Thiên Tài Triệu Hồi Sư

quyển 3 chương 29-2: tứ quốc thi đấu tranh bá (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một câu nói của Vân Phong làm cho sắc mặt Tạp Lan quốc vương hoàn toàn thay đổi. Vân Phong cười cười, tiếp tục mở miệng: "Thăm dò di tích tự nhiên là chuyện của hoàng gia, điểm này ta cũng rõ ràng, bằng không cũng sẽ không sẽ không đem tư cách tranh đoạt trận đấu gọi tên là tứ quốc tái tranh bá, tin tưởng bệ hạ cũng sẽ không đề cập gì đến chuyện tình di tích với đội ngũ thí sinh tham gia thi đấu."

Sắc mặt Tạp Lan quốc vương theo từng lời nói của Vân Phong càng thêm âm trầm. Hắn ngồi ở vị trên cao, ngón tay gõ nhẹ lên mu bàn tay, không có mở miệng nói chuyện. Vân Phong nói đúng, trận tứ quốc tái tranh bá này chính là một màn che mắt.

Tứ đại đế quốc đều giấu rất kín chuyện di tích, nhưng cũng bởi vì tham gia trận đấu cần mười tên tuyển thủ, không có khả năng đều là người của hoàng thất, nhất định sẽ có người khác, thậm chí là thiên tài hiển hách của các gia tộc! Một khi chuyện tình di tích bị tiết lộ, Như vậy, những gia tộc này nhất định sẽ không nhàn rỗi, nhất định cũng sẽ ầm ĩ đòi chia một chén canh, hoàng thất lại làm sao có thể cự tuyệt? Nói như vậy, lần thăm dò di tích sắp tới, chỗ tốt sẽ suy giảm lớn, ích lợi hoàng thất nhất định sẽ trực tiếp bị tổn hại.

Nói trắng ra, danh mục lần này chính là dùng thành quả lao động của người khác để đổi lấy lợi ích cho hoàng thất cũng không sai.

"Xem ra ngươi rất thấu triệt mọi chuyện." Sắc mặt Tạp Lan quốc vương băng lãnh, liếc mắt nhìn Vân Phong một cái.

Khóe miệng Vân Phong tươi cười, mặt không thay đổi sắc nói: "Điều kiện ta đã nói, thật ra ta cũng không có bao nhiêu tổn thất, cùng lắm là không tham gia mà thôi. Về phần các gia tộc khác có thể biết được hay không thì ta không dám cam đoan."

Tạp Lan quốc vương đột nhiên ý thức được chính mình có thể đã phạm sai lầm, ngay từ đầu cùng Vân Phong đàm phán đã là sai lầm rồi. Hắn rõ ràng là đế vương một nước, lại bị một tiểu nha đầu bức đến như thế, trong lòng Tạp Lan quốc vương không khỏi bốc lên lửa giận. Về phần gia tộc khác có thể biết được hay không, điểm ấy hắn cũng không dám cam đoan, Tạp Lan quốc vương oán hận cắn chặt răng. Nếu bị những gia tộc khác biết, chẳng phải là sẽ ồn ào ngất trời sao!

Nếu lần này Tạp Lan hoàng thất thật sự chiếm được tư cách thăm dò, sao lại chia xẻ cho gia tộc khác! Ba cái danh ngạch, cũng không tính là nhiều, thật ra thì cũng không sao cả, một khi để những gia tộc khác biết được, sợ là không chỉ còn ba cái danh ngạch nữa!

Tạp Lan quốc vương cân nhắc trong lòng một chút, rốt cục hắn cũng quyết định. Tạp Lan đế quốc muốn giành được danh hiệu đệ nhất, phải dựa vào con át chủ bài là Vân Phong này.

Mấy trăm năm qua, tứ đại đế quốc chỉ có một đế quốc có Triệu hồi sư, còn lại đều không có! Mà hiện tại bên cạnh sự ra đời của Vân Phong đã phá tan cục diện này!

Tạp Lan đế quốc không dành danh hiệu đệ nhất, thì còn ai vào đây! Quan trọng nhất là Tạp Lan quốc vương lần này là tình thế bắt buộc!

"Có thể, ba cái danh ngạch, ta đáp ứng với ngươi!" Sắc mặt Tạp Lan quốc vương dịu đi, rốt cục cũng mở miệng.

Vân Phong cười cười, một đời đế vương mở miệng hiển nhiên không thể ăn nói lung tung: "Bệ hạ quả nhiên khẳng khái, nếu như vậy, ta cũng đáp ứng."

Trong lòng Tạp Lan quốc vương cuối cùng cũng buông lỏng, chỉ cần Vân Phong

đáp ứng, Tạp Lan đế quốc nắm chắc vị trí thứ nhất rồi. "Ha hả, tốt, tốt, ta đây sẽ chờ tin tốt của ngươi."

Vân Phong cười cười, lão hồ ly quả nhiên là hồ ly, không muốn mình chịu thiệt dù chỉ là một chút? Ha hả, cùng người như Vân Phong đàm phán, làm sao có thể một chút thiệt thòi cũng không chịu mất chứ?

Vân Phong nói chuyện phiếm với Tạp Lan quốc vương vài câu, Tạp Lan quốc vương muốn Vân Phong ở lại trong chốc lát, Vân Phong đáp ứng rồi, lúc sau đi ra khỏi phòng, một mình Vân Phong theo con đường bước chậm đi đến, Tiểu Hỏa bên cạnh tâm niệm truyền âm, "Vì sao không lấy thêm vài cái danh ngạch, rõ ràng có mười cái cơ mà!"

Vân Phong cười cười, nói: "Cái gì thì cũng phải có chừng mực, hoàng thất cũng có điểm mấu chốt, trong phạm vi mấu chốt đó,ta sẽ thu được nhiều chỗ tốt,ba cái danh ngạch với ta cũng đủ rồi."

"Chủ nhân, nếu ta cùng hỏa huynh đều chiếm một cái danh ngạch, đến lúc đó không phải là chủ nhân chịu thiệt sao?" Lam Dực cau mày nói, Vân Phong nở nụ cười. "Ta cũng không nói ma thú tính là một cái danh ngạch a......"

Tiểu Hỏa và Lam Dực nghe xong đều cười ha hả, xem ra vẫn là chủ nhân biết tính kế nhất. Tính kế đến cuối cùng, quả nhiên không phải chính mình có hại. Tâm tình Vân Phong cũng tốt lên, di tích Vạn Thần, tổ tiên hẳn là sẽ biết rõ. Chờ lúc sau trở về hỏi một câu cho rõ ràng, cuối cùng di tích Vạn Thần này là cái trò gì.

Nếu ở bên trong có thể gặp được một ít kỳ ngộ, đối với mình hiện tại là cực kỳ quan trọng.

Vân Phong vượt qua một chỗ đường nhỏ quẹo vào một nơi giống hoa viên. Người nơi này dường như nhiều hơn một chút. Cũng có thể nhìn thấy một ít người hầu đi lại, chẳng qua thời điểm khi nhóm người hầu nhìn thấy Tiểu Hỏa bên người Vân Phong đều thét một tiếng chói tai, có thể chạy liền bỏ chạy, chạy không được thì rõ ràng trực tiếp đâm chết.

" Nhân loại ngu xuẩn, mất hứng." Tiểu Hỏa nhịn không được thấp giọng nói. Một đôi mắt sói nhìn nhóm người hầu nhát gan này thoáng hiện vẻ châm chọc. Vân Phong cười cười, những người nhát gan này cũng không phải quái nhân, Tiểu Hỏa thình lình xuất hiện ở trong này, hoàn toàn chính là khảo nghiệm trái tim người khác. huống hồ bọn họ đều là dân chúng bình thường, nói nhỏ yếu cũng không quá đáng.

Thời điểm khi đối mặt với cường giả, kẻ yếu lúc nào cũng sinh ra cảm giác sợ hãi. Tiểu Hoả bây giờ đã bày ra hết toàn bộ thực lực, uy áp tản ra khiến cho ai nấy đều hoảng sợ, chẳng trách bọn người hầu đều chạy toán loạn.

“ Vân Thiên, huynh đi đâu vậy, chờ ta với” một giọng nói quen thuộc vang lên, Vân Phong nghe thấy tiếng âm thanh ngày càng gần. Một bóng người cao ngất từ một chỗ rẽ xông ra, Vân Phong nhìn người nọ khẽ gật đầu xem như một lời chào hỏi, người nọ giống như ngây người đi, nhưng mà một đôi mắt màu đen nóng bỏng nhìn Vân Phong.

“Vân Thiên, ngươi đi tới đó làm gì, ngươi……” Tiếng Kasha đang đuổi theo vang lên, ngay sau đó một bóng người cũng xuất hiện ở bên cạnh Vân Thiên.

Lúc Kasha nhìn thấy Vân Phong sắc mặt nàng liền biến đổi. “Vân, Vân Phong, ngươi tới, ngươi đã đến rồi à......”

Giọng nói của Kasha không hiểu sao cứ rung rung. Có thể nàng thấy Lam Dực và Tiểu Hoả đang đứng cạnh Vân Phong. Cảnh tượng lúc trước khiến cho Kasha không thể nào quên, trường cánh khổng lồ của nam nhân kia, còn có con dị thú Hoả Vân sói hung hãn,…Kasha đột nhiên vươn tay nắm lấy tay của Mộ

Dung Vân Thiên, muốn tìm chút an ủi, nhưng nào ngờ Mộ Dung Vân Thiên ngay lập tức lưu loát hất văng tay nàng ra

Kasha ngẩn người nhìn Mộ Dung Vân Thiên đang chuyên chú nhìn Vân Phong, một ngọn lửa ghen tỵ bùng cháy dữ dội trong lòng Kasha, người nam nhân này chưa từng dùng loại ánh như thế nhìn mình! Chính mình theo đuổi hắn nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ hắn cũng không có một lần quay đầu lại nhìn mình một cái! Nhưng hiện tại, hắn lại chuyên chú nhìn một nữ nhân khác!

Kasha thở hổn hển nhìn Vân Phong, nhưng lại thấy Tiểu Hỏa và Lam Dực ở phía sau liền rụt ánh mắt trở về, Kasha cảm thấy mình cực kỳ không có tiền đồ, nhưng sự sợ hãi vẫn in sâu trong lòng nàng, làm cho nàng hiện giờ đối mặt Vân Phong, không dám tỏ ra kiêu ngạo, với lại hiện tại đang bị chú ý, Kasha chỉ dám sinh hận ở trong lòng.

Mộ Dung Vân Thiên có chút ngơ ngác đứng đó, đầu hắn cao lớn, ngũ quan trên mặt cũng rất anh tuấn, phối hợp cùng với khuôn mặt tiêu sái, rất là khí khái.

Vân Phong cảm giác được, thực lực của hắn tinh tiến thần tốc, vậy mà đã tới cấp chín tiêu chuẩn. Nàng nhớ rõ lần trước hai bên đánh nhau với hắn, hắn vừa mới tấn thăng cấp tám, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủn đã có thể tấn chức cấp chín, quả nhiên là thiếu niên anh tài.

Vân Phong xoay người dự định rời đi, nàng cũng không có thời gian rãnh rỗi để bị cuốn vào chuyện tình cảm phong ba này, còn chưa đi vài bước, Mộ Dung Vân Thiên đã gọi nàng lại, "Vân Phong!"

Vân Phong dừng bước, đầu hơi ngoảnh lại, Kasha cắn chặt hàm răng, tiếng kẽo kẹt do sự ma sát sinh ra,nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể nghẹn khuất đứng nhìn ở một bên, nhìn người trong lòng nhìn nữ nhân khác một cách trìu mến.

"Có việc gì sao?" Vân Phong thản nhiên hỏi. Mộ Dung Vân Thiên nhìn Vân Phong rồi lại nhìn sang Lam Dực, rõ ràng mang theo ý hờn giận, vẻ mặt cũng thoáng nghiêm túc lên, Lam Dực hất lông mi,cảm nhận được uy áp tản ra trên người Mộ

Dung Vân Thiên, ánh mắt hắn cũng đáp trả như ám chỉ nói ta sẽ chơi với ngươi tới cùng.

"Hắn là......" Mộ Dung Vân Thiên nhìn Lam Dực. Lam Dực thực sự rất tuấn mỹ, cùng hắn không phân cao thấp, mấu chốt ở chỗ Lam Dực đứng ở cạnh Vân Phong, nhìn qua dường như rất thân thiết. Điểm ấy như một cú sốc với Mộ Dung Vân Thiên, Mộ Dung Vân Thiên không biết tại sao mình lại như vậy, nhìn thấy một người nam nhân xuất hiện bên cạnh Vân Phong, trong lòng hắn như có một ngọn lửa nổi lên!!

"Hắn là bằng hữu của ta, có chuyện gì sao?" Vân Phong khái quát trả lời. Lam Dực liếc mắt nhìn Vân Phong một cái, trên khuôn mặt gợi lên một chút tươi cười, bản than mình là ma thú cư nhiên lại có thể được chủ nhân gọi là bằng hữu, trong lòng Lam Dực rất vui vẻ.

Chân mày Mộ Dung Vân Thiên hơi nhíu lại, lại nhìn trên mặt Vân Phong thoáng qua một tia không kiên nhẫn, cũng biết chính mình có hơi làm càn, hắn nói:

"Chúc mừng ngươi đã trở thành Triệu hồi sư." Mộ Dung Vân Thiên nói một câu.

Vân Phong cười cười đáp. "Cám ơn, cũng chúc mừng ngươi thực lực thăng tiến."

Mộ Dung Vân Thiên có chút kinh ngạc nhìn Vân Phong, Vân Phong không nhiều lời xoay người rồi bỏ đi, Mộ Dung Vân Thiên nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Vân Phong, làn tóc của nàng nhẹ bay trong gió, một ý niệm chợt loé ra trong đầu, nếu có thể, hắn sẽ trở về Mộ Dung gia một chuyến, cùng phụ thân bàn tính chuyện này.

Kasha vẫn lặng yên đứng ở một bên, ánh mắt kia giống như một con độc xà, nhìn chằm chằm về nơi bóng dáng Vân Phong biến mất. Kasha len lén nhìn trộm thần sắc Mộ Dung Vân Thiên, mặt hơi cúi xuống, trong lòng tràn đầy tư vị chua xót, nàng truy đuổi theo hắn rất lâu, nhưng hiện tại lại dễ dàng bị người ta đoạt mất, nàng có chỗ nào không tốt, có điểm gì không bằng Vân Phong kia!! Thật đáng giận, đáng giận mà!!

Vân Phong mới vừa mở cửa hoa viên, liền phát hiện mặt ngọc bài truyền âm trong không gian vòng tay có động tĩnh, chợt nhìn về bốn phía, không có một ai cả, Vân Phong vội đem ngọc bài truyền âm lấy ra nữa, ngọc bài truyền âm hiện vài cái, liền truyền đến giọng nói đầy sợ hãi của Mộc Tiểu Cẩm, "Tiểu Phong......"

Vân Phong trong lòng lo lắng hỏi: "Tiểu Cẩm, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Ngọc bài truyền âm lại hiện thêm vài cái, lúc này không phải là giọng của Mộc Tiểu Cẩm truyền tới, mà là giọng của Vân Thăng, "Phong nhi, chúng ta đang ở phố buôn bán phía Bắc, ngươi nhanh tới đây đi."

Giọng Vân Thăng giống như có chút muốn nói nhưng lại thôi, ngọc bài truyền âm lại vụt sáng vài cái, "Khúc Lam Y...... hình như có chút không bình thường.”.

Vân Phong trong lòng không khỏi cả kinh, Khúc Lam làm sao vậy? Không bình thường? Nàng sao lại có thể làm ra cái gì chuyện kinh thế hãi tục như thế? Vân Phong vừa nghĩ tới Khúc Lam Y có thể làm ra đủ loại sự tích, liền cảm thấy có chút đau đầu, Vân Phong nhìn Hoàng Thành bên ngoài, phía Bắc, chính là cách nơi này rất xa, nếu muốn nhanh, thì phải......

Lam Dực hai tay duỗi ra, cẩn thận ôm Vân Phong vào, đột nhiên phía sau xuất hiện một đôi cánh, mở rộng, vỗ! Cặp cánh chim màu trắng khắc đồ án màu lam xinh đẹp sáng ngời, mà nháy mắt thân mình Lam Dưc đã ở trên trời cao, một mỹ nam nhân với đôi cánh bay lượn ở trên không,giống như một vị thiên sứ.

Tiểu Hỏa không khỏi bĩu môi, thân mình chợt lóe, trực tiếp xông vào khế ước chi giới bên trong Vân Phong, nếu cho nó một mình chạy ra Hoàng Thành, đoán chừng trong hoàng cung này mọi người sẽ bị nó hù chết.

Hai cánh Lam Dực đột nhiên chấn động một cái, mang theo Vân Phong hướng phía Bắc đế đô mà đi, nháy mắt biến thành một vệt ánh sáng màu lam, mà sau khi hai người biến mất lúc, có hai người chậm rãi đi ra, trong đó đôi mắt thiếu nữ nhìn chằm chằm bóng lưng của Lam Dực biến mất, có chút si mê nói, "Thì ra là Triệu hồi sư, đó chính là ma thú khế ước sao...... Thật xinh đẹp......"

Người nam nhân trung niên đứng phía sau thiếu nữ đôi con ngươi đen bóng cũng ngóng nhìn về phương hướng Vân Phong biến mất nói, "Nếu công chúa thích, cũng có thể có được ma thú, chẳng qua......"

Thần sắc thiếu nữ lập tức lạnh xuống nói, "Ngươi nghĩ rằng ta và người khác đều ngu xuẩn giống nhau sao? Hừ! Tọa kỵ? Tọa kỵ có ích lợi gì! Nói cho cùng vẫn là một đám phế vật!"

Nam nhân trung niên không nói gì, khóe môi thiếu nữ đột nhiên cong lên, "Triệu hồi sư có khế ước chi giới, nếu như có thể đủ sức giữ lấy nó......"

Trung niên nam nhân thần sắc cứng đờ, ánh mắt liếc nhìn thiếu nữ một cái, ngay lập tức thu trở về. Thiếu nữ càng nghĩ càng vui vẻ, trên mặt hiện rõ ý cười, mà nam nhân trung niên lại cảm nhận được một cỗ lãnh ý, từ tận đáy lòng chậm rãi lan tràn ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio