Thiếp Thân Đặc Công

chương 302: con trai thị trưởng cũng đánh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tiểu Đao, đi hơn hai năm, cậu một chút cũng không có thay đổi, bất quá một thân sức lực cũng không có yếu đi." Phương Dật Thiên cười, vỗ vỗ vai người huynh đệ này.

"Đại ca, anh cũng không thay đổi nha! Em so ra vẫn còn kém anh nhiều, căn bản không phải là đối thủ của anh." Tiểu Đao kích động nói.

Phương Dật Thiên cười một tiếng nói: "Tới gặp, thấy học viên của cậu, đúng thật là không đánh nhau thì không quen biết."

Vừa nói Phương Dật Thiên vừa kéo Tiểu Đao tới trước mặt ba đặc chủng binh, ba đặc chủng binh này nhìn Tiểu Đao, trên mặt lộ ra một bộ cung kính sợ hãi, rối rít nói: "Đao huấn luyện viên!"

"Con mẹ nó, tôi nói ba người các cậu không có chăm chỉ ở trong quân đội huấn luyện cho tốt, lại ra ngoài gây chuyện như thế? Còn đánh nhau với đại ca tôi nữa? Các cậu có mắt không vậy, có biết là những thứ tôi dạy các cậu hơn phân nửa là đại ca dạy cho tôi? Bằng vào chút tài mọn của các cậu cũng muốn đánh với đại ca? Các cậu không có gãy mấy cái xương coi như đại ca đã hạ thủ lưu tình lắm rồi!" Tiểu Đao quay ra khiển trách ba người kia một trận.

Ba người bộ đội đặc chủng kia nghe vậy, trong lòng cực kỳ khiếp sợ, ánh mắt mọi người tràn đầy vẻ khó tin nhìn Phương Dật Thiên, bọn họ trăm triệu lần không thể nghĩ tới người đàn ông trước mắt này vậy mà lại là huấn luyện viên của Đao ca, hơn nữa đã từng dạy võ công cho đại ca.

Nói như vậy Phương Dật Thiên chẳng phải là huấn luyện viên của bọn hắn sao?

Mà lúc trước bọn họ lại chằng phân biệt được trời cao đất rộng giao chiến cùn Phương Dật Thiên, hồi tưởng lại thật đúng là quá xấu hổ, đồng thời một ít nghi ngờ trong lòng bọn họ cũng được giả khai, hiểu tại sao Phương Dật Thiên lại dùng mấy chiêu thức "Tỏa hầu cầm nã thủ!" Cùng với "Phích lịch phi toàn tinh" này.

"Ha hả, Tiểu Đao, cậu cũng đừng trách bọn họ, chúng ta không đánh thì không quen biết, nếu như không phải đoán bọn họ là đội viên Liệp Báo, hơn nữa còn có quan hệ với cậu, như vậy hai huynh đệ chúng ta sao có thể gặp mặt?" Phương Dật Thiên cười cười nói.

Tiểu Đao hơi ngẩn ra, cuối cùng nói: "Đại ca, anh nói cũng đúng."

"Ba thằng nhóc các cậu, nếu không phải bởi vì các cậu dẫn đại ca tới, để tôi gặp mặt đại ca, trở về ta sẽ trọng phạt các cậu! Nói, tại sao lại muốn tới tìm đại ca tôi động thủ?" Lúc này giọng nói của Tiểu Đao trầm xuống, hàn quang trong mắt lấp lóe.

"Đao huấn luyện viên, lần này bọn em không biết, bọn em được Lưu sĩ quan nhờ vả bảo đi ra ngoài dạy dỗ một người, nhưng thật không ngờ lại là đại ca của Đao huấn luyện viên." Một người bộ đội đặc chủng áy náy nói.

"Lưu sĩ quan? Là tên Lưu Mãnh kia?" Ánh mắt Tiểu Đao trầm xuống, hỏi.

"Dạ!" Ba tên lính đặc chủng kia nói.

"Đại ca, anh có quan hệ gì với Lưu Mãnh vậy? Hình như không có quan hệ gì mà? Nếu không có gì tiểu tử kia cũng sẽ không dám trêu chọc đại ca." Tiểu Đao cau mày hỏi.

"Theo tôi thấy chuyện này cũng không có quan hệ gì tới Lưu Mãnh, hắn cũng là được người khác nhờ vả, người khác khiến hắn lựa chọn vài người trong Liệp Báo tới đối phó với tôi, vì vậy không quan hệ gì với bọn họ." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.

Hai hàng lông mày rậm của Tiểu Đao nhíu lại, tức giận nói: "Đến tột cùng tên vương bát nào muốn đối phó với đại ca? Em nhìn tên này thật không muốn sống a?"

Phương Dật Thiên cười một tiếng nói: "Ừ, tôi nghĩ người khởi xướng chính là bọn người kia, đặc biệt là tiểu tử bị trói kia, rất âm hiểm. Nói lại cũng là lúc trước bọn chúng trêu chọc tôi, muốn tìm người giáo huấn tôi, không ngờ lại lật thuyền trong cống rảnh, ngược lại bị tôi dạy cho một trận, vì vậy bọn họ vẫn ghi hận trong lòng, vẫn tìm cơ hội đối phó với tôi. Tối nay chính là do bọn chúng hợp mưu đấy!"

"Ừm, là bọn chúng?" Tiểu Đao trừng mát nhìn Trần Khải cùng Dương Tuấn ở một bên, trong mắt toát ra quang mang tức giận cùng sát khí.

Nguyên bản Trần Khải cùng Dương Tuấn đột nhiên thấy lại thấy có một hán tử khôi ngô như núi xuất hiện, trong lòng rất kinh ngạc, khi thấy đại hán vùng quyền tấn công Phương Dật Thiên. Khi thức dậy bọn họ âm thầm hưng phấn không thôi, còn tưởng rằng có người tới trợ giúp.

Mà mọi chuyện phát triển tiếp theo khiến hai người trợn mắt hốc mồm, trái tim như chết lặng, bởi vì bọn họ nghe được cách xưng huynh gọi đệ của đại hán với Phương Dật Thiên, lại nhìn ba người bộ đội đặc chủng kia lại nơm nớp lo sợ trước mặt đại hán, thì ra đại hán kia chính là cấp trên của ba người!

Tiểu Đao mạnh mẽ uy vũ bước đi, hai ba bước đã tới trước mặt Trần Khải cùng Dương Tuấn, một tay tóm lấy Trần Khải cùng Dương Tuấn, nói: "Hai người chúng mày không có mắt hay sao mà dám động tới đại ca tao? Không muốn sống à?"

"Ngươi là ai? Chú ý thân phận của ngươi, đặc biệt là quân đội, tùy tiện đánh người là phạm pháp!" Dương Tuấn lạnh lùng nhìn Tiểu Đao, hừ lạnh một tiếng nói.

"Tiểu Đao, đã nói với cậu rồi, lai lịch của hai người này có lai lịch không nhỏ, một người là con độc nhất của lão tổng, kẻ vừa rồi lên tiếng là con trai của thị trưởng!" Phương Dật Thiên đi tới giọng nói lười nhác.

"Con trai thị trưởng? Mẹ nó dám dọa tôi, coi trai của ai cũng đánh!" Tiểu Đao lành lạnh cười nói, quang mang cực nóng chớp động trong mắt, rồi sau đó hắn đem Dương Tuấn trong tay hung hăng đập xuống sàn.

Rầm!

Dương Tuấn bị Tiểu Đao nện chảy máu đầu, chiếc dày quân dụng của Tiểu Đao hung hăng dậm lên đùi Dương Tuấn, Răng rắc tiếng răng rắc truyền đến, đùi phải của Dương Tuấn bị Tiểu Đao dùng lực dẫm xuống, không khỏi phải nói, nhất định đã bị gãy.

Thanh âm thê lương bi thảm không ngừng được Dương Tuấn kêu lên, vô số giọt mồ hôi lạnh từ trên trán hắn rơi xuống, cơn đau xông lên tận tim khiến hắn thiếu chút nữa ngất xỉu.

"Ta xxx em gái mày, đại ca của tao mà mày cũng dám đụng, mày biết đại ca của tao là ai không? Đừng nói cha mày là thị trưởng chó má gì, coi như là con trai của tỉnh trưởng, tao cũng cho hắn nát trứng, mày vừa nói cái gì?" Tiểu Đao lạnh lùng nói, một cước nặng nề đá lên trên bụng Dương Tuấn, trực tiếp đá bay hắn đi.

Tiểu Đao nhanh bước tới, vươn tay ra xách Dương Tuấn giống như xách một con gà con, chuyển hướng tới Phương Dật Thiên, hỏi: "Đại ca, anh chỉ cần nói một câu, có muốn nửa đời sau của tiểu tử này chỉ có thể nằm trên giường hay không?"

Khóe miệng Dương Tuấn phun đầy máu tươi, nghe vậy sau đo lập tức ấp úng xin tha thứ, ánh mắt đều nhìn về phía Phương Dật Thiên, ý muốn cầu trợ.

Dương Tuấn ở thành phố Thiên Hải có địa vị cao cao tại thượng, giờ khắc này cũng không thể không cúi cái đầu cao ngạo xuống.

Phương Dật Thiên nhàn nhạt nhìn Dương Tuấn một cái, sau đó vung tay lên nói: "Lần này tha cho hắn đi, nếu nói quá tam ba bận, như vậy nếu có lần sau....Tôi nhất định sẽ đích thân phế hắn!"

Tiểu Đao nghe vậy, sau đó hừ một tiếng, hướng về phía Dương Tuấn, nói: "Đại ca tao thông cảm cho mày một lần, nếu không, tao, ta con mẹ nó sẽ bẻ gảy cả hai chân mày!"

Vừa nói Tiểu Đao liền ném Dương Tuấn đi, tiếp theo hắn đi về phía Trần Khải.

Trần Khải nhìn Tiểu Đao phảng phất giống như hung thần ác sát, hai chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, trong mắt toán lên thần sắc hoảng sợ, vừa rồi hắn thận mắt thấy thủ đoạn của Tiểu Đao đối phó với Dương Tuấn, nói thật hắn không muốn hưởng thụ qua đau khổ như vậy, vì vậy đầu gối hắn mềm nhũn, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Phương Dật Thiên, nói: "Phương, Phương Dật Thiên, anh tạm thời hãy tha cho tôi một lần đi, tôi, lần sau tôi không dám nữa, tôi nhất định sẽ cách xa anh mà..."

Chát!

Tiểu Đao nặng nề tát một cái lên mặt Trần Khải, nhất thời mấy cái răng trong miệng hắn văng ra, cả người lập tức bay ra ngoài.

"Phi! Thật đúng là kẻ nhu nhược! Đại ca, xử trí hắn như thế nào đây?" Tiểu Đao hỏi.

"Nếu hắn đã quỳ xin tha thứ, vậy coi như xong đi!" Phương Dật Thiên vừa nói vừa đi tới trước mặt Trần Khải, nhàn nhạt nói: "Trần Khải, được rồi, đem Dương Tuấn cút đi. Nhớ kỹ lời mày vừa mới nói đấy... Sau này cách xa tao ra, tao không nói hai lời đâu, nếu còn có lần sau, tao không nương tay đâu!"

Cuối cùng, Phương Dật Thiên còn vỗ vỗ lên vai Trần Khải.

""Cảm ơn, cám ơn, tôi tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời mình nói!" Trên mặt Trần Khải tràn đầy vẻ vẻ cảm kích, vẻ oán hận lúc trước đối với Phương Dật Thiên giờ không còn sót lại chút nào.

Tiếp theo Trần Khải vội vàng đi tới đỡ Dương Tuấn nằm xụi lơ trên mặt đất, khó khăn đi tới bãi xe bên ngoài, gấp gáp muốn rời xa hai kẻ hung thần Tiểu Đao cùng Phương Dật Thiên này.

srr ae dạo này lo đú đỡn quá

quả thứ 5 :88:

:99: HAPPY NEW YEAR 2011:99:

Thiếp thân đặc công

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio