Nhạc Thiên Vũ tìm được các chủ là Khâu Trung Thiện, đem ngân phiếu đưa cho hắn :
” Ta muốn mang Vân Tùng rời khỏi đây, ngươi xem bạc có đủ hay không ?”
Khâu Trung Thiện nào dám không chấp thuận, thu bạc, đem khế ước bán mình của Vân Tùng đưa cho Nhạc Thiên Vũ. Nhạc Thiên Vũ thu xếp ổn thỏa, lại nói cùng Khâu Trung Thiện :
“Ta tới nơi này không phải vì Vân Tùng, bởi thấy y đáng thương mới chuộc y về bầu bạn cùng Lăng nhi. Ta ban ngày đến đây là để tìm Mạc Đồng , hắn hiện đang ở đâu?”
“Vương gia, Mạc Đồng là huynh đệ của ta, vốn là người trong sạch, Vương gia có thể hay không giơ cao đánh khẽ. . .”
“Dừng ! Chớ nhiều chuyện “, Nhạc Thiên Vũ cười ngắt lời hắn,”Ta vốn không định gây phiền toái cho ngươi, ngươi cũng đừng không biết tốt xấu. Nhạc Thiên Vũ ta ở Tây quận không thích làm mưa làm gió, nhưng chuyện Mạc Đồng, ngươi tốt nhất đừng can thiệp, bằng không, ta liền đạp đổ Phiêu Nam Các, ngươi cũng đừng nghĩ còn có thể kiếm nơi khác tái gây dựng.”
“Vương gia. . .”, Khâu Trung Thiện còn muốn nói thêm, Nhạc Thiên Vũ bắt đầu nhíu mày .
“Đại ca, đừng nói nữa”, Mạc Đồng từ trong phòng đi tới,”Vương gia, ta đi với ngươi.”
“Vậy được”, Nhạc Thiên Vũ kéo tay Mạc Đồng, nói cùng Khâu Trung Thiện :”Mau cho ta một gian phòng ngủ.”
“Các ngươi. . . cứ tùy tiện mà chọn, ban ngày phòng ốc đều không có người.” Khâu Trung Thiện thập phần bất đắc dĩ.
Nhạc Thiên Vũ đưa Mạc Đồng tới một gian phòng thượng hạng, đóng cửa lại, đẩy y ngã trên giường. . . Mỗi gian phòng đều có cao bôi trơn, mặc dù mở đầu được Nhạc Thiên Vũ chuẩn bị chu đáo, Mạc Đồng vẫn không thể chịu nổi cảm giác đau đớn, khoái cảm tiêu hồn xen lẫn tra tấn dằn vặt, y quỳ gối trên giường, nắm tay dày xéo khăn trải giường thành một mớ hỗn loạn, môi cắn chặt đến bật máu, Mạc Đồng vốn chưa từng trải qua huấn luyện thành thục như tiểu quan, nhịn không được phải van cầu : “Ân. . . Ách. . . cầu ngươi. . . nhẹ chút. . . cầu ngươi mà . . đau quá. . .”
Nhạc Thiên Vũ cười, thở dốc : “Lần đầu tiên. . . chung quy sẽ đau . . . chậm rãi về sau. . . thành thói quen. . .” Hắn nắm chặt hông Mạc Đồng, động tác vẫn không một chút chậm lại. Hạ thân cương cứng của Mạc Đồng bị hắn nắm trong tay tùy ý vuốt ve, Mạc Đồng chưa từng trải qua kích thích như vậy, rên rỉ bắn trong tay hắn, dục vọng của Nhạc Thiên Vũ cũng đồng thời đạt tới đỉnh.
“Thật thoải mái”, Nhạc Thiên Vũ thắt lại lưng quần, nhìn Mạc Đồng cuộn mình trên giường, mắt ngấn lệ , hình ảnh dâm mỹ không khỏi khiến người khác động tâm : Đường cong nhu hòa, đôi chân thon dài, da thịt trắng noãn, cặp mông mịn màng. Nhạc Thiên Vũ ngồi trên giường ôm lấy y, đỡ y nằm xuống gối, cười nói : “Mạc Đồng, đừng khóc, ta không chịu nổi khi nhìn ngươi khóc, ngươi vừa khóc, lòng ta liền tan nát.”
Mạc Đồng xấu hổ, nhiệt hỏa dâng cao, vô cớ ôm lấy Nhạc Thiên Vũ : ,”Vương gia, ta còn có thể được gặp ngươi nữa sao?”
” Nhanh như vậy đã nghiện rồi ư, vừa rồi còn kêu chịu không nổi !”, Nhạc Thiên Vũ hôn nhẹ lên khuôn mặt y, ” Ta mua cho ngươi một tòa nhà, ngươi hãy dọn đến đó.”
” Ta nào dám để Vương gia tiêu tốn như vậy”, Mạc Đồng ngừng một chút, làm như lấy thêm dũng khí, nói : ” Ngài. . . là Vương gia, ta chỉ là một nhạc công, đợi hôm nào Vương gia cùng Tiêu tướng quân tâm tình thoải mái, thì cứ truyền ta tới . . Noãn Các. . . đánh đàn hầu các ngươi là được.”
Nhạc Thiên Vũ cười, môi đưa sát bên tai Mạc Đồng : “Mạc Đồng, ta thực thích ngươi, bởi vì ngươi thật sự rất đẹp, ngươi muốn cái gì, ta đều có thể thỏa mãn, nhưng nếu có chủ ý đối phó Lăng nhi, khiến y tổn thương, ta sẽ lấy mạng của ngươi.”
“Ngươi. . .”, Mạc Đồng ngẩng đầu, nhìn thấy thần tình Nhạc Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu, có chút hoảng sợ, vội vàng nói : “Ta hiểu.”
“Hiểu được là tốt rồi”, Nhạc Thiên Vũ hôn lên môi y, “Ngươi là một báu vật, ta thực thích thượng ngươi, nhưng lần sau trước khi lên giường, đừng quên tấy rửa chính mình, rồi thoa cao cho tốt, đến lúc đó, ta sẽ chẳng còn nhẫn nại như hôm nay đâu, mấy ngày nay ngươi không cần ra ngoài, sẽ có người đưa ngươi đến nơi ở mới.”
“Được . . .”
Mạc Đồng ngơ ngác nhìn Nhạc Thiên Vũ đẩy cửa rời đi, nhất thời thất thần, qua một hồi lâu, nghe thấy tiếng gọi của Khâu Trung Thiện, mới vội vã mặc quần áo.
Nhạc Thiên Vũ trở lại Noãn Các, thấy Tiêu Lăng liền hào hứng lên tiếng :
“Lăng nhi, ta đã tìm được một người đến làm bạn cùng ngươi.”
“Người nào a”, Tiêu Lăng thực hưng phấn.
” Hắn là tiểu quan Phiêu Nam Các , ta thấy hắn đáng thương liền giúp hắn chuộc thân.”
” Ca ca. . .”, Tiêu Lăng ngẩn ra, y biết Phiêu Nam Các là chốn nào, cũng không rõ Nhạc Thiên Vũ vì sao lại đến đó, trong lòng phiền muộn, hít thở có đôi chút khó khăn.
Nhạc Thiên Vũ đưa tay ôm Tiêu Lăng vào ngực : ” Lăng nhi, ngươi không nên suy nghĩ vẩn vơ, có ngươi, ca ca sẽ không cần thêm bất cứ kẻ nào khác. Ta chỉ là tìm hắn về giúp ngươi giải sầu, ngươi nếu không đồng ý, ta liền cho hắn chút tiền, đuổi hắn đi là được.”
” Nhưng. . . ta đâu cần. . . ” , trước mặt hạ nhân , Tiêu Lăng đẩy hắn ra.
Nhạc Thiên Vũ trong lòng tức giận, kéo Tiêu Lăng lại, lớn tiếng quát : “Ngươi đẩy ta? Ta là gì của ngươi? Ngươi là gì đối với ta ?”
“Ta. . .”
“Nói a?” Nhạc Thiên Vũ cao giọng quát.
“Ngươi. . .” , Tiêu Lăng nhìn thủ vệ hai bên tả hữu, đáp : “Ngươi là ca ca ta” , dứt lời, bỏ lại Nhạc Thiên Vũ rời đi .
“Ngươi đứng lại đó cho ta.” Nhạc Thiên Vũ đuổi theo y, mạnh tay kéo y lại, Tiêu Lăng không đề phòng liền ngã gục trên mặt đất, Nhạc Thiên Vũ xốc y lên, thô bạo lôi đến đình nghỉ mát ở hoa viên, đẩy Tiêu Lăng ngã nhào xuống đất, một cái tát giáng lên mặt khiến Tiêu Lăng vô tình đập mạnh vào bàn đá, quần áo cũng liền bị hắn xé bỏ.
“Ca ca” , Tiêu Lăng biết hắn chuyện gì đều có thể làm, vội xoay người, quỳ trên mặt đất, cầu hắn: “Tiêu Lăng không dám , ca ca tha Lăng nhi.”
Nhạc Thiên Vũ vung tay giáng thêm một cái tát, ép sát Tiêu Lăng, lột quần y xuống, cặp mông trắng nõn thoáng chốc lộ ra. Nhìn ánh mắt của hết thảy hạ nhân đều hướng đến nơi này, Tiêu Lăng bật khóc, giãy dụa kéo quần lên, rồi quỳ xuống nắm góc áo Nhạc Thiên Vũ : “Ca ca, thiếp không dám , muốn đánh muốn phạt, chúng ta vào phòng xử được không ?”
“Đứng lên” , Nhạc Thiên Vũ ngừng tay, đợi Tiêu Lăng vừa đứng dậy liền ôm lấy y, mãnh liệt hôn. Tiêu Lăng tuy xấu hổ, nhưng là không dám cãi lời hắn một lần nữa, đành phải thuận theo, nước mắt lăn dài.
“Ca ca, xin ngươi để cho Lăng nhi chút thể diện, vào trong phòng được không ? Rồi ngươi muốn thế nào cũng tùy ngươi.” Tiêu Lăng khóc cầu hắn.
“Được, chính ngươi nói đấy nhé !”
Nhạc Thiên Vũ kéo Tiêu Lăng vào Noãn Trần Cư, bắt y thoát hết quần áo rồi cười nói :
“Tiểu nô tài, xem ta chỉnh chết ngươi thế nào !”
Hắn cầm xuân dược của Phiêu Nam Các đi tới, ép Tiêu Lăng uống vào. . .
Ánh trăng lẩn khuất sau tầng mây, Tiêu Lăng lõa thể nằm trên mặt đất lạnh như băng, nhìn Nhạc Thiên Vũ ngủ say trên giường cùng đống ô vật hỗn độn đầy dưới đất, nhớ lại tiếng kêu khóc rên rỉ cùng khẩn cầu vừa rồi của chính y, toàn thân đỏ bừng vì hổ thẹn, lệ quang tích tụ trong hốc mắt, nghĩ đến ngay cả ánh trăng kia cũng chẳng muốn chứng kiến một kẻ như y .
“Lăng nhi” , Nhạc Thiên Vũ trong mộng nói mơ,” Trở lại đi. . . vì sao . . . không để ý tới . . . ca ca ? Chuyện như vậy. . . khiến ngươi . . . không dám . . . gặp người khác sao ? . . . Ta . . . đến bây giờ . . . đều . . . thừa nhận. . . ta . . . yêu . . . ngươi. . . Ca ca . . . nếu thả ngươi đi . . . ngươi. . . còn muốn. . . quay về sao ? “
“Ca ca. . .”Tiêu Lăng nuốt lệ đứng lên, bước tới giường, nằm xuống bên cạnh Nhạc Thiên Vũ, ôm lấy hắn, trong lòng thầm nhủ : “Ca ca, Lăng nhi sẽ không bỏ đi nữa, ta sẽ không bao giờ rời ngươi.”