Thiên Vu

chương 902: cuộc chiến bá thế (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vèo vèo!

Hai đạo quỷ ảnh một đen một trắng từ hai bên trái phải đánh úp về phía Trần Lạc, chính là Hắc Bạch song sát dưới trướng Nhân Vương được xưng là lên trời xuống đất không gì không làm được. Tốc độ hai người cực nhanh, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Trần Lạc, còn chưa kịp ra tay thì cũng bất động, xèo một tiếng, Hắc Bạch song sát lại song song biến mất, một lần nữa xuất hiện trở lại đã thấy ở bên người Nhân vương Mạc Vấn Thiên.

- Tôn thượng, hắn…

Hắc Bạch song sát vừa mới mở miệng, trong nháy mắt miệng mũi đã phun máu, bộp một tiếng, rơi xuống từ trên hư không.

Bá thế tĩnh lặng hoàn toàn trong truyền thuyết.

Mười năm trước Lạc gia không ai địch nổi, giờ khắc này Lạc gia vẫn như vậy, năm đại thiên kiêu bá chủ của đoàn vinh quang Vương Giả không được, cự ma hộ vệ đội hung hãn cũng không được, cả đám phân đoàn trưởng lớn nhỏ và hơn vạn người cùng kéo tới động thủ đồng dạng cũng không được, Hắc Bạch song sát được xưng là lên trời xuống đất không gì không làm được vẫn không được.

- Quả nhiên là ngươi.

Nhân vương Mạc Vấn Thiên rốt cuộc mở miệng, thanh thế hùng vĩ, nương theo sấm vang chớp giật, hắn chắp tay đứng, nhấc chân động, một bước bước ra, tiếng chuông trang nhiêm thần thánh lại vang lên, tiếng ca thánh khiết lại ngân to rõ, trong lúc nhất thời, hết thảy bách tính vực Tây Ách đều quỳ lạy, tình cảnh đồ sộ khiến người ta nhìn vào phải than thở.

Nhân vương Mạc Vấn Thiên, tử khí đông lai, bá thế vương giả, chúng sinh thần phục.

Loại thần phục này là một loại thần phục từ lúc sinh ra đã có, giống như nhân loại nhỏ bé từ lúc sinh ra đã mang theo lòng kính nể thâm căn cố đế với ông trời. Khi Nhân vương Mạc Vấn Thiên bước xuống đứng trên đại đạo rộng lớn, toàn bộ vực Tây Ách có không biết bao nhiêu người, đều không ngoại lệ, hết thảy đều quỳ xuống trên mặt đất dập đầu lễ bái, ngay cả Lãnh Cốc cũng không chống được, không phải hắn không muốn phản kháng, nhưng ngay cả phản kháng cũng không được, đối mặt với bá thế của Nhân vương Mạc Vấn Thiên, linh hồn của hắn không tự chủ được đều thần phục, ngay cả tư cách đối kháng cũng không có.

Trong toàn bộ vực Tây Ách, có thể đứng được chỉ có hai người, một người là Ngự nương Mạn Đà La, nàng còn đứng, nhưng chỉ là đứng đó, vẻ mặt có chút tái nhợt, còn một người khác là Trần Lạc, hắn không chỉ đứng vững, hơn nữa còn đi tới, mặt không đỏ, không thở dốc, bá thế vương giả của Nhân vương Mạc Vấn Thiên hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến hắn, ngay cả một tia cũng không có.

Nhân vương Mạc Vấn Thiên xuất hiện tại đối diện Trần Lạc, đầu đội tử kim quan, mặc tử y kim bào, hai tay chắp sau lưng, không cần nhấc chân nhưng người vẫn di động về phía trước, nhìn Trần Lạc, thản nhiên nói:

- Không nghĩ tới sau khi linh hồn câu diệt, ngươi vẫn có thể sống được.

Dứt tiếng, tử khí sôi trào, bá thế vương giả giống như biển gầm nuốt cả chân trời, ào ào vọt tới.

- Ngươi chính là tên nhóc con vấn đỉnh Nhân Vương tọa tại núi Táng Cổ mười năm về trước?

Giờ khắc này, Trần Lạc vẫn còn rất khuyết thiếu với thường thức tu hành, nhưng đối với chuyện trong thiên địa cũng biết được một hai, bởi vì linh hồn của hắn dĩ nhiên đã nhảy ra khỏi pháp tắc thiên địa, là một người “Ngoài cuộc”, rất nhiều thứ vằ nhìn liền có thể hiểu ngay.

Trong thiên hạ đương thời, dám đứng ngay trước mặt Nhân vương Mạc Vấn Thiên gọi hắn là tên nhóc con, sợ là cũng chỉ có Lạc gia quát tháo phong vân mười năm trước, cũng chỉ có hắn mới có can đảm, mới có bản lĩnh, tư cách này. Lại nói, nếu đổi là người khác gọi Nhân vương Mạc Vấn Thiên như vậy, sợ là đã sớm bị biến thành hạt bụi trong thiên địa rồi.

- Ngươi là người đầu tiên không bị bá thế vương giả của ta ảnh hưởng.

Giọng điệu Nhân vương Mạc Vấn Thiên rất bình thản, nhưng mỗi một câu nói, mỗi một chữ phát ra, đều dẫn tới tiếng chuông trang nghiêm, tiếng ca càng thêm to rõ, biểu lộ ra Nhân vương Mạc Vấn Thiên bá đạo trong thiên địa không phải nghi ngờ.

- Thật sao?

Trần Lạc cười cợt, biểu tình vẫn rất bình thản, không giống với Nhân vương Mạc Vấn Thiên chính là, tiếng nói của hắn chỉ có một loại tĩnh lặng, một loại bá đạo độc nhất vô nhị trong thiên địa.

- Trần Lạc, ngươi già rồi, thời đại thuộc về ngươi đã qua rồi.

Nhân vương Mạc Vấn Thiên chắp tay đứng, bá thế vương giả khủng bố lan tràn cuồn cuộn.

Trần Lạc cười cợt, cười rất thoải mái, cũng cười rất bất đắc dĩ, sống bao năm như vậy rồi, còn không đủ cho hắn cảm giác ra sao, càng không đủ cho hắn thấy được ý vị cuộc sống, dĩ nhiên đã bắt đầu bị người ta nói là già rồi.

- Ta không biết vì sao ngươi còn có thể sống, nhưng ta biết sự xuất hiện của ngươi khiến ta rất không cao hứng.

Rào! Nhân vương Mạc Vấn Thiên tiến lên cực nhanh, bá thế vương giả màu tím che ngợp bầu trời phủ tới. Đối diện cách đó không xa, Trần Lạc vẫn cứ ôm Niên Tiểu Linh chậm rãi tiến lên, đối mặt với Nhân vương Mạc Vấn Thiên kéo tới, hắn có vẻ không hề bận tâm chút nào, dáng vẻ rất tùy tiện, cười nói:

- Xem ra trong thiên địa này có rất nhiều người khó chịu với ta, có thêm một mình ngươi cũng không nhiều, bớt đi ngươi cũng không ít.

- Hôm nay ta ngược lại muốn xem xem bản lãnh của ngươi đến tột cùng được bao nhiêu.

Nhân vương Mạc Vấn Thiên trong nháy mắt xuất hiện ở phía đối diện Trần Lạc, hắn không nhúc nhích, vẫn chắp tay đứng, Trần Lạc vẫn không dừng lại, vẫn đi tới, thoáng chốc, bá thế tĩnh lặng màu xám như núi lửa bộc phát, che kín bầu trời.

Bá thế vương giả màu tím của Nhân vương Mạc Vấn Thiên chiếm cứ chân trời phía đông, bá thế tĩnh lặng màu xám của Trần Lạc chiếm giữ chân trời phía tây.

Bá thế vương giả màu tím, vạn vật thuần phục, bá thế tĩnh lặng màu xám tĩnh lặng hoàn toàn, song phương đụng vào nhau, trong lúc nhất thời, thiên địa run rẩy, ban ngày biến thành đêm đen, nhật nguyệt luân phiên thoáng hiện, kim mộc thủy hỏa thổ trong tự nhiên tùy ý đan xen.

- Một cái phân thân nát bét như thế còn muốn xem bản lĩnh của ta được bao nhiêu.

Khóe miệng Trần Lạc ngậm lấy ý cười, nói:

- Trở về gọi bản tôn của ngươi đến đây hãy nói.

Dứt lời, hắn nhấc chân động, rào! Bá thế tĩnh lặng màu xám đột nhiên trở nên hùng tàn bạo liệt, dâng trào như đại hồng thủy, rít gào như mãnh thú, ép đến bá thế vương giả màu tím như ẩn như hiện, cũng bức Nhân vương Mạc Vấn Thiên phải lui về phía sau.

Dưới chân Nhân vương Mạc Vấn Thiên chưa động, nhưng vẫn không ngừng lui về phía sau, trong biểu hiện của hắn mơ hồ toát ra sắc thái giận dữ, một đôi tròng mắt màu tím nhìn chòng chọc vào Trần Lạc, hồi lâu sau mới nói:

- Ngươi! Rất! Cuồng!

- Cậu bạn nhỏ, ta không rảnh rỗi mò mẫm nhạt nhẽo với ngươi, muốn làm gì thì làm đi, bằng không thì cút sang một bên!

- Trần! Lạc!

Nhân vương Mạc Vấn Thiên đột nhiên dừng lại, bá thế vương giả màu tím càng đậm hơn.

- Cút đi!

Trần Lạc đột nhiên quát to một tiếng, bá thế tĩnh lặng màu xám càng thêm cuồng bạo, một lần nữa ép tới bá thế vương giả màu tím như ẩn như hiện, cũng bức cho Nhân vương Mạc Vấn Thiên một lần nữa phải lui về phía sau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio