Mấy hôm sau, Cố Ngữ Yên cải trang thành nam nhân.
Nàng xuất phủ, đi đến Ngự Tiền lâu, đây là nơi đấu giá lớn nhất Mạc Ly quốc, nghe nói lão bản đứng sau là Huyền vương, vương gia khác họ duy nhất của hoàng thất, hình như là nghĩa tử của tiên hoàng.
Tuy vậy nhưng uy danh của Huyền vương rất lớn, hoàng đế còn phải nhường hắn ba phần.
Đó là những gì dân chúng kinh thành thường hay nói với nhau.
Cố Ngữ Yên không quan tâm lắm.
Nàng chỉ đến kiếm tiền thôi.
Cố Ngữ Yên tiến vào Ngự Tiền lâu, nàng được đưa đến một gian phòng dành cho khách nhân muốn mang đồ đến đấu giá.
Lát sau có một nam tử trẻ tuổi, Cố Ngữ Yên cảm thấy khả ái chính là từ phù hợp nhất để diễn tả hắn, rất giống đệ đệ nhà bên, tiểu thịt tươi.
-“Xin chào, tại hạ là Mị Tam, chưởng quỹ của Ngự Tiền lâu.”
Cố Ngữ Yên đứng dậy, đang định chào hỏi với Mị chưởng quỹ thì.
-“Cố tiểu thư, lại gặp nhau rồi.”
Tiêu Huyền đột nhiên xuất hiện ngay cửa, nghiêng đầu mỉm cười.
Cố Ngữ Yên cảm thán cải trang cũng như không.
Lúc này một tia điện xẹt qua trong đầu nàng, Tiêu Huyền, Huyền vương, đừng nói với nàng tên tâm thần này lại chính là Huyền vương.
Mị Tam rất nhanh đã xác nhận suy nghĩ trong đầu Cố Ngữ Yên.
Y ôm quyền hành lễ với Tiêu Huyền.
-“Vương gia.”
Gặp nhau ba lần, lần đầu thì vào sâu trong rừng Thâm Sơn mà tắm, lần thứ hai nửa đêm nửa hôm chạy đến phòng nàng còn động tay động chân, lần ba thì giữa thanh thiên bạch nhật giết người.
Huyền vương nổi danh khắp thiên hạ, mỹ nam tuyệt sắc, lạnh lùng vô tình, gia tài bạc vạn là tên này.
Tiêu Huyền chạy đến, tự nhiên khoác vai Cố Ngữ Yên.
-“Yên nhi, nhớ nàng quá đi.”
What the héo??? Cố Ngữ Yên ngơ ngác nhìn Tiêu Huyền, nàng vừa mới nghe hắn nói gì vậy?
-“Yên nhi, không sao chứ? Nhìn thấy bản vương nên vui quá đứng hình sao? À ta biết rồi, nàng nhất định là bị sắc đẹp của ta làm cho mê đắm không nói nên lời.”
Cố Ngữ Yên hồi thần nhanh chóng đẩy Tiêu Huyền ra.
-“Ngươi đừng đụng vào ta, né ra né ra.”
Nàng không ngừng xua tay, nửa tháng trước gặp mặt nàng còn chưa nhớ rõ tên hắn, hiện tại cái tên có bệnh này lại choàng vai bá cổ, nói nhớ nàng??? Tình yêu sét đánh cái đùm à? Hay là đầu óc thật sự có vấn đề.
-“Yên nhi, đừng lạnh lùng như vậy mà.”
-“Huyền vương, ta với ngươi không thân thiết đừng gọi ta như vậy, dễ gây hiểu lầm.”
-“Yên nhi, tại sao không thân? Nàng là thê tử tương lai của bản vương, là hôn thê của ta.”
Một…Hai…Ba…Bốn…Năm, đứng hình mất năm giây, hôn thê!!! Thê tử tương lai!!! Nàng mới biết thân phận của hắn giây trước giây sau liền thành hôn thê.
Tên này ế lâu năm nên gặp ai cũng nhận làm thê tử sao? Nhưng với nhan sắc yêu nghiệt của hắn, muốn thành thân chỉ cần hô một tiếng nữ tử sẽ ngay lập tức xếp hàng dài từ Nam ra Bắc.
Tiêu Huyền tiến đến áp sát Cố Ngữ Yên, nàng lùi về sau từng bước, đến khi đụng vách tường thì không còn chỗ lùi nữa.
Nhớ xem, nhớ xem trên mấy bộ phim ngôn tình gặp hoàn cảnh thế này phải làm sao? Cố Ngữ Yên có chút hối hận, sao trước đây không cày phim ngôn tình nhiều chứ.
Kinh nghiệm yêu đương hai mươi tám năm của nàng ở thế kỉ cũng không có tình huống này.
-“Yên nhi, nàng nhìn thấy ta tắm, tay cũng nắm rồi, ôm cũng ôm rồi, còn lên giường cùng nhau, nàng muốn chối bỏ trách nhiệm.”
Cố Ngữ Yên đầu óc mờ mịt, hôm đó là hắn tự ý nửa đêm nửa hôm đột nhập phòng nàng khóa tay nàng, cái đó sao có thể gọi là nắm tay, còn có ngày kia là nàng giật mình, bất cẩn ngã đè lên người hắn không được gọi là ôm đâu.
Còn cái gì mà lên giường cùng nhau, bịa đặt, dối trá, lừa gạt.
Tiêu Huyền ôm eo Cố Ngữ Yên nhìn nàng với ánh mắt long lanh, ấm ức nói.
-“Yên nhi, nàng phải chịu trách nhiệm với ta.”
Cố Ngữ Yên cật lực đẩy Tiêu Huyền ra.
-“Ngươi bỏ ta ra, tránh ra một chút.”
-“Không muốn, Yên nhi phải đồng ý chịu trách nhiệm với ta.”
-“Trách nhiệm cái đầu ngươi, ngươi cũng không chịu thiệt thòi gì.”
-“Nàng không đồng ý, ta sẽ không buông ra.”
Tiêu Huyền vừa nói vừa xiết chặt eo của Cố Ngữ Yên hơn, kéo nàng sát vào lòng hắn.
Cố Ngữ Yên nhắm thẳng chân Tiêu Huyền mà đạp, trúng rồi trúng rồi.
Tiêu Huyền tủi thân ngồi bệt xuống đất ôm bàn chân, dáng vẻ thập phần đáng thương.
-“Yên nhi muốn bỏ rơi ta, Yên nhi ám sát phu quân.”
-“Nói bậy, ta không có.”
Cố Ngữ Yên hét lớn, cái thân thể này mới mười sáu tuổi lấy đâu ra phu quân mà ám sát.
Nàng trước đây là sát thủ nhưng làm việc rất có đạo đức nghề nghiệp, nhất định không tùy tiện giết người.
Tiêu Huyền đứng phắt dậy, lộ ra vẻ mặt hớn hở.
-“Yên nhi, nói như vậy là nàng đồng ý chịu trách nhiệm với ta.”
-“Không phải, ý ta không phải…”
Tiêu Huyền đột nhiên cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Cố Ngữ Yên lời chưa kịp nói hết đều bị chặn lại.
Cố Ngữ Yên cả người cứng đờ, nụ hôn đầu của nàng ở thế giới này cứ như vậy mà mất đi rồi.
Bản thân là linh hồn xuyên đến từ hiện đại, nàng cũng không đặt nặng vấn đề này, cũng chỉ là một nụ hôn mà thôi.
Điều quan trọng hơn chính là cuối cùng thì chuyện gì đang xảy ra??? Huyền vương đối với nàng là muốn làm cái gì???
Mị Tam trong lòng âm thầm ngưỡng mộ, tốc độ hành sự của vương gia thật nhanh, tiến triển thần tốc.
Nhưng mà hắn cảm thấy có gì đó là lạ…hình như bản thân biến thành không khí rồi, không chỉ vậy còn thấy khá no tựa hồ từ nãy đến giờ đã ăn rất nhiều, mùi vị không ngon, khó nuốt quá.