ Thánh Thiên Hạo nói là lựa chọn duy nhất của bọn họ.

Mà lúc này, trên mặt đất vỡ vụn, thi thể Võ Quy Vân chậm rãi hóa thành năng lượng tình thuần, chậm rãi bay về phía Lâm Minh. Trong tầm nhìn của Lâm Minh, đoàn năng lượng này từ vô số ánh sáng màu tổ hợp thành, hào quang chói mắt trước nay chưa từng có. Tuyệt đối là đoàn năng lượng mộng cảnh mạnh nhất hắn từng ra mắt!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio