Thiếp Thân Đặc Công

chương 162: giúp tiêu di trị nỗi đau kinh nguyệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phương Dật Thiên vừa mới ngồi xuống ghế salon, thì điện thoại di động vang lên, hắn nhìn xuống, có một tin nhắn:

"Phương Dật Thiên, bụng tôi đau quá, anh có thể lấy một chén nước nóng cho tôi không? Ấm nước nóng trong phòng tôi hết nước rồi!" - - Tiêu Di.

Phương Dật Thiên sau khi xem hết đoạn tin có chút ngẩn ra, sau đó đứng dậy chuẩn bị lấy chén nước mang lên cho Tiêu Di, thì lại gặp Lâm Thiên Tuyết, Chân Khả Nhân cùng Hứa Thiến đi xuống, xem bộ dáng các nàng tựa hồ như đang muốn đi ra ngoài.

Phương Dật Thiên ngạc nhiên hỏi: "Mấy em định đi ra ngoài àh?"

"Em lái xe đưa Chân Khả Nhân cùng Hứa Thiến về, một xíu sẽ trở lại." Lâm Thiên Tuyết tiếp lời nói.

"Ồ, 2 người phải về rồi àh? Sao không ở lại ăn cơm luôn." Phương Dật Thiên nhìn Chân Khả Nhân cùng Hứa Thiến, mở miệng nói.

"Không cần anh phải quản, nhớ kỹ ước định của anh!" Chân Khả Nhân lạnh lùng nhìn Phương Dật Thiên, vẻ lãnh ngạo trên gương mặt xinh đẹp cũng dần hiện ra một tia oán hận.

Phương Dật Thiên nhún vai, hắn ước định theo như lời Chân Khả Nhân nói chính là chuyện đua xe. Nói thật, hắn căn bản không hề mang chuyện này để vào lòng, phần nhiều là mang thái độ nói giỡn với Chân Khả Nhân thôi.

"Tiểu Tuyết, em chở các nàng về xong rồi về sớm một chút, anh sẽ không theo mấy đứa." Phương Dật Thiên nói.

"Biết rồi, bà quản gia!" Lâm Thiên Tuyết bực bội nói, rồi sau đó lại hì hì nở nụ cười, nàng đột nhiên phát hiện ra cái danh hiệu "bà quản gia" này rất là thích hợp với Phương Dật Thiên.

"Bà quản gia? Xưng hô này rất chuẩn xác nha, sau này tụi mình gọi hắn là bà quản gia đi, haha......" Hứa Thiến không chút che dấu cười ha hả.

Chân Khả Nhân sau khi nghe xong, khuôn mặt lãnh ngạo cũng thoáng hiện ra nụ cười ranh mãnh, nhìn về phía Phương Dật Thiên như đang cười nhạo.

"Nếu không đi thì cũng đừng trách anh không khách khí đó!" Phương Dật Thiên cố ý làm cho sắc mặt mình trầm xuống, lộ ra khuôn mặt đen thui nói.

"Dạ vâng ạ...... Bà quản gia......" Lâm Thiên Tuyết hướng phía Phương Dật Thiên giả làm một cái mặt quỷ rồi kéo Chân Khả Nhân cùng Hứa Thiến chạy ra ngoài.

Phương Dật Thiên nhìn Lâm Thiên Tuyết lái xe chở Chân Khả Nhân cùng Hứa Thiến đi rồi. Lúc này hắn mới lấy chén nước nóng cho Tiêu Di, mới đầu hắn còn đang lo lắng là sau khi đi lên lầu bị Lâm Thiên Tuyết các nàng chứng kiến thì nên giải thích như thế nào. Cũng may, Lâm Thiên Tuyết lái xe chở Chân Khả Nhân cùng Hứa Thiến về, trên lầu trừ Tiêu Di ra thì không còn một ai khác. Tựa hồ như là một cơ hội tuyệt hảo để ở chung một mình với Tiêu Di.

Phương Dật Thiên bưng cái chén hướng phía trên lầu đi tới, không biết là tại sao, vừa nghĩ đến việc tiến vào phòng Tiêu Di, thì trống ngực của hắn không thể khống chế được mà đập thình thịch một cách kịch liệt. Dù sao, hắn cũng đã từng cùng Tiêu Di ở trong căn phòng đó diễn ra một tràng mập mở mê người a!

Sau khi Phương Dật Thiên đi tới cửa phòng Tiêu Di liền gõ cửa, nói: "Tiêu Di, là tôi, cô ổn chứ?"

"Anh vào đi, cửa không có khóa." Thanh âm của Tiêu Di truyền ra.

Phương Dật Thiên liền vặn tay nắm mở cửa ra đi vào, Tiêu Di lúc này đang nằm ở trên giường, thần sắc trên mặt lộ ra vẻ tái nhợt, trên người đắp một lớp chăn mỏng, có thể thấy được hai tay của nàng đang không ngừng xoa bụng, xem ra lần này "cái kia" đến quả thực rất đau.

"Tiêu Di, cô không sao chứ? Mau, uống chén nước nóng đi." Phương Dật Thiên vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh đầu giường, lấy tay đỡ thân thể Tiêu Di ngồi dậy.

Tiêu Di dựa vào đầu giường, hai tay tiếp chén nước nóng uống vài ngụm, nói: "Trước kia cũng không có đau như vầy, không biết lần này bị làm sao nữa...... Chắc là tại hôm qua tắm hồ bơi lạnh nên mới thế."

Tiêu Di vừa nói vừa nhíu nhíu mày, mang chén nước đưa lại cho Phương Dật Thiên, rồi sau đó hai tay nàng đặt xuống bụng dưới, thần sắc có chút thống khổ.

Phương Dật Thiên mang chén nước đặt lên trên bàn, nhìn bộ dáng đau nhức khó chịu của Tiêu Di, hắn trong lòng cũng không nhịn được âm thầm sốt ruột, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Tiêu Di, nếu không hay là để tôi giúp cô xoa bóp một chút, huyệt tam âm giao có thể trị được đau nhức, đau bụng do sinh lý. Đặc biệt là đối với nỗi đau của phụ nữ khi tới kỳ kinh nguyệt cũng có hiểu quả nhất định. Nếu như Tiêu Di không ngại tôi có thể thử xem."

Tiêu Di nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân không khỏi nổi lên vẻ ửng đỏ, cực kỳ nóng bỏng, mỗi khi "má lớn" của phụ nữ tới đều là chuyện cực kỳ tư ẩn, đặc biệt là đối với cánh đàn ông có quan hệ tầm thường thì lại càng không đề cập tới. Vậy mà giờ phút này Phương Dật Thiên lại ở trước mặt nói tới chuyện ấy, sao lại không khiến cho nàng thẹn thùng được cơ chứ.

Bất quá lúc "má lớn" của nàng đến lại bị Phương Dật Thiên chứng kiến. Hơn nữa nàng còn để cho Phương Dật Thiên thay nàng đi mua băng vệ sinh, đủ loại chuyện xấu hổ khó khăn như thế xảy ra nên cũng có một chút kinh nghiệm. Nhờ vậy mà tâm của Tiêu Di cũng thoáng ổn định xuống, có lẽ là do hôm qua kinh nguyệt tới mà nàng lại xuống nước bơi lội, thân thể bị lạnh, cho nên hôm nay kinh nguyệt đến mới đau đớn đến nỗi như vầy.

Giờ phút này cái cảm giác quặn đau đó khó chịu đến dị thờng. Nếu như Phương Dật Thiên thật có thể thông qua xoa bóp huyệt đạo làm giảm bớt, thì Tiêu Di trong lòng đương nhiên nguyện ý rồi. Bởi vậy nàng gật đầu nói: "Được rồi, vậy anh thử xem xem có thể giảm bớt đau đớn hay không?"

"Được, tôi sẽ tận lực." Phương Dật Thiên nói xong liền ngồi xuống ngay vị trí khúc thịt lớn của Tiêu Di, hắn nói, "Huyệt vị tam âm giao nằm ở trong bắp chân, ngay gần mắt cá, chiều rộng khoảng 3 ngón, nằm ở chỗ hõm bên cạnh xương ông. Vì thế tôi muốn Tiêu Di kéo sắn quần lên a."

Bụng dưới của Tiêu Di sau khi nghe xong không nhịn được có chút nóng lên, gương mặt xinh đẹp lại càng trở nên vô cùng nóng bỏng, hô hấp có chút không tự kìm hãm dồn dập hẳn lên. Bộ ngực cao vút cực đại đằng trước lại càng phập phồng liên tục, nàng khẽ cắn môi dưới, hơi gật đầu chút.

Sau khi nhận được sự tán thành của Tiêu Di, Phương Dật Thiên liền chậm rãi sắn quần nàng lên, cứ như thế, cặp chân thon dài mềm mại mà bóng loáng của Tiêu Di liền hiển lộ ra ngoài.

Phương Dật Thiên ngừng cả hô hấp, hai tay như những xúc tua vuốt ve bắp thịt mềm mại ấy. Sau khi tìm được huyệt tam âm giao, hắn liền bắt đầu ấn lên một cách có quy luật.

Ngón tay của Phương Dật Thiên cứ như thế theo quy luật mà ấn lên huyệt tam âm giao khoảng một phút đồng hồ. Lực độ lúc mạnh lúc nhẹ, hoặc ấn đi ấn lại, cho đến khi chỗ huyệt vị đó của Tiêu Di có chút chua xót, tê dại, cảm giác nặng nề, bành trướng.

Mà chậm rãi theo đó, Tiêu Di cũng cảm giác được đau đớn trong bụng mình tựa hồ như dần dần giảm bớt. Hơn nữa thân thể còn có một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, thích thú vô cùng. Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, tuy nói đau đớn đã giảm đi không ít, nhưng mà cũng vẫn như cũ còn đau, bởi vậy cho nên hai tay của nàng cũng nhẹ nhàng xoa bụng dưới của mình.

Đột nhiên, trong đầu của nàng hiện lên một câu nói đã từng chứng kiến ở đâu đó: Nghiên cứu cho thấy, lúc bụng của một người phụ nữ đau (kể cả đau nhức do kinh nguyệt). Nếu như nàng được người đàn ông mình thích dùng hay tay nhẹ nhàng xoa bụng, như vậy cảm giác đau đớn sẽ nhanh chóng tan biến!

Nàng không khỏi thầm nghĩ, nếu muốn để cho Phương Dật Thiên thay nàng xoa bụng thì nên nói thế nào đây?

Nghĩ xong, khuôn mặt xinh xắn của nàng cũng không tự chủ được ửng đỏ hẳn lên. Thầm nghĩ mình như thế nào lại có ý nghĩ như vậy cơ chứ, Phương Dật Thiên cùng mình lại chẳng có quan hệ gì.

"Tiêu Di, có cảm giác đỡ hơn được chút nào không?" Phương Dật Thiên ngẩng đầu hướng Tiêu Di, hỏi.

Tiêu Di nghe xong vội vàng mở hai mắt ra, cười cười, ôn nhu nói: "Đỡ một chút, không còn đau nhiều như vậy nữa, thật sự cám ơn anh nhiều."

"Không cần phải cám ơn tôi, quá khách khí rồi, tôi đã bảo, vì Tiêu Di mà cống hiến chút sức lực là phúc khí của tôi." Phương Dật Thiên cười cười nói.

Tiêu Di nghe xong cũng cười duyên một tiếng, sâu trong nội tâm nổi lên một chút mật ngọt.

Nhìn bộ dáng Phương Dật Thiên chăm chú xoa bóp cho nàng, nàng cảm giác được Phương Dật Thiên là loại người khinh trọng hoãn cấp, đừng nhìn hắn bình thường uể oải như một binh sĩ. Thậm chí còn có tâm háo sắc vô sỉ cùng mặt dầy, nhưng mà mỗi khi gặp phải vấn đề hoặc chuyện gì, hắn đều chăm chú 100% mà làm việc. (Khinh trọng hoãn cấp: Gấp gáp mà thong thả)

Tiêu Di cảm giác được nàng càng ngày càng thưởng thức Phương Dật Thiên. Điều này khiến cho khuôn mặt xinh xắn của nàng không khỏi nóng lên, trống ngực cũng dồn dập hơn rất nhiều.

"Tiêu Di, bây giờ còn đau hay không?" Phương Dật Thiên mở miệng hỏi.

Tiêu Di cảm thụ một chút, liền nói: "Uhm, vẫn còn đau một chút, bất quá đỡ hơn hồi nãy nhiều."

"Tiêu Di, nếu không hay để tôi giúp cô xoa bụng đi, nói không chừng có thể giải quyết luôn phần đau đớn còn lại." Phương Dật Thiên chân thành nói một cách chăm chú.

Nhưng mà sau khi Tiêu Di nghe xong, sắc mặt liền ngẩn ra, thân thể nổi lên một tia cảm giác khác thường. Khuôn mặt xinh đẹp mê người có chút ửng đỏ, trong mắt càng lúc càng hiện ra vẻ xẩu hổ. Cái này, rốt cuộc đáp ứng hắn hay không đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio