Thiên Tài Triệu Hồi Sư

quyển 4 chương 46-1: quan trọng là ta có tài cán gì để giúp đỡ nàng chứ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời điểm Vân Khinh Thần mới được sinh ra đã được tẩm bổ bằng luyện thể dược tề, luyện thể dược tề lẳng lặng thay đổi một sinh mệnh mới, Mộc Tiểu Cẩm và Vân Thăng đều là ma pháp sư, sau này chắc chắn Vân Khinh Thần cũng là ma pháp sư, Vân gia có kỳ vọng rất cao với đứa nhỏ mới sinh ra.

“Thần Thần......” ở bên trong phòng Mộc Tiểu Cẩm, Mộc Tiểu Cẩm vừa mới sinh cho nên thân thể còn cần phải điều dưỡng, ôm con trong lòng mình ý cười chậm rãi cong lên bên má Mộc Tiểu Cẩm, ngón tay nhẹ nhàng đùa giỡn bảo bối trong lòng, đứa bé nằm trong tã lót mở to đôi mắt sáng ngời nhìn mẫu thân mình, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuy rằng non nớt nhưng lại rất đáng yêu, kế thừa gen hoàn mĩ của Vân gia.

Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Mộc Tiểu Cẩm vừa ngước lên liền thấy trượng phu anh tuấn với thân hình cao ngất đi đến, Vân Thăng cẩn thận đóng kín cửa, bước nhanh đến bên giường Mộc Tiểu Cẩm, chỉnh sửa chăn trên người nàng để sợ nàng cảm lạnh, đôi mắt tràn ngập vẻ ôn nhu nhìn nữ nhân và đứa nhỏ là người quan trọng nhất của hắn, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

“Tiểu Phong còn chưa trở về sao?” Mộc Tiểu Cẩm ôm con nhấc lên, cánh tay có chút tê mỏi, Vân Thăng vội vàng ôm Vân Khinh Thần vào lòng mình,“Ừ...... còn chưa về.” Vân Phong vẫn đang dưỡng thương, bất quá trải qua mấy ngày điều dưỡng, tình trạng hồi phục của muội muội mình rất nhanh, có Khúc Lam Y giúp đỡ nên việc bình phục là không sao, nghĩ đến đây Vân Thăng không khỏi vui mừng hơn nhiều.

“Còn phải bao lâu nữa mới trở về, nàng còn chưa nhìn thấy Thần Thần nữa mà......” Mộc Tiểu Cẩm từ từ thở dài, Vân Thăng cười khẽ một tiếng, biết suy nghĩ trong lòng Mộc Tiểu Cẩm,“Chắc là rất nhanh thôi.” An ủi một câu, Mộc Tiểu Cẩm lúc này mới chịu cười, hai người cứ như vậy chơi với con, nghe nó phát ra thanh âm mơ hồ không thành câu, tiểu tử kia tự mình nói tới vui vẻ, tay chân thì không ngừng lộn xộn, Vân Thăng đem chân nhỏ con mình con đá ra thu lại, lại mở miệng nói:“Mộ Dung Vân Thiên đã tới.”

Mộc Tiểu Cẩm sửng sốt,“Tới tìm tiểu Phong sao? Có lẽ hắn còn chưa có buông......”

Vân Thăng khẽ nhíu mày, đung đưa con,“Lần này hắn tới đây là nói một chuyện khác, hắn muốn thành thân.”

“Thành thân?” Mộc Tiểu Cẩm có chút kinh ngạc, chuyện của Mộ Dung Vân Thiên và Vân Phong sau này nàng mới biết được, cũng cảm thấy vận mệnh thật sự rất kỳ quái, Mộ Dung Vân Thiên cũng coi như là nam nhân không tồi, hắn muốn thành thân xem ra đã chịu buông tha cảm tình với tiểu Phong.

Vân Thăng gật đầu, đồng tử màu đen nhìn Mộc Tiểu Cẩm,“Đối tương hắn thành thân là Hách Liên Phù.”

Mộc Tiểu Cẩm a một tiếng,“Hách Liên Phù? Đó không phải là......” Hách Liên Phù, lúc trước Hách Liên Phù đến Vân gia là muốn đưa người cho Vân Thăng, hiện giờ không hiểu sao lại trở thành đối tượng thành thân với Mộ Dung Vân Thiên, rắc rối trong đó xem ra không nhỏ chút nào.

“Lúc trước Hách Liên gia là tình đưa Hách Liên Phù cho huynh, bị Phong nhi đuổi về, dĩ nhiên huynh cũng không muốn, chẳng qua không biết trong khoảng thời gian này, tại sao lại trở thành vị hôn thê của Mộ Dung Vân Thiên vị, trong đó......”

Mộc Tiểu Cẩm suy nghĩ trong chốc lát, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc,“Không phãi là do hắn chủ động chứ......”

Vân Thăng nhíu mi mắt, đồng ý cách nói của Mộc Tiểu Cẩm:“Nếu chuyện này là do Mộ Dung Vân Thiên cố ý gây nên, vậy dụng ý của hắn quá rõ ràng rồi.”

Mộc Tiểu Cẩm trầm mặc, Mộ Dung Vân Thiên, là nam nhân biết rõ chính mình chỉ là khách qua đường, nếu thật sự chủ động kết hôn với Hách Liên Phù, cũng là vì giúp Vân gia chắn một cái đại phiền toái, hắn làm như vậy không phải vì Vân Phong thì còn có thể vì ai?

“Phụ thân cũng đã thử ý Mộ Dung Vân Thiên rồi, hắn nói không phải như thế, tuy nhiên sự thật như thế nào trong chúng ta tất nhiên đều biết.” giọng điệu Vân Thăng có chút trầm thấp,“Nam tử mà Phong nhi gặp được, đều là người rất tốt.”

Mộc Tiểu Cẩm gật đầu, nhìn Vân Khinh Thần trong lòng Vân Thăng, đôi mắt đen trong suốt của nó sáng ngời, hai mắt rất giống Vân Thăng, nhưng bên trong lộ ra ánh sáng lại cực kỳ giống Vân Phong. Ngón tay Mộc Tiểu Cẩm nhẹ nhàng xẹt qua hai má Vân Khinh Thần, tiểu tử kia cười khanh khách.

“Thật ra tiểu Phong không cần hắn phải làm như thế, còn Mộ Dung Vân Thiên cho rằng đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm thay Tiểu Phong.”

Khóe môi Vân Thăng nhếch lên, chỉ có thể từ từ thở dài,“Hách Liên gia sẽ không từ bỏ ý đồ, tuy địa vị cùng thành tựu của Mộ Dung Vân Thiên không kém, nhưng Vân gia hẳn là có lực hấp dẫn hơn.”

“Nữ nhân kia, sẽ tới nơi này nữa sao?” Mộc Tiểu Cẩm cắn môi hỏi một câu, Vân Thăng nhìn thấy đáy mắt trầm xuống, chậm rãi cúi đầu khẽ hôn khóe miệng Mộc Tiểu Cẩm:“Trượng phu của nàng chỉ biết yêu một mình nàng thôi, có cái gì cần lo lắng nữa không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tiểu Cẩm ửng đỏ, hai tay vòng qua cổ Vân Thăng, kéo thân mình hắn lại gần mình hơn, vẻ mặt lộ ra ý cười,“Có người muốn cướp thì cứ việc cướp, ta sẽ không cho nó xảy ra.”

Vân Thăng cười ha ha, bạc môi chậm rãi dán vào môi Mộc Tiểu Cẩm, chưa kịp gì hết thì tiểu tử trong lòng đã không nể mặt khóc to, Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm bất đắc dĩ nhìn nhau cười, Mộc Tiểu Cẩm lập tức ôm lấy con mình, không ngừng dỗ dành, Vân Thăng ở một bên nghe tiếng Vân Khinh Thần khóc, tiếng an ủi ôn nhu của Mộc Tiểu Cẩm, sâu trong nội tâm kích phát một trận mềm mại, hạnh phúc như vậy có thể kéo dài cả đời hay không, kéo dài đến thật lâu thật lâu cho đến sau này?

Một tháng lại trôi qua, từ khi Vân Khinh Thần ra đời đã qua ba tháng, tiểu tử kia có mười phần tinh lực, là một tiểu tử rất quậy, thời gian qua thân mình Mộc Tiểu Cẩm cũng được điều dưỡng không tệ lắm, Vân Thăng sợ nàng làm lụng quá mức vất vả cho nên đem toàn bộ việc ở Mộc gia ôm hết, Vân Cảnh dĩ nhiên không có rời đi, vẫn tiếp tục ở lại Mộc thành.

Sau ngày Mộ Dung Vân Thiên tới cửa bái phỏng, cứ cách một tháng lại tới lần nữa, mà lần này đây đi theo hắn còn có người khác, đương nhiên là Hách Liên Phù người đột nhiên bị mang danh vị hôn thê, còn có Hách Liên phu nhân với sắc mặt thập phần không tốt.

Lúc ba người tới cửa bái phỏng, thương thế trên người Vân Phong đã dần dần hồi phục, thân mình không còn gì trở ngại nữa, đã có thể xuống giường đi lại, chẳng qua vẫn còn suy yếu, Khúc Lam Y không còn được ăn đậu hủ miễn phí mỗi ngày nữa nên điều này khiến cho hắn rất buồn bực, Nhục Cầu thì vẫn bị vây trong trạng thái mê man, điểm này làm cho Vân Phong rất lo lắng.

Dùng biện pháp gì Nhục Cầu cũng không tỉnh lại, Vân Phong không khỏi suy nghĩ, lúc trước lão giả kia động tay chân với Nhục Cầu, Nhục Cầu không gặp phải nguy hiểm mà chỉ lâm vào trạng thái ngủ say, mặc cho Vân Phong kêu như thế nào vẫn không tỉnh dậy, chỉ có thể bất đắc dĩ đặt Nhục Cầu trong không gian trữ vật lọ, Vân Phong không biết nó phải ngủ bao lâu, nhưng rồi sẽ thì biện pháp làm cho nó tỉnh lại mới được!

Phần lớn thời gian trong ngày Khúc Lam Y đều làm bạn bên cạnh Vân Phong, sau khi thân thể Vân Phong dần dần tốt hơn, Yêu Yêu cũng đi vào ở với nàng, mỗi ngày Khúc Lam Y đều phải báo cáo tình trạng của Vân Phong cho Vân Cảnh và Vân Thăng, hội báo Vân Phong trạng huống, không để cho hai vị phụ huynh lo lắng, tuy rằng Vân Thăng không thích Khúc Lam Y và Vân Phong suốt ngày ở cùng nhau, nhưng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn tình cảnh này. Hiện giờ Vân Phong đang ngồi xếp bằng trên giường, Yêu Yêu vẫn im lặng ngồi bên cạnh, đôi mắt to màu lam không chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Phong, giống như sợ nàng biến mất vậy.

Vân Phong cảm nhận được quá trình khôi phục tinh thần lực trong cơ thể mình, tuy chỉ mới khôi phục một phần ba, nhưng vậy đã đủ rồi, trong lòng vẫn nhớ thương đứa cháu nhỏ mới ra đời, nàng làm bác mà ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua!

Nghĩ đến đây Vân Phong cười khổ, vừa mở mắt ra liền thấy được cặp mắt to của Yêu Yêu, Vân Phong cười cười, tay phủ xuống đỉnh đầu Yêu Yêu, có lẽ là do thủy nguyên tố của mình ấp trứng nàng, cho nên đứa nhỏ này đối với mình có một cảm giác không muốn rời xa.

Khẽ vận động thân thể của mình, xương cốt vang lên âm thanh thanh thúy, thân thể thê thảm trước kia nay đã khôi phục hoàn toàn, năng lực chữa trị của quang nguyên tố không phải chuyện đùa. Có cảm giác như được trùng sinh ra một thân thể mới, Vân Phong cảm thấy thân thể mình hình như trải qua một lần cải tạo nữa, tựa hồ so với trước càng mạnh mẽ hơn.

Vừa đẩy cửa ra, tia sáng chói mắt chiếu vào phòng, Vân Phong dẫn theo Yêu Yêu đi ra, toàn tâm toàn ý muốn nhìn đứa cháu nhỏ mới ra đời của mình, Vân Khinh Thần. Vân Phong không biết chuyện của Mộ Dung Vân Thiên và Hách Liên gia, không biết mấy người đã tới Vân gia, càng không biết mấy người ở Vân gia đã được vài ngày rồi, Mộc Tiểu Cẩm hào phóng chuẩn bị phòng cho mẹ con Hách Liên gia, ai nhìn cũng thấy sắc mặt mẹ con Hách Liên gia rất tệ.

Tuy nói là vị hôn thê, nhưng Mộ Dung Vân Thiên và Hách Liên Phù không có xuất hiện cùng nhau, cũng không biết có cùng đến hay không, Mộ Dung Vân Thiên nói chuyện cùng Vân Thăng, Vân Cảnh, thường xuyên trêu chọc Vân Khinh Thần, Vân Khinh Thần đối với thanh niên xa lạ này rất có hảo cảm, thân cận mà không hề bài xích Mộ Dung Vân Thiên, Vân Thăng nói đùa có thể để cho Vân Khinh Thần nhận Mộ Dung Vân Thiên làm cha nuôi Vân Khinh Thần hay không. Tuổi của Mộ Dung Vân Thiên và Vân Thăng không lớn lắm, nghe vậy cũng không nói gì, chỉ là ôn nhu nhìn Vân Khinh Thần, nhìn cặp mắt đen trong suốt kia, vừa nhìn càng muốn nhìn lâu hơn.

Mà mẹ con Hách Liên gia nói là đến ăn mừng Vân gia, vậy mà không chịu đi, rõ ràng đối với Vân gia còn chưa hết hy vọng, Hách Liên Phù trăm phương nghìn kế muốn làm cho Mộ Dung Vân Thiên buông tha ý nghĩ thành thân với nàng, nhưng Mộ Dung Vân Thiên vẫn kiên trì, Hách Liên Phù bị ép tới mức gần như luống cuống, nhưng lại không có biện pháp, Hách Liên Phù buồn bực không thôi, người trong lòng nàng là Vân Thăng, còn không biết phải làm sao thì đột nhiên Mộ Dung Vân Thiên bay ra, chỉ tên nói họ muốn thành thân với nàng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio