Thiên Vu

chương 344: thế chân vạc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Chính vì học phủ không chỉ một lần thăm dò thiên phú của chúng ta nên cuộc thi lần này bọn họ không cần trắc nghiệm nữa. Ta cho rằng như vậy nên mới tham gia cuộc thi đấu, không ngờ học phủ chơi ác như vậy. Khi kết giới xuất hiện ta liền đoán ra mục đích của học phủ.

Vương tử điện hạ nói xong Ngạo Phong tiếp lời:

- Ta cũng vậy, bây giờ mới biết học phủ muốn chúng ta bày ra thiên phú trước công chúng, mượn cơ hội này thúc đẩy kế hoạch của bọn họ.

- Không chỉ thế, học phủ muốn lợi dụng chúng ta đả kích nhóm Gia Cát Thiên Biên.

- Đúng vậy! Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia được chiều nên đâm ra ngang ngược, kiêu ngạo, nghe nói gần đây đàm phán với học phủ. Có lẽ học phủ định kéo mấy người chúng ta áp chế Gia Cát Thiên Biên, ai ngờ bị chúng ta phá hỏng kế hoạch. Sợ là học phủ sẽ tức giận, không biết có tìm chúng ta tính sổ không.

- Không đến mức đó, nhưng học phủ sẽ buộc chúng ta đối địch với Gia Cát Thiên Biên, đây là điều chắc chắn.

Nghe vương tử điện hạ, Ngạo Phong nói xong Trần Lạc mới biết ao Trung Ương học phủ sâu như thế, còn có người đàm phán với học phủ, cha nó. Trần Lạc lắc đầu, bật cười.

- Trần huynh định làm sao?

- Gia là người thành thật, gia không xen lẫn vào đống hỗn độn này.

Nghe Trần Lạc bảo mình là người thành thật Tần Phấn suýt sặc rượu, gã che trán ho khục khặc.

Ngạo Phong cười khẽ:

- Người thành thật?

Ngạo Phong rót rượu cho mình, nói:

- Trần huynh, mạo muội hỏi một câu, ngươi sẽ tham gia mấy cuộc thi sau không?

- Tất nhiên.

- Nếu ngươi tham gia thì không thể tránh khỏi việc này, học phủ ném ra lệnh bài tự do là muốn kéo mọi người vào vòng xoáy.

- Nếu không tránh được thì tranh.

Giọng điệu Trần Lạc rất thản nhiên, không phải không sợ hãi, e ngại mà là không quan tâm, tùy ý. Cảm giác như chuyện lớn đến đây cũng không có nghĩa lý gì với Trần Lạc. Đây là một loại thái độ, thái độ hờ hững, tùy tâm tùy ý. Thái độ này khiến vương tử điện hạ, Ngạo Phong ngạc nhiên, hâm mộ. Hai người biết thái độ như tâm cảnh.

Thái độ Trần Lạc hờ hững thì tâm cảnh của hắn cũng rộng rãi, người có tâm ltình này là đại tâm cảnh.

Con người Trần Lạc tiêu sái không cố ý, đối xử người hoặc vật đa phần là thái độ tùy tính. Vương tử điện hạ Tần Phấn cao thâm khó dò, giơ tay nhấc chân hiện ra nho nhã. Ngạo Phong cho người cảm giác kiêu ngạo, thuộc loại người ít nói, điệu thấp. Ba người tính cách khác nhau, trò chuyện đến lúc hứng khởi bất giác uống hết ba bình linh lung túy. Người không biết tình huống còn tưởng Trần Lạc, vương tử điện hạ, Ngạo Phong là huynh đệ tình như tay chân, gặp nhau hận muộn.

Mỹ tửu đúng là thứ thần kỳ.

Trần Lạc vốn nghĩ khi say hắn là người lắm mồm, ai ngờ Ngạo Phong uống say càng nhiều chuyện hơn. Trong tình huống ba người không ai biết ai, so tửu lượng thì bạn học Tần Phấn llợi hại hơn chút, Trần Lạc và Ngạo Phong uống hơi nhiều, nhưng chưa say. Trông vương tử điện hạ như chưa từng uống rượu.

- Thật không dám giấu diếm, từ khi nhập học ta vẫn thấy chán, lòng có tâm sự nên không nói một câu nào với ai. Nói theo cách Trần Lạc là... À đúng rồi, ta cũng là người thành thật. Hôm nay xem như cơ duyên xảo hợp, cùng hai vị gặp nhau hợp mắt. Có thể kết bạn với hai vị là vinh hạnh lớn lao cho Ngạo Phong ta, sau này nếu cần giúp đỡ xin cứ nói.

Ngạo Phong là một người có quá khứ, có lẽ liên quan nữ nhân hoặc điều gì khác, Trần Lạc nhìn ra được, Tần Phấn cũng vậy. Uống say ngẫu nhiên nói giỡn với nhau, Ngạo Phong nâng chén mời rượu, tuy tửu lượng của Trần Lạc không cao nhưng ai mời cũng không từ chối.

Trần Lạc đứng dậy, nâng ly lên cười nói:

- Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, hôm nay mọi người không say không về, hết thảy đừng nói gì, chỉ có tìm vui trong rượu.

- Ha ha ha ha ha ha! Hay cho câu tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, hôm nay mọi người không say không về, hết thảy đừng nói gì, chỉ có tìm vui trong rượu, ha ha ha ha ha ha!

Vương tử điện hạ cũng đứng lên, nâng ly nói:

- Người thành thật Trần huynh câu nào câu nấy quá có lý, nào, uống hết ly lớn đi!

Không biết phải chăng thật sự là tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, ba người thậm chí không biết đối phương có phải là tri kỷ của mình không. Nhưng mặc kệ nó, quan trọng la uống sang khoái. Vương tử điện hạ lại kêu ba bình linh lung túy. Trần Lạc hơi say, Ngạo Phong cũng ngà ngà say, Tần Phấn tự xưng ngàn chén không say hơi bị say. Ba người muốn so kè tửu lượng, Ngạo Phong lại kêu ba bình linh lung túy. Uống xong ba bình, Trần Lạc và Ngạo Phong say xỉn, vương tử điện hạ cũng hơi say.

- Vị lão ca, các ngươi nói xem có phải vận mệnh lạnh lùng, vô tình không?

Ngạo Phong nâng ly rượu lên, trong mắt tràn ngập thất tình, lầm bầm:

- Rõ ràng là hai người yêu nhau nhưng cuối cùng phải sinh ly tử biệt, cho đến bây giờ ta không thể quên đôi mắt nàng...

Quả nhiên buồn vì tình.

Trần Lạc choàng vai Tần Phấn, một tay bóp trán, lắc đầu. Trần Lạc định khuyên nhủ thì Ngạo Phong bỗng đứng bật dậy.

Ngạo Phong ngửa đầu rống to:

- Tại sao ông trời độc ác như vậy? Tại sao?

Trần Lạc vỗ vai Ngạo Phong, dính đến nữ nhân thì hắn không biết làm sao an ủi. Có vẻ vương tử điện hạ không giỏi về mặt này, môi mấp máy không nói nên lời.

Bên ngoài bỗng vang tiếng quát chói tai:

- Ai vậy? La hét cái gì? Làm ta mất nhã hứng!

Trần Lạc, Tần Phấn Ngạo Phong đang uống rượu trong phòng riêng, thanh âm từ bên ngoài vọng vào.

Ngạo Phong lạnh lùng cười:

- Ngươi là cái thứ gì? Làm ngươi mất hứng rồi sao?

- Ha ha ha ha ha ha! To gan quá!

Rầm một tiếng, cửa hòng bị đá văng ra, năm người bước vào. Năm người đều là đệ tử cũ, trước ngực đeo huy chương đệ tử ngũ giai nghĩa là bọn họ là vu sư cao cấp tu luyện ra linh tượng.

- Túy linh lung!

Người dẫn đầu bước vào phòng thấy túy linh lung thì mắt lóe tia sáng, tự mình rót một ly rượu. Mấy người khác chạy vào, đứng sau lưng Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong, nếu ba người nhúc nhích là bọn họ sẽ hành động ngay.

- Là viện nào đoàn nào?

Trần Lạc ngồi nghiêng ngả, cúi đầu, bắt chéo chân, một tay khoác vai Tần Phấn. Vương tử điện hạ ngồi ngay thẳng, nhìn chăm chú ly rượu trong tay, cười tủm tỉm. Ngạo Phong nhìn đệ tử ngũ giai chằm chằm, mắt như diều hâu, kiếm bén sắp rút khỏi võ.

Đệ tử ngũ giai ra lệnh:

- Đánh rồi nói, cho bọn họ nhớ bài học!

Mấy đệ tử ngũ giai khác lập tức hành động, cử động đồng loạt trước tiên ấn vai ba người. Ngạo Phong nhanh tay lẹ mắt, người phát ra ánh sáng nhấp nháy chộp cổ tay đệ tử ngũ giai, gồng sức. Một tay Ngạo Phong thành hình đao chém cổ đệ tử ngũ giai. Răng rắc một tiếng, đệ tử ngũ giai té xuống đất không kịp kêu một tiếng. Cùng lúc đó, Trần Lạc bóp cổ đệ tử ngũ giai, người lấp lóe ánh sáng. Đệ tử ngũ giai hét thảm, té xuống đất. Vương tử điện hạ không nhúc nhích nhưng người lóe ánh sáng, một đệ tử ngũ giai té xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio