Thiên Vu

chương 938: ai là vương?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một đạo long ngâm truyền đến, theo đó một đầu thánh long hoàng kim quấn quanh thân thể Gia Cát Thiên Biên, xoay tròn lao lên xông thẳng phía chân trời, ngay sau đó cả chín đầu hoàng kim thánh long được ngưng diễn ra, mỗi một đầu hoàng kim thánh long đều dài chín chín tám mươi mốt thước, cả chín đầu hoàng kim thánh long uốn lượn giữa không trung, giống như hô phong hoán vũ, tiếng rồng ngâm uy vũ náo động trời cao.

Cửu long gầm trời, khí thế đế vương, kinh sợ muôn dân.

Nếu nói khí thế của Mạc Vấn Thiên là vương giả, có thể khiến linh hồn người ta không tự chủ được thần phục, như vậy khí thế đế vương giả Gia Cát Thiên Biên chính là trực tiếp kinh sợ linh hồn chúng sinh, tựa như thiên uy khó dò, khiến người ta không thể kháng cự, không thể phản bác.

Khí thế vương giả của Mạc Vấn Thiên, tử khí đông lai chiếm lấy nửa bầu trời, bá đạo, chúng sinh thần phục. Khí thế đại nhật của Tư Đồ Bá Phi, quang minh thần thánh, bao phủ bốn phương, soi sáng thế giới. Còn khí thế đế vương của Gia Cát Thiên Biên, chín đầu hoàng kim thánh long rít gào trên hư không, phát ra trận trận long ngâm, thiên uy cuồn cuộn, chấn nhiếp muôn dân.

Đây là quyết đấu giữa các vương giả, có thể nói là kinh thiên động địa, người xem người kinh hãi.

Khí thế vương giả của Mạc Vấn Thiên bá đạo tuyệt luân, khí thế đại nhật của Tư Đồ Bá Phi cuồn cuộn vô song, khí thế đế vương của Gia Cát Thiên Biên vô cùng tồn quý, khí thế của ba người, một cái cường đại hơn một cái, một cái kinh khủng hơn một cái, ba loại khí thế va chạm lẫn nhau khiến tự nhiên đùng đùng rung động, bầu trời dậy sấm ù ù, mưa rền gió dữ, mặt đất liên tục run rẩy dữ dội.

Giống như lo lắng khiến tự nhiên gặp tai nạn, Gia Cát Thiên Biên là người đầu tiên thu hồi khí thế đế vương của mình, sau đó Tư Đồ Mã Phi cũng thu hồi khí thế đại nhật, cuối cùng Nhân vương Mạc Vấn Thiên cũng thu hồi khí thế vương giả của hắn.

Ba người không ai nói gì, cứ đứng như vậy ở đó, ba mặt nhìn nhau, thần tình thoạt nhìn tương đối nghiêm túc, giống như có tâm tư, cũng có kinh nghi, Mạc Vấn Thiên cuồng ngạo bá đạo là thế, Gia Cát Thiên Biên thong dong hờ hững cũng thế, Tư Đồ Mã Phi đại nhật thập nhị thế tử cũng là như vậy.

Mặc dù cả ba người đều đã thu hồi khí thế, bất quá những người dưới chân Thiên Sơn từ sớm đã sợ hãi tới bại liệt, ngay cả động cũng không dám động, vừa rồi cùng lúc chịu phải khí thế của ba người, khiến bọn họ thống khổ không chịu nổi, mặc dù khí thế cường đại không hề tổn hại bọn họ mảy may, thế nhưng lại khiến linh hải, linh hồn, linh tượng bọn họ bị ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng.

Đúng lúc này, một người chậm rãi từ đỉnh Thiên Sownd di xuống, đó là một thanh niên nam tử thoạt nhìn cỡ hai mươi tuổi, mặc một bộ áo lam, thân hình gầy gò, dung mạo có ba phần âm nhu bảy phần tuấn mỹ, hắn vừa đi đến, vừa nhìn ba người đứng giữa hư không, tò mò giống như không hiểu ba người lẳng lặng đứng đối mặt nhau giữa hư không làm cái gì.

Lúc này, tất cả mọi người dưới chân Thiên Sơn đều bị khí thế của ba người Nhân vương Mạc Vấn Thiên, Thiên tử Gia Cát Thiên Biên, thế tử Vân Đoan Tư Đồ Mã Phi dằn vặt cho chết đi sống lại, ngay cả đứng cũng không vững, thanh niên áo lam vừa đi từ đỉnh Thiên Sơn xuống lại càng có vẻ đặc thù, tất cả mọi người đều quỳ bại liệt trên mặt đất, chỉ có một mình hắn vẫn nhẹ nhàng như không, tùy ý đi xuống chân núi, giống như không hề liên quan tới thế giới nơi ba người kia đang đứng vậy.

Thanh niên này tự nhiên cũng khiến ba vị bá chủ đương thời chú ý tới, chỉ bất quá khi bọn hắn thấy được người thanh niên áo lam kia, biểu tình một người càng cổ quái hơn một người, nhất là Gia Cát Thiên Biên, khi thấy người thanh niên áo lam kia, thần tình trên mặt vốn là thản nhiên ung dung trong nháy mắt liền kịch biến, một đôi mắt bình tĩnh cũng đột nhiên dấy lên sóng dữ, bởi vì hắn nhận ra thanh niên áo lam kia, đúng là Trần Lạc.

Gia Cát Thiên Biên vĩnh viễn cũng không quên được mười năm về trước, thời điểm tại tiểu linh giới trong học phủ Trung Ương bị người này đánh cho như chó chết, cũng không quên được bên ngoài thành Thanh Đế, một lần nữa bại trong tay người này, khiến hắn mất sạch danh dự, mất sạch mặt mũi, càng không quên được trước khi núi Táng Cổ xuất thế, chính người trước mắt kia đã chém đi nhục thể của mình.

Hắn không quên được, vĩnh viễn không quên được, cả đời này cũng không thể nào quên.

Bởi vì người trước mắt kia đã cướp đi hết thảy vinh quang vốn thuộc về hắn, hắn thống hận người kia hơn bất luận kẻ nào khác, cũng hi vọng giết chết người kia hơn bất kỳ ai, cho dù hiện tại đã là mười năm sau, hắn đã vấn đỉnh vương tọa Thiên tử, cũng vấn đỉnh vương tọa chòm sao, thế nhưng khi đối mặt với người này vẫn không hề động thủ, xác thực mà nói là không có dũng khí động thủ.

Đúng vậy, là không dám, bởi vì đối mặt với Trần Lạc hắn đã thua ba lần, cũng không chịu thua nổi nữa, nếu như không có tuyệt đối nắm chặt, vô luận thế nào cũng sẽ không dễ dàng động thủ. Nhắm mắt lại, Gia Cát Thiên Biên hít sâu một hơi, giống như an ủi con sóng kinh hãi trong cõi lòng tràn ngập tức giận.

So với Gia Cát Thiên Biên, khi Mạc Vấn Thiên thấy được Trần Lạc thì thần tình cũng không khá hơn chút nào, khác biệt duy nhất là trong lòng hắn cũng không khiếp sợ, cũng không có phẫn nộ, chỉ có một loại khó chịu. Mấy ngày trước đó ở vực Tây ách, chuyện xảy ra đến giờ vẫn như còn đọng lại trong mắt, lúc đó quyết đấu khí thế với Trần Lạc, cuối cùng bị thua, thậm chí còn bị dọa cho sợ chạy, khiến danh tiếng Nhân Vương bị ảnh hưởng cực lớn, thế nên Mạc Vấn Thiên mới vô cùng khó chịu, bất quá hắn cũng không sợ Trần Lạc, nhưng chỉ giới hạn ở không sợ mà thôi, tất nhiên, nếu như hiện tại ở đây là bản tôn của hắn, Mạc Vấn Thiên tuyệt đối dám liều mạng với Trần Lạc, thế nhưng hiện tại vẫn chỉ là một phân thân, ngay bản tôn hắn cũng không dám nắm chắc tuyệt đối giết chết được Trần Lạc, huống chi đây chỉ là một phân thân, tự nhiên khi nhìn thấy Trần Lạc, hắn cũng chỉ có thể khó chịu, trừ đó ra cũng không làm gì được cả.

Gia Cát Thiên Biên nhận thức Trần Lạc, Mạc Vấn Thiên cũng nhận thức Trần Lạc, trừ hai người bọn họ ra, những người khác căn bản không nhận thức thanh niên áo lam này, cho dù là Tư Đồ Mã Phi một trong mười hai vị thế tử Vân Đoan cao cao tại thượng cũng thế, tuy nói hắn không biết Trần Lạc, bất quá khi thấy được Trần Lạc, ánh mắt của hắn cũng đột nhiên đại biến, bởi vì vừa rồi hắn phát hiện khí thế ba người giữa hắn, Gia Cát Thiên Biên và Nhân vương Mạc Vấn Thiên đang so kè hơn thua với nhau, nhưng người này cứ nhẹ nhàng đi qua chẳng chịu ảnh hưởng chút nào.

Làm sao có thể như vậy? Người này là ai? Phương thế giới này thế nào lại có được cao thủ khó tưởng tượng đến thế?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio