Thiếp Thân Đặc Công

chương 158: tiêu di xấu hổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cáo biệt Phan Mộng Liên, lúc sau Phương Dật Thiên vẫn như cũ ôm vòng eo mảnh khảnh của Tiêu Di hướng tới bên ngoài trung tâm thương mại Ngân Huy đi dến

Theo từng bước đi tiêu sái, bộ vị nào đó của hắn như có quy luật va chạm lên kiều đồn mềm mại của Tiêu di, nếu không phải lực khống chế của hắn tốt chỉ sợ lúc này muốn ngã

Với hắn mà nói loại cảm giác này thật vi diệu, cũng rất kích thích, tiếc rằng người hắn ôm là Tiêu Di, hắn không dám tiến thêm, lại nói, cử động của hắn và Tiêu Di mà nói đã là khác người rồi.

Trên mặt Tiêu Di xuất hiện từng đợt ửng hồng, buổi tối hôm đó, Phương Dật thiên ở trong phòng mát xa cho nàng, tiếp theo khi trốn ở trong chăn đã đã cùng nàng tiếp xúc một số bộ vị tư mật ( riêng tư + bí mật ), dục vọng trong nội tâm của nàng đóng kín đã bị khai mở, một đêm, nàng chịu hết dày vò

Mà giờ khắc này, nàng yên lặng thừa nhận hành động của Phương Dật Thiên gần như là khinh nhờn, cảm nhận được nhiệt đọ của vật thô cứng ( DG: là vật gì nhỉ? ) , dục vọng của nàng lại một lần nữa bùng lên, bụng trên nóng như lửa đốt cực kỳ khó chịu, thân thể mềm mại cũng không chịu khống chế.

Nàng tuy biết không phải là Phương Dật thiên cố ý, lại nói do nàng chủ động để Phương Dật Thiên ôm nàng, chẳng qua Phương Dật Thiên có điểm hơi quá đáng? Vừa rồi nàng cùng Phan Mộng Liên nói chuyện Phương Dật Thiên còn rất vô sỉ hướng phía trước đỉnh đỉnh, hổi tưởng lại trong lòng nổi lên một trận u oán

"Anh, anh như như thế nào có thể như vậy!" Cuối cùng Tiêu Di nhịn không được mở miệng nói.

Phương Dật Thiên nghe vậy trong lòng nao nao, mới đầu còn không rõ lời nói của Tiêu Di có ý gì, nhưng sau dó liền hiểu rõ ý tứ của Tiêu Di, hắn rùng mình cũng không biết phải nói cái gì cho phải, nếu hắn mở miệng chỉ là như vậy chẳng phải cùng Tiêu Di xấu hổ đi lên? Vì thế hắn nở nụ cười, đơn giản là không nói lời nào.

"Không ngờ anh dám chiếm tiện nghi của Tiêu Di..." Tiêu Di nhẹ nhàng nói xong, thanh âm rất nhỏ, hơi thẹn thùng, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, nhìn qua giống như quả táo chín kiều diễm ướt át.

Phương Dật Thiên lại rùng mình, dù da mặt hắn có dày cũng đỏ lên, hắn thầm nghĩ da mặt Tiêu Di không phải rất mỏng sao chứ, như thế nào lại nói ra những lơi xấu hổ này? Thật sự xấu hổ a "Ách . . . Tiêu Di, tôi, tôi không cố ý. . ." Phương Dật Thiên không thể tiếp tục giả ngu đành mở miệng nói

Lời tuy nói thế nhưng tay ôm eo cũng không có buông ra, thời điểm này hắn có chút do dự va chạm kiều đòn của Tiêu Di, xem ra tồn tại một người trình độ da mặt dày vô địch.

Tiêu Di trong lòng phập phồng, mặt đỏ bừng, nàng nhịn không được oán hận quay đầu liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, ánh mắt mang theo tia u oán cùng thẹn thùng, nhưng nàng cũng không có ý trách cứ Phương Dật Thiên, đối với nàng cũng là bất khả tự nghi

Lại nói, đã rất nhiều năm không bị nam nhân ôm như thế, trong tâm nàng mơ hồ cảm nhận được tia ấm áp, tốt hơn so với đêm nàng tiến lên ôm lấy phái sau Phương Dật Thiên.

Mấy năm nay Tiêu Di một mực ở nước ngoài, mỗi khi đêm dài yên tĩnh lại cảm thấy rất cô độc, cũng mệt mỏi, có đôi khi muốn tìm một nam nhân cùng nhau chung sống, thời điểm nàng mệt có thể tựa vào vai nam nhân nghỉ ngơi, nhưng nhìn quanh bên người nàng so mỹ mạo của nàng cùng với nam nhân xung quanh liền mất đi hứng thú

Nhưng nàng không nghĩ tới lúc về nước lại cùng Phương Dật Thiên vài lần phát sinh sự việc ngoài ý muốn, dục vọng của nàng vốn đóng băng không ngờ lại bị khơi dậy, chẳng biết như thế nào từ Phương Dật Thiên nàng cũng cảm nhận được sự yên lặng cùng ấm áp

Đối với một nữ nhân trung niên như nàng mà nói, khát vọng lớn nhất trong tâm các nàng chỉ đơn giản là một chỗ dựa ấm áp cùng sự yên tĩnh, cùng nhìn bầu trời không một gợn mây, nhì nước chảy qua cầu, nhìn mặt trời lặn rồi mọc, chỉ bình thản như vậy cũng đủ

Nhưng Phương Dật Thiên là nam nhân có thể cùng nàng sao?

Trong đâu Tiêu Di lập tức nghĩ đến vấn đề này, khuôn mặt nàng nóng lên, sau đó cười cười tự giễu, nghĩ thầm cô cùng Phương Dật Thiên tuổi tác quá chênh lệch, vả lại, với thân phận trước mắt của nàng làm sao có thể cùng Phương Dật Thiên đến với nhau?

Cảm thụ được sự ấm áp khi Phương Dật Thiên ôm, nàng khẽ thở dài không muỗn nghĩ nữa

Luca này Phương Dật Thiên cùng Tiêu Di đã đến chỗ đậu xe, Phương Dật Thiên lập tức mở cửa xe mời Tiêu Di ngồi vào rồi sau đó hắn mới ngồi vào sau tay lái.

"Tiêu Di chúng ta trở về?" Phương Dật Thiên hỏi.

Tiêu Di gật đầu nói: "Ần trở về đi, thân thể tôi có chút không thoải mái."

Trong lòng Phương Dật Thiên cũng biết ý của Tiêu Di đích thật muốn trở về, liền lái xe hướng mẫn côi trang viên mà chạy

Sau khi cùng Phương Dật Thiên tách ra, Kiều đồn của Tiêu Di không bao giờ ... yên lặng thừa nhận va chậm của Phương Dật Thiên, chẳng qua Tiêu Di mơ hồ cảm giác được kiều đồn bị va chạm có cảm giác rất kỳ lạ, tựa hồ như không có giống nhau

Tâm tư nàng thêm loạn, mặt dần nóng lên khẽ thở dài một tiếng hờn dỗi nói: " Phương Dật Thiên anh thật sự là tràn đầy tinh lực a."

Phương Dật Thiên vừa nghe như vậy thiếu chút thở không nổi, Thầm nghĩ Tiêu Di như thế nào lại nói đến những vấn đề mẫn cảm này? Rõ ràng là khảo nghiệm da mặt hắn! Hắn ngượng ngùng không biết nói gì cho phải. "Tối hôm qua ngươi... Anh còn đi tầm hoa vấn liễu bây giờ còn không chịu yên" Tiêu Di đỏ mặt nhưng vẫn cắn răng nói.

Trong đầu Phương Dật Thiên giống như ngũ lôi oanh đình, chính là hiểu lầm lớn a, hắn đương nhiên không nghĩ tới hình tượng của mình trong mắt Tiêu Di lại là hình ảnh tầm hoa vấn liễu.

"Tiêu Di, tối hôm qua tôi thật sự không có đi tầm hoa vấn liêu, cũng không đi tìm nữ nhân, cô phải tin tưởng tôi, cô thật sự cho rằng tôi là loại người này? Cho dù nhịn không được tôi cũng sẽ không đi tìm gái" Phương Dật Thiên mở miệng nói sự thật. Tiêu di hẽ rùng mình, không nghĩ tới nói như thế làm cho sáng tỏ, nhìn sắc mặt của Phương Dật Thiên, nàng cũng hiểu được hắn không phải đang nói dối, nhưng mùi nước hoa trên quần áo hắn làm sao tới?

"Tiêu Di, cô không thể bởi vì trên quần áo tôi có mùi cho rằng ta đi tìm nữ nhân được? Tôi cũng không biết cái mùi trên quần áo làm sao có, phỏng chừng tối hôm qua lúc Tiểu Tuyết cầm bộ quần áo này đã lây sang sao." Phương Dật Thiên nói.

Tiêu Di nghĩ lại, cảm thấy cũng có thể, quần áo này tuy Lâm Mộng Tuyết mua cho cha nàng chẳng qua cha nàng chưa kịp mặc, bởi vậy nàng đặt cùng y phục nàng, nữ hài tử thích phun ước hoa lên y phục nên bộ y phục này dính mùi không phải không có khả năng

"Này, nói như vậy là tôi hiểu lầm anh, thật có lỗi a!" Tiêu Di vội vàng cười nói

"Tối hôm qua như vậy, trở về tôi liền nghỉ ngơi, nào có thời gian đi tìm... Không đúng chó dù là có thời gian cũng không đi tìm" Phương Dật Thiên vội nói

"Hi hi!"

Tiêu Di nhịn không được che miệng cười, chẳng biết thế nào nàng "hiểu lầm" Phương Dật Thiên, cũng chính là nàng cho rằng tối hôm qua Phương Dật Thiên không đi tìm nữ nhân, trong lòng nàng không nhịn được kích động âm thầm vui sướng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio