Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

chương 132: thực lực chân chính của hoa lạc đồng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những ngày này trong Vô Danh Động Thiên.

Bạch Vô Thiên cùng Hoa Lạc Đồng không ngừng tu luyện.

Công pháp song tu là một loại công pháp phụ trợ, có thể đẩy nhanh quá trình tu luyện, cũng như củng cố căn cơ vững chắc. Nó giống như một bàn tay, nâng đỡ tránh công pháp tu luyện vỡ vụn.

Như Bạch Vô Thiên, hắn Khai Mạch thành công, bước tiếp theo là Trúc Cơ. Con đường Trúc Cơ không phải là một con đường ngắn, cũng không phải là con đường dài. Vấn đề nằm ở căn cơ. Muốn thành công Trúc Cơ, trước căn cơ vững chắc để có thể thúc đẩy linh khí tinh thuần hóa lỏng, cô động lại thành Linh Hồ, như vậy quá trình Trúc Cơ mới thành công được.

Quá trình cô động lại linh khí tinh thuần thành Linh Hồ, là một quá trình vô cùng khó khăn. Người không có tư chất tốt, phải mất năm năm, mười năm mới hoàn thành là việc vô cùng bình thường.

Thường tu sĩ tu luyện quá trình này muốn căn cơ vững chắc, phải luyện nhục thân, rèn gân cốt. Kết hợp thêm Khai Mạch Đan mới có thể nghĩ đến tấn thăng Nhị Phẩm. Nếu không, nhẹ thì dừng lại vĩnh viễn ở Trúc Cơ, con đường Kết Đan sau này đừng mong nghĩ đến. Nặng thì tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết.

Tương truyền Đạo Sĩ Kết Đan, Đạo Nhân Kết Anh, Chân Nhân Hóa Thần đều có sát chiêu mạnh nhất. Đó là bạo thể hay còn gọi là “đồng quy vu tận”. Đây là điều không ai mong muốn nhất, nhưng khi không còn đường nào khác. Những người này sẵn sàng bạo thể, sinh ra uy lực sát địch vượt cấp. Cuối cùng là hội yêu phi diệt, khó có con đường trùng sinh.

Do đó, giai đoạn tấn cấp Trúc Cơ tu sĩ nào cũng phải tu luyện các loại võ kỹ, công pháp luyện nhục, rèn gân cốt. Đây là một bước chuẩn bị, tu sĩ nào cũng phải tuân theo.

Lúc này, Bạch Vô Thiên cùng Hoa Lạc Đồng ngồi xếp bằng đối xứng. Hai tay đối xứng nhau để tinh thần vô tạp niệm.

Bước tiếp xúc, kết nối trước đó diễn ra vô cùng thuận lợi. Cả hai hầu như tương thông, thấu triệt lẫn nhau. Từng ý niệm, cảm xúc hầu như là đồng bộ.

Vầng quang mang bao trùm hai người như một lớp màng mỏng bao khỏa xung quanh.

Trước đó thức hải của hai người, là một mảng tối đen, giờ đã có màu sắc, màu xanh của một đồng cỏ. Xung quanh tĩnh lặng, không có bất kỳ một tiếng động.

Cho đến khi bên tai Bạch Vô Thiên nghe một âm thanh, âm thanh như một giọt nước rơi xuống va vào mặt hồ. Lúc này hai mắt hắn mới mở to ra, nhìn thẳng vào Hoa Lạc Đồng.

Hắn trải qua hơn mười ngày song tu, đã thành công cô động lại được một giọt linh thủy. Mặc dù vẫn còn một khoảng thời gian phía trước hắn cần cố gắng. Nhưng tốc độ này quả là phi thường.

Hoa Lạc Đồng phản ứng, cũng mở mắt ra. Sắc mặt nàng vô cùng hồng hào, miệng không hề mở ra nhưng hắn vẫn nghe được tiếng nói nàng rõ ràng “Quá trình này giống như sư đệ đi theo một thói quen trước đó của ta nên sư đệ mới nhanh chóng lĩnh ngộ được. Nếu là người khác, không phải một hai năm là có thể…”

Việc này giống như Hoa Lạc Đồng đã vẽ sẵn con đường, hắn chỉ cần kiên trì đi đến, sớm muộn cũng Trúc Cơ.

Riêng bản thân nàng, đang chuẩn bị Kết Anh, chuẩn bị tấn cấp Tứ Phẩm. Công pháp song tu giúp nàng gia trì vòng tuần hoàn của linh khí. Thần thức nàng lúc này tách ra từng sợi tơ nhỏ bao vây xung quanh Kim Đan rồi xoay vòng liên tục không ngừng. Giống những sợi thần thức đang cố gắng bào mòn Kim Đan.

Cho đến khi một sợi thần thức có thể xâm nhập vào Kim Đan, cũng là lúc giai đoạn Kết Anh bắt đầu. Xem như đã thành công được một phần hai chặng đường.

Toàn bộ quá trình diễn ra đều xuất hiện trong mắt Bạch Vô Thiên. Hắn cùng nàng đang ở vào trạng thái tâm ý tương thông. Bất kỳ ý nghĩ hay hình ảnh trong mắt, cả hai đều có thể cùng nhau thấu triệt.

Đến ngày thứ hai mươi, một sợi thần thức tiến nhập vào viên Kim Đan, những sợi thần thức khác tản ra. Kim Đan tỏa ra một vầng hào quang màu vàng óng, bao khỏa lấy viên Kim Đan. Giai đoạn biến hóa bắt đầu.

Mười ngày tiếp theo đó. Kim Đan đã dài ra, phân ra phần đầu và tứ chi. Hình dạng giống như một hình nhân.

Thêm hai mươi ngày nữa trôi qua, ngũ quan mới phân ra rõ ràng. Chân chính biến hóa thành Nguyên Anh tỏa ra một hào quang rực rỡ, hào quang bộc phát ra bên ngoài, gây ra một dư chấn khiến hồ nước phải gợn lên từng cơn sóng liên tục.

Tiếp theo đó, khắp người Hoa Lạc Đồng phủ lên một ánh vàng kim, từ từ tiêu tán.

Nàng chân chính tấn cấp thành công Tứ Phẩm Nguyên Anh.

Nàng mở mắt ra, sắc mặt không giấu được một vẻ xúc động. Nàng nhắm mắt một lần nữa để cảm nhận không khí xung quanh, lúc này mọi thứ đã khác xa lúc trước. Khả năng cảm ngộ đã tăng lên một bậc, thể chất, linh mẫn, tu vi đều tăng lên. Bản thân nàng cảm thấy đã mạnh hơn trước rất nhiều.

Nàng mở miệng nói “Sư đệ cũng thành công rồi à?”

Hắn gật đầu “Hơn hai mươi ngày trước, đã cô động thành linh hồ!”

Nàng tính toán thời gian, thở một hơi dài “Ta cứ nghĩ, một tháng đã thành công. Không ngờ phải mất gần hai tháng thời gian…”

Nàng quay sang nhìn hắn một lúc, nhất thời phát giác hắn có một sức hút mãnh liệt. Giống như ánh mắt sâu, có thể hút lấy mọi thứ xung quanh.

Đây chính là hiệu quả của tấn cấp sao.

Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Có thời gian, sư đệ đến Kiếm Các làm nhiệm vụ Đạo Viện nhận Phi Hành Kiếm. Giờ thì chúng ta đến Diễn Võ Trường...”

Hắn gật đầu, hắn cũng biết tu vi Trúc Cơ đã đủ điều kiện Ngự Kiếm Phi Hành.

Trước kia hắn có nghĩ qua, Ngự Kiếm Phi Hành là Ngự Kiếm Quyết điều khiển phi kiếm, nhưng sau đó hắn sai hoàn toàn. Không phải bất kỳ bảo kiếm nào cũng có thể làm phi hành kiếm được, mà phải thông qua tế luyện. Linh khí phẩm chất phải từ trung phẩm trở lên mới có thể tế luyện làm Phi Hành Kiếm.

Mà Trung Phẩm Linh Khí không phải muốn có là có được, mà phải làm nhiệm vụ Đạo Viện, thu nhặt nguyên liệu chế tạo ra nó. Như vậy, mới sở hữu được một thanh trung phẩm linh khí. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì phải bỏ ra một số kim tệ cực lớn mới sở hữu được.

Từ sau khi tin tức Hoa Lạc Đồng khiêu chiến trưởng lão để tấn cấp chức vị trưởng lão. Trong đó có mỉa mai, có sự mong đợi xem so tài. Bọn họ muốn nhìn xem, một Túy Tiên Tiên Tử phế vật, có thể làm được chuyện gì.

Một số khác, hậu bối của một vài trưởng lão tiêu biểu như tam trưởng lão, thất trưởng lão, thập nhất trưởng lão, thập nhị trưởng lão đều mong chờ khiêu chiến nhanh chóng kết thúc.

Kết quả bọn họ mong muốn nhất chính là Hoa Lạc Đồng, hậu bối của Hoa Kiếm Nhân sớm nhận thất bại thảm hại, càng thảm càng tốt. Vì nàng ta sẽ không có cơ hội thứ hai để tiếp nhận truyền thống tiếp nhận vị trí trưởng lão.

Nàng ta chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu cơ hội này mất đi, không phải là hậu bối bọn họ có cơ hội tiếp nhận sao.

Khi đó, chỉ cần hậu bối bọn họ đủ mạnh, là đệ tử tinh anh của Đạo Viện. Đứng đầu lứa thiên tài, chắc chắn sẽ có một cơ hội khiêu chiến.

Như vậy, thế lực ở Đạo Viện của bọn họ lại tăng lên đáng kể.

Số trưởng lão còn lại, thể hiện bên ngoài không mấy quan tâm đến tranh chấp trong Đạo Viện. Đạo Viện sớm đã yếu kém, danh tiếng sớm đã trụ không nổi ở Bắc Cảnh. Không biết một ngày nào đó Đạo Viện sụp đổ, giành lấy chức vụ trưởng lão thì có ích lợi gì.

Lúc này trên đỉnh Chủ Phong.

Trong một tiểu viện nằm trên một mỏm đá nhô ra bên ngoài lưng chừng núi. Tiểu viện nằm cheo leo trông có vẻ dễ dàng sụp đổ bất cứ lúc nào. Xung quanh là một vài cây Sơn Tùng, vài hòn non bộ với vân vụ lượn lờ như một tiên cảnh.

Đây là nơi viện trưởng tọa lạc, cũng như bế quan tu luyện trường kỳ. Lão nhìn về phía xa, chân mày nhướng lên.

Miệng lẩm nhẩm “Đến rồi!”

Lão phất tay một cái liền xuất hiện một dư chấn. Dư chấn bộc phát lao thẳng ra chính điện của ngọn Chủ Phong. Một đệ tử canh giữ chuông ở Tháp Linh Lung nhận ra ba động của lão viện trưởng liền dùng sức đánh một hồi chuông. Hồi chuông dài, vang vọng khắp Đạo Viện.

Toàn bộ đệ tử nội viện và ngoại viện đều nghe thấy.

Trưởng lão của mười ba ngọn sơn phong đều nghe thấy.

Nhất thời, không khí Đạo Viện sôi nổi hẳn lên.

Đây chính là dấu hiệu, khiêu chiếu vị trí trưởng lão sắp bắt đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio