Thiếp Thân Đặc Công

chương 131: bàn tay đen sau hậu trường là ai?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phòng tuyến tâm lý cuối cùng trong tư tưởng của Đại hán mặt sẹo bị công phá liền vội vàng lớn tiếng mở miệng cầu xin tha thứ, Phương Dật Thiên lúc này mới ngừng dí cái tẩu thuốc lá hướng tới hắn mắt phải của hắn.

Mặc dù thế lông mi mắt phải Đại hán mặt sẹo đã bị đốt khét lẹt, khói thuốc mịt mù

lượn lờ cũng làm nước mắt hắn không ngừng chảy ra.

Phương Dật Thiên bóp nát mẩu thuốc dở trong tay, lại rút ra một điếu châm rít một hơi, lạnh lùng hỏi: "Nói, cuối cùng là ai sai mày làm như vậy? Tại sao muốn bắt cóc người?"

Đại hán mặt sẹo khẽ thở dài một tiếng, nói: "Đại ca, có người thuê mấy huynh đệ chúng em, bảo chúng em bắt vị tiểu thư đưa đến một địa phương là xong. Lúc ấy em vừa nghe việc này có vẻ giống như phạm tội bắt cóc, nhưng người đó nói chỉ cần tìm cách đưa vị tiểu thư tới nơi là chúng ta hết việc, em thấy đơn giản mới dám tiếp nhận vụ này. Bằng không em vô duyên cớ vô cớ cũng sẽ không đi làm chuyện loại này."

. "Hừ, đối phương cho ngươi bao nhiêu tiền? Ngoài ra, đối phương là ai?" Phương Lãng hai mắt nhíu lại, nhìn chằm chằm Đại hán mặt sẹo, gằn giọng hỏi.

"Đối phương nói là cho mười vạn, đã đưa trước ba vạn, bảy vạn còn lại sẽ đưa khi xong việc. Ngoài ra đối phương là ai, em cũng không biết." Đại hán mặt sẹo thành thực kể.

"Không biết? Mày muốn bỏ đi hai mắt hay hai chân?" Phương Dật Thiên lạnh lùng hỏi.

"Đại… Đại ca, này em thật sự không biết a, em chỉ từng tiếp xúc với một người trẻ tuổi, hắn mang theo kính râm, em không nhận biết hắn, hơn nữa em cho rằng hắn chỉ là người liên lạc mà thôi,kẻ thực sự thao túng ở sau lưng nhất định không phải hắn." Đại hán mặt sẹo trong lòng tá hỏa tam tinh , vội vàng nói.

"Một người trẻ tuổi?" Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, lại hỏi: "Lần sau nếu gặp lại người trẻ tuổi đó mày có thể nhận ra được không?"

"Nhận được, nhận được, đúng rồi, trên cổ hắn có một nốt ruồi đen to tướng, rất dễ dàng nhận ra được." Đại hán mặt sẹo nói.

"Mày như thế nào lại biết mấy người Lâm Thiên Tuyết đến quán bar Lam Điều? Lại có khả năng nhận ra Lâm Thiên Tuyết? Trước đó có người cung cấp tin tức cho mày?" Phương Dật Thiên hỏi.

"Đúng vậy, đối phương gọi điện thoại cho em nói mục tiêu ở quán bar Lam Điều, muốn ngay đêm nay hành động, em liền mang theo huynh đệ tiến đến quán bar Lam Điều. Lúc đầu em cũng không biết mục tiêu là ai, đối phương gọi điện thoại kêu em ra ngoài quán bar gặp mặt một nữ nhân, nữ nhân đó sẽ chỉ rõ mục tiêu cần bắt cóc." Đại hán mặt sẹo nói.

Phương Dật Thiên nghe vậy trong lòng cũng nhịn không được cả kinh, không ngờ xuất hiện mộ nữ nhân cùng Đại hán mặt sẹo gặp mặt, hơn nữa còn chỉ cho hắn cụ thể ai là Lâm Thiên Tuyết. Như vậy này nữ nhân này khả năng là người quen biết Lâm Thiên Tuyết, hơn nữa nói không chừng trước đó còn cùng hội cùng thuyền với mấy người Lâm Thiên Tuyết tại Quán bar Lam Điều uống rượu. Như vậy, nữ nhân này cuối cùng là ai?

"Nữ nhân đó là ai? Hình dáng như thế nào?" Phương Dật Thiên ánh mắt phát lạnh, lạnh lùng hỏi.

"Em, em cũng không biết cô ta là ai, chỉ biết bộ dạng rất đẹp, dáng người rất gợi cảm, nhìn có chút lẳng lơ, tóc nhuộm mầu nâu nhạt, chính cô ta đưa em vào quán bar Lam Điều, sau đó tại một góc khuất bên trong chỉ rõ mục tiêu là ai. Sau đó cô ta bỏ đi". Đại hán mặt sẹo hồi tưởng lại.

Phương Dật Thiên trong mắt hàn quang hiện ra một tia đầy tức giận, chẳng lẽ nữ nhân kia chính là Hứa Thiến? Hắn nhớ rõ Hứa Thiến đúng là có bộ tóc mầu nâu nhạt, dáng người lồi lõm đầy gợi cảm, bộ dạng người cũng có chút lẳng lơ!

Có phải là Hứa Thiến bán đứng Lâm Thiên Tuyết? Tại sao cô ta làm như vậy?

Chẳng qua cũng có thể suy đoán ra cô ta không phải là kẻ chủ mưu trong bóng tối trong vụ bắt cóc Lâm Thiên Tuyết. Trong sự kiện này có lẽ cô ta cũng chỉ là một quân cờ thôi, như vậy, nhân vật trong bóng tối thao túng các quân cờ thực ra là ai?

"Tốt lắm, mày rất thành thật, câu cuối cùng ta hỏi mày, bắt cóc xong chúng mày ở đâu giao người?" Phương Dật Thiên trầm giọng, lạnh lùng hỏi.

"Đối phương yêu cầu em tại cầu vượt vòng đai 3 gặp mặt." Đại hán mặt sẹo nói.

Phương Dật Thiên vừa nghe bỗng nộ hỏa xung thiên, chộp thanh khảm đao sống dầy trên mặt đất lên dí vào cổ Đại hán mặt sẹo, tức giận nói: "Con mẹ nó mày muốn sống hay chết? Hướng đi cầu vượt vòng đai 3 với hướng mày lái xe đi rõ ràng là ngược nhau, con mẹ mày thực không muốn sống chăng?"

"Đại… Đại ca, tha mạng a, em nói đều là thật sự..." Đại hán mặt sẹo khóc thảm thiết, mặt méo như một tờ giấy rách, thở đứt quãng nói không ra hơi, "Đối phương yêu cầu em bắt cóc mục tiêu xong thì lái xe đi đường này, sau đó chạy xe 1 vòng lớn, rồi mới hướng tới cầu vượt vòng đai 3, họ yêu cầu như vậy nên em cũng làm như vậy !"

Phương Dật Thiên nghe vậy hơi lặng người, từ con đường cao tốc này phóng xe về hướng phía trước rồi rẽ là đến ngay hướng đi cầu vượt vòng đai 3, hà cớ gì lại cần phải lái xe 1 vòng lớn như? Chẳng lẽ là vì muốn tránh bị theo dõi? Xem ra đúng là đối phương muốn đi lòng vòng như vậy là để kiểm tra trên đường có hay không xe theo dõi, nếu như thế thì tâm cơ đối phương thật là cẩn mật đáng sợ.

Nghĩ vậy sau Phương Dật Thiên buông thanh khảm đao sống dầy trong tay ra: "Tốt, ta tin lời mày, đợi ta đi theo mày đến cầu vượt vòng đai 3, ta muốn xem đối phương thực ra là thần thánh phương nào!"

Phương Dật Thiên nói xong liền đứng lên, Đại hán mặt sẹo trong lòng quýnh lên, vội vàng nói: "Đại…, Đại ca, em xin quy phục anh, anh tha cho em đi, còn hai tay em bị trật khớp phải làm sao bây giờ?"

Phương Dật Thiên nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: "Yên tâm đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, ta sẽ lo liệu hai tay của ngươi, hiện tại ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ ta!"

Nói xong hắn liền đi đến chiếc xe của mấy người dì Tiêu. Đại hán mặt sẹo nhìn theo bóng dáng Phương Dật Thiên, thở dài đầy hối hận, sớm biết như vậy hắn cũng không tiếp nhận vụ làm ăn này, vốn ban đầu cho là rất dễ dàng, nhưng hiện tại bị tra tấn đầy khổ sở sống còn không bằng chết đi.

Các khớp hai cánh tay của hắn bị trật bong ra, đầu gối phải cũng bị đánh vỡ luôn, ngoại trừ ngoan ngoãn ngồi ở ngoài còn có thể làm sao bây giờ?

Phương Dật Thiên đi đến xe trước mặt, mở cửa xe, Dì Tiêu, Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân mấy nàng đang ngồi ở bên trong xe, tâm tình Lâm Thiên Tuyết đã gần khôi phục bình tĩnh, chỉ có điều nàng ta vừa nhìn thấy hắn bộ mặt liền biểu lộ ra vẻ tức giận và có chút ấm ức.

"Phương Dật Thiên, ngươi hỏi ra vấn đề chưa? Rốt cục là chuyện gì xảy ra?" Dì Tiêu vội vàng hỏi.

Phương Dật Thiên hít sâu 1 ngụm khí, cười nhạt: "Không có chuyện gì ghê gớm đâu. Dì Tiêu, dì lái xe đưa hai người bọn họ trở về Trang viên Hoa Hồng(*), ta còn có chút việc, muộn một chút mới về."

"Ngươi, ngươi còn có chuyện gì? Còn mấy người xử lý như thế nào?" Dì Tiêu hỏi.

"Tối nay trở về sẽ nói sau, mấy người kia ta biết cách xử lý, " Phương Dật Thiên nói xong dừng một chút, nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết, nói, "Lâm tiểu thư, hiện tại không có việc gì, trở về thoải mái nghỉ ngơi đi."

"Hừ, ngươi nói không có việc gì thì sẽ không có việc thật a?" Lâm Thiên Tuyết rên la.

"Phương Dật Thiên, mặc dù ngươi cứu Tiểu Tuyết, nhưng thái độ có nên quá đáng như vậy không?" Chân Khả Nhân cũng chêm vào 1 câu (theo ta tác giả nên viết là "chém" thay vi "chêm" thì hợp hơn, kha kha-ND).

Phương Dật Thiên cười khổ 1 tiếng, không thèm để ý tới 2 người nữa, nhìn về phía Dì Tiêu, nói: "Dì Tiêu, dì lái xe đưa các nàng trở về đi, hiện tại đã khuya, có chuyện gì trở về nói sau được không?"

Đôi mắt Dì Tiêu đầy thâm ý nhìn Phương Dật Thiên , gật gật đầu, nói: "Vậy được rồi, nhưng anh phải cẩn thận một chút."

"Tôi biết rồi! Nếu có gì thì gọi di động cho tôi!" Phương Dật Thiên cười nhẹ nhàng đáp.

Dì Tiêu gật gật đầu, ngồi vào ghế lái, khởi động ô tô xong liền phóng xe như bay, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Sau khi Dì Tiêu lái xe rời đi, trong mắt Phương Dật Thiên hàn quang thoáng lóe lên. Hắn muốn nhân cơ hội này tìm xem là kẻ nào đứng sau bức màn hạ độc thủ này, dù cho phía trước là long đàm hay hổ huyệt, hắn cũng chuẩn bị đầy đủ để xông vào đối phó!

Có thể chi ra mười vạn đồng thuê Đại hán mặt sẹo bắt cóc Lâm Thiên Tuyết, lại có thể âm thầm khống chế được Hứa Thiến chắc chắn là kẻ cực kỳ không đơn giản. Thực ra hắn cũng không sợ, trên chiến trường hắn đã quá quen các loại tình huống nguy hiểm rồi, hiện tại hắn chỉ hy vọng đối thủ bí mật này là kẻ xứng tay đừng làm cho hắn thất vọng mới thống khoái.

Thân là vệ sĩ của Lâm Thiên Tuyết, hắn có trách nhiệm, nghĩa vụ dọn sạch sẽ mọi sự uy hiếp bên người Lâm Thiên Tuyết- đó mới thực sự là một vệ sĩ chân chính.

(*)玫瑰庄园: 玫瑰có nghĩa là Hoa Hồng, âm Hán Việt là Mân Côi, các dịch giả trước để là Trang viên Mân Côi, dịch là Trang viên Hoa Hồng thì hợp với bối cảnh hiện đại trong truyện hơn

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio