Thiên Vu

chương 345: thế chân vạc (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, ba vu sư cao cấp tấn công Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong không có cả cơ hội phát ra linh tượng đã xỉu. Thấy hình ảnh này đệ tử ngũ giai còn lại trợn to mắt, vì tình hình quá kỳ dị, lạ lùng đến mức gã không thể tin vào mắt mình. Đệ tử ngũ giai không biết Trần Lạc, vương tử điện hạ, Ngạo Phong sử dụng thủ đoạn gì, chỉ cảm thấy mắt hoa rồi ba vu sư cao cấp mất sức chiến đấu, đó là vu sư cao cấp! Sao có thể...

Không biết.

Biểu tình đệ tử ngũ giai kinh khủng đưng dậy chỉ vào Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong, không dám đe dọa một câu. Đệ tử ngũ giai định bỏ đi.

Vương tử điện hạ cười nói:

- Kéo ba người này ra ngoài rồi hãy cút.

Đệ tử ngũ giai không dám trả lời, vội vàng kéo ba vu sư cao cấp ngất xỉu ra khỏi cửa.

- Nào, uống rượu.

Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong đang hứng khởi uống rượu, không để bụng chuyện nhỏ này, như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục uống rượu trò chuyện.

Vòng chung kết thí luyện thiên phú cực kỳ đặc sắc đã kết thúc, thành tích cuộc thi đấu tính theo số lượng vượt ải, ánh sáng thiên phú. Tuy cuối cùng Trung Ương học phủ không công bố thành tích nhưng trong lòng mọi người đã có thứ hạng. Gia Cát Thiên Biên được gọi là rồng trong cõi người vượt nhiều ải nhất, ánh sáng thiên phú tích lũy trên người ít nhất, có thể nói là tài nghệ trấn áp quần hùng, giành hạng nhất không thành vấn đề.

Đội thứ nhất chỉ một mình Gia Cát Thiên Biên, tuyệt đối không có người thứ hai, có vẻ không ai có thể so tài với gã trong thí luyện thiên phú.

Làm người bất ngờ là Tịch Nhược Trần với huyết tộc bốn cánh chi mạch, Hoàng Tuyền linh thạch Tu La có thể cùng Nghịch Lang Gia thức tỉnh Bạch Hổ thần thánh đứng ngang hàng, đuổi sát Gia Cát Thiên Biên, xếp trong đội hai.

Ba nữ thần Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu không biết đã bàn bạc trước hay sao mà lần lượt vận chuyển lệnh bài thí luyện nằm trong đội thứ ba.

Thương Đông Lai, Mạc Bắc, Lệ Vô Danh trong đội bốn.

Lãnh Cốc, Mộ Trường Thiên, Khổng Tường ở đội năm.

Nhan Cơ, Vũ Trở, Quý Trường Diệu ở đội sáu.

Thuy Diệp Tử, Chu Đạo, Vương Trường Thủy ở đội bảy.

Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong ở đội tám.

Mọi người tranh luận kịch liệt nhất về thiên phú ba người đội tám. Mặc dù Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong xếp hạng rất thấp nhưng không ai dám bỏ qua thiên phú của ba người, vì mọi người thấy rõ mãi đến lúc rời đi, Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong không bộc lộ huyết mạch hay ấn ký gì. Điều này nói lên thiên phú của ba người rất ghê gơm, nếu không phải mọi người đều bộc lộ chân thân huyết mạch có lẽ Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong đã xưng hùng.

Nhưng nói đi phải nói lại, huyết mạch, ấn ký cũng là một loại thiên phú. Sau khi bộc lộ chân thân thì linh hồn, linh hải tăng vọt theo huyết mạch, ai bảo Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong không có huyết mạch?

Đương nhiên, thiên phú chỉ là thiên phú, thiên phú mạnh không đại biểu tu vi, cao thực lực cường. Rốt cuộc thiên phú ba người đội tám ai mạnh ai yếu phải chờ xem thí luyện chiến đấu vòng hai.

Chung kết thí luyện thiên phú qua đi, nhiều đệ tử đến Hồng lâu chúc mừng. Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia, đoàn người Thương Đông Lai đang trên đường đi Hồng lâu.

Nghịch Lang Gia nói:

- Huyết mạch bốn cánh của Tịch Nhược Trần không yếu. Thiên Biên, ngươi cảm thây hắn có che giấu thiên phú không?

Gia Cát Thiên Biên gật đầu.

Nghịch Lang Gia cười kiêu ngạo:

- Quả nhiên, a, ta đã xem thường Tịch Nhược Trần.

Nghịch Lang Gia khinh thường nói:

- Xem ra nửa năm qua học phủ tốn nhiều công sức bồi dưỡng hắn.

- Học phủ ký thác kỳ vọng rất cao vào Tịch Nhược Trần.

Thương Đông Lai cười nói:

- Chuẩn bị nâng hắn lên để áp chế chúng ta.

- Chỉ là huyết tộc nho nhỏ, dù nâng hắn lên cũng không làm được gì.

Nguyên Trung Ương học phủ ai cũng biết con người Nghịch Lang Gia cậy tài khinh người, cũng biết gã có tư cách đó.

- Đúng vậy! Chỉ là huyết tộc, làm được gì? Học phủ bị mù mắt mới đi bồi dưỡng hắn.

Quý Trường Diệu từng bị Tịch Nhược Trần đánh bại trong Vô Thượng Chính Cương linh nguyên, gã luôn ghi hận chuyện này.

Gia Cát Thiên Biên chậm rãi nói:

- Các ngươi đừng xem thường Tịch Nhược Trần, thiên phú của người này rất giỏi, ngộ tính cao, vận may tốt, cơ duyên sâu vô cùng. Nửa năm ngắn ngủi thực lực của hắn tăng nhanh làm ta rất bất ngờ, càng không ngờ trong thời gian ngắn Tịch Nhược Trần có thể tiến hóa bốn cánh. Huyết tộc nổi danh về tốc độ, huyết tộc bốn cánh... Tốc độ của Tịch Nhược Trần chắc nhanh như tia chớp.

Ngữ điệu của Gia Cát Thiên Biên luôn bình thản, không chứa tình cảm, không có kiêu ngạo của Nghịch Lang Gia, không có tức giận của Quý Trường Diệu. Gia Cát Thiên Biên thản nhiên như bình luận chuyện bình thường.

- Huống chi gia thế, bối cảnh của Tịch Nhược Trần rất xuất sắc, giỏi về giao tiếp. Tuy hắn không nhập học nửa năm nhưng luôn ở phía sau lung lạc lòng người, là loại khó đối phó, tuy nhiên...

Gia Cát Thiên Biên đổi giọng:

- Khiến ta lo nhất không phải Tịch Nhược Trần mà là ba người khác.

- Ba người?

Thương Đông Lai ngẫm nghĩ, chợt nhận ra điều gì, hỏi:

- Thiên Biên đang nói đến Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong?

- Đúng là ba người đó.

- Phải rồi Thiên Biên, ta đang định hỏi ngươi chuyện này. Ba người đó là sao? Bọn họ làm sao ra khỏi kết giới được?

Thương Đông Lai, Quý Trường Diệu không biết chuyện Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong bị kết giới giam cầm, nhưng hai người đi theo nhân vật phong vân Gia Cát Thiên Biên, Nghịch Lang Gia nên biết nhiều hơn người khác.

- Ta có điều tra, kết giới của Ngạo Phong bị lực lượng đáng sợ phá vỡ, là lực lượng gì thì không biết. Kết giới của Tần Phấn rất quái, ta không biết hắn dùng thủ đoạn gì. Kỳ lạ nhất là Trần Lạc, kết giới của hắn hoàn hảo không tổn hao gì, thật sự không hiểu nổi hắn làm sao đi ra ngoài.

Từ khi nhập học đến giờ đây là lần đầu tiên Gia Cát Thiên Biên gặp chuyện kỳ lạ như thế.

- Thiên Biên, ngươi cảm thây thiên phú của ba người này như thế nào?

Gia Cát Thiên Biên trầm ngâm giây lát, phun ra bốn chữ:

- Sâu không lường được.

Nghe Gia Cát Thiên Biên nói sâu không lường được, biểu tình mọi người Nghịch Lang Gia, Thương Đông Lai, Quý Trường Diệu phức tạp. Bọn họ biết nếu Gia Cát Thiên Biên đã nói sâu không lường được thì đúng là sâu không lường được.

- So với ngươi thì sao?

Gia Cát Thiên Biên lắc đầu, gã cũng muốn biết vấn đề này.

Gia Cát Thiên Biên tiếp tục bảo:

- Ta vốn cho rằng học phủ chuẩn bị bồi dưỡng Tịch Nhược Trần áp chế chúng ta, nhưng giờ xem ra học phủ không chỉ muốn nâng hắn lên mà còn kéo ba người này ra, khi đó thành tình hình vạc ba chân, ha ha...

Thương Đông Lai cười nói:

- Nhưng có vẻ ba người đó không chịu theo.

- Không chịu theo càng tốt, nếu bọn họ dám thò đầu ra thì giải quyết liên họ. Dám đối địch với chúng ta tuyệt đối không có kết cục tốt, chúng ta nhất định là bên thắng cuối cùng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio