Thiếp Thân Đặc Công

chương 333: tâm tư của chân khả nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trang viên Mân Côi.

Phương Dật Thiên mở cửa chiếc Benz màu đen ra sau đó hướng phía biệt thự Lâm gia không nhanh không chậm lao đi.

Lại nói tiếp hai ngày nay hắn cũng không tới Lâm gia "đi làm", có đôi khi ngẫm lại mình mấy ngày nay không có việc gì làm, cực kỳ lười nhác, thế nhưng lại cầm một số tiền lương lớn của Lâm Chính Dương, hắn tự hỏi lòng, số tiền này mình dùng quả thực là cứ tùy ý phóng tay không hề suy nghĩ.

Hắn cảm thấy Dương Tuấn cùng Trần Khải bên kia cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi, trong thời gian này bọn họ cũng không có chủ ý dám động tới Lâm Thiển Tuyết hoặc Hứa Thiến nữa, bởi vậy Phương Dật Thiên phỏng đoán Lâm Chính Dương lúc này cũng nên trở lại rồi, sau khi trở về hắn vừa vặn có thể hoàn thành được một nhiệm vụ, cho nên sáng nay hắn lái xe đi tìm Trương lão bản cùng Lâm Thiển Tuyết, mà gọi điện lại được biết Lâm Chính Dương có việc chậm trễ, cho nên thời gian lại phải kéo dài.

Chính hắn cũng không muốn làm công việc bảo tiêu này nữa, nhưng mà có đôi khi ngẫm lại công việc này cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất là rất bổ mắt, bên người lúc nào cũng có một đám nữ nhân không tệ, muốn không no mắt cũng khó a!

Hơn nữa, nếu như không phải làm cận vệ của Lâm Thiển Tuyết hắn cũng không quen biết với một thục nữ có thể nói là cực phẩm như Tiêu Di.

Chậm rãi chạy xe, Phương Dật Thiên đã lái xe vào trong biệt thự Lâm gia, sau khi dừng xe hắn liền xuống xe đi vào bên trong biệt thự.

Phương Dật Thiên chú ý tới chiếc xe Porsche của Lâm Thiển Tuyết không thấy đậu trước biệt thự, quả nhiên đi vào cũng chỉ gặp Ngô mụ, ngoài ra không còn ai khác.

- Ngô mụ, Tiểu Tuyết nàng ra ngoài rồi à...?

Phương Dật Thiên không khỏi nhíu mày hỏi.

- Tiểu Phương, cậu tới rồi, đại tiểu thư cùng Tiêu Di vừa mới ra ngoài... Nói là đi gặp một người bạn, lập tức sẽ trở lại, đúng rồi, còn có một người bạn của đại tiểu thư đang ở trên lầu đó. Ngô mụ nói.

Bạn của Lâm Thiển Tuyết? Là Khả Nhân hay Hứa Thiến? Phương Dật Thiên nghĩ thầm, cũng không truy cứu nhiều, hắn đến bên ghế sôpha rót một ly trà, ung dung ngồi uống.

Ngô mụ hỏi hắn có muốn ăn chút gì hay không, Phương Dật Thiên bảo đã ăn rồi, sau đó Ngô mụ liền đi làm việc của mình.

Chỉ chốc lát, trên cầu thang vang lên thanh âm rất nhỏ, cũng không biết là ai đi xuống lầu, Phương Dật Thiên sau khi ngẩn đầu nhìn qua, liền thấy Chân Khả Nhân đi xuống.

Mỹ nữ lãnh ngạo này cũng biết rõ ràng những bộ phận tràn đầy mị lực nào trên cơ thể mình, bởi vậy cho nên nàng mới mặc một chiếc quần soóc ngắn, khiến cặp đùi đẹp thon dài cân xứng lộ ra.

Đương nhiên ngoại trừ đôi chân dài ra, khuôn mặt nàng cũng có thể nói là tinh xảo tuyệt mỹ, chẳng qua là hàng lông mi cau lại, phối hợp với nét lạnh lẽo trên khuôn mặt khiến nàng thoạt nhình như cách xa ngàn dặm vậy.

Trừ nhưng thứ đó ra, bộ ngực của nàng cũng không đủ bung ra ngoài, thế nhưng như vẫn rất đầy đặn càng khiến vóc dánh của nàng trở nên hấp dẫn, điểm ấy cũng chỉ có kinh nghiệm bản thân nam nhân mới hiểu được, nói ví dụ như Phương Dật Thiên chẳng hạn.

- Khả Nhân, cô không cùng đi ra ngoài với các nàng sao?

Phương Dật Thiên mỉm cười hỏi.

Trong lòng còn đang tức giận, Chân Khả Nhân thấy Phương Dật Thiên, sau đó hừ lạnh một tiếng, không có đáp lời, lúc thấy Phương Dật Thiên nàng không tự chủ được lại nhơ tới cái đêm ở Tiêm Phong Lĩnh, hai người trên xe...

Vốn nàng đối với chuyện nam nữ cũng rất cởi mở, thế nhưng bất kể thế nào Phương Dật Thiên dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên chính thức của mình, trong lòng vẫn không thể nào quên được, nếu cho rằng chuyện mọi chuyện đều chưa có phát sinh là không thể.

Chỗ đó của nữ nhân dù sao cũng chỉ có một tấm màng mà thôi, tầng màng này cũng chỉ có một lần bị phá, nàng thật không thể nghĩ là bị tên hỗn đản trước mắt này phá, tuy nói tình cảnh lúc đó là mình chủ động, nói một cách khác trái lại không phải là do hắn chủ động, thế nhưng khi thấy Phương Dật Thiên, trong lòng nàng lại cảm thấy tức giận!

Phương Dật Thiên nhìn bộ dáng rất oán hận Chân Khả Nhân đối với mình, chính hắn cũng biết điều không nói nữa, trong lòng lại nhớ tới chuyện tối hôm đó, chính mình trực tiếp phá hoại thứ quý giá nhất của cô gái này, bây giờ vẫn còn cảm giác áy náy.

Bất kể thế nào Chân Khả Nhân chính là một nữ tử thuần khiết, tuy nói đã tới giai đoạn "thu hoạch", thế nhưng trong nội tâm nàng ta hy vọng nam nhân tới hái không phải là mình à?

Phương Dật Thiên thu hồi bộ dáng cùng vài lời muốn trêu chọc Chân Khả Nhân lại, thản nhiên ngồi uống trà đọc báo.

Chân Khả Nhân lại ngồi một bên, trong tay cầm điều khiển từ xa của TV, liên tục chuyển kênh, phỏng chừng tâm tư của nàng không đặt trên TV, bởi vậy tiếp đó nàng không nhịn được mà liên tục hô:

- Đáng giận, khó ưa, kinh tởm...

Phương Dật Thiên giương mắt liếc nhìn Chân Khả Nhân, thấy nàng không ngừng dùng sức ấn cái điều khiển, trên người toát ra một trận đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm cô gái nhỏ này không phải tưởng tượng mình thành cái điều khiển sau đó liều mạng ấn đó chứ?

- Khả Nhân dường như đang bực bội thì phải?

Phương Dật Thiên dù sao cũng bị nàng coi thường rồi, biết rõ Chân Khả Nhân đang bực bội thế nhưng vẫn hỏi, không phải là muốn nàng mắng mình sao?

- Đúng vậy, tôi đang bực bội đây, thì sao? Anh muốn ngăn tôi sao? Anh không phải là rất sung sướng khi thấy bộ dáng này của tôi sao? Đáng giận...

Chân Khả Nhân hung hăng trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, thật đúng là không nên nói vẫn tốt hơn, đôi mắt đẹp của cô gái nhỏ này còn chứa thêm vài phần hung ác khiến nàng lại càng thêm mê người.

Nói như thế nào đây, đây chính là một ngọn núi tuyết a, chung quy có thể khiến cho một người nam nhân bình thường nổi lên ý muốn chinh phục.

"A!" Phương Dật Thiên nhàn nhạt thở dài, bộ dạng lạnh nhạt bình tĩnh này càng khiến cho nàng tức giận, nhịn không được lớn tiếng nói: "Anh, tên khốn kiếp này, biết rõ tôi mất hứng anh còn tỏ thái độ không quan tâm như vậy à?"

Trong lòng Phương Dật Thiên vô cùng ngạc nhiên, bỏ tờ báo trong tay xuống, nhàn nhạt nói: "Là cô đã nói, từ nay về sau muốn cùng tôi nhất đao lưỡng đoạn (cắt đứt quan hệ), xem như người lạ, tôi xem ra nói cái gì cô cũng mất hứng, vậy không nói thì hơn."

- Anh...!

Trong lòng Chân Khả Nhân tức điên, khuôn mặt đều giận đến nỗi trắng bệch, lúc ấy nàng quả thật có nói như vậy, thế nhưng tên hỗn đản này lại tưởng thật chứ.

- Được, được, là tôi đã nói, sau này anh không cần để ý tới tôi nữa, tôi cũng mặc kệ anh, tốt nhất là từ giờ trở đi anh nên biến mất trước mặt tôi đi, đi chết đi là hay nhất !

Chân Khả Nhân phẫn nộ lạnh lùng nói, đem điều khiển từ xa trong tay vất trên ghế sofa, bỗng nhiên đứng dậy chạy lên trên lầu.

Trong lòng Phương Dật Thiên kinh ngạc một hồi, không cần phản ứng kịch liệt như vậy a? Điều này hoàn toàn không giống với tính cách ngày thường của Chân Khả Nhân, đổi lại là trước đây, Chân Khả Nhân nhất định sẽ khẩu chiến cùng hắn một phen, thế nhưng hôm nay sao lại khác thường như thế nhỉ?

Nhìn thân ảnh cao gầy nổi bật của Chân Khả Nhân biến mất tại cầu thang, Phương Dật Thiên nghĩ thầm có nên đi lên nhìn qua không, hắn đang nghĩ thầm hay là đi lên, trời biết mỹ nữ lãnh ngạo này có làm ra chuyện cực đoan gì hay không.

Phương Dật Thiên đứng dạy, hướng trên lầu bước tới, sau khi đi lên, thấy cửa phòng Lâm Thiển Tuyết đóng chặt, hắn đi tới gõ cửa, nói:

- Khả Nhân, là tôi đây, mau mở cửa ra.

- Anh lăn xa xa ra một chút ! Không phải nói là không để ý tới tôi sao, bây giờ anh chạy tới làm gì?

Chân Khả Nhân dùng hết sức hét lên.

- Tôi không phải là lo lắng cho cô nhỡ khi tức giận làm chuyện gì dại dột cho nên mới lên gõ cửa sao, mau mở cửa đi.

- Tôi ở trong lòng anh là một người yếu đuối đến thế sao, anh mau lăn xa ra là tốt rồi!

Giọng Chân Khả Nhân lại càng gay gắt hơn.

- Cô rốt cuộc là có mở hay không mở cửa đây?

Phương Dật Thiên hỏi.

- Không mở!

- Hừ, đã như vậy tôi tự mở!

- Tôi khóa cửa rồi!

- Khóa cửa? Không sao, sở trường của tôi chính là nạy cửa, cho dù là Lâm Thiển Tuyết các nàng trở về tôi trực tiếp nói cho các nàng biết là cô ở trong phòng muốn tự tử cho nên tôi mới phải nạy cửa vào cứu cô, hình tượng của tôi lúc ấy không khéo lại trở nên cao thượng a!

Phương Dật Thiên thản nhiên nói.

Một chiêu này tựa hồ là có hiệu quả, cạch một tiếng, cửa phòng mở ra, thế nhưng Chân Khả Nhân lại quay lưng về phía hắn, thân thể thon thả yêu kiều lại tựa hồ hơi run nhẹ.

- Trong lòng mất hứng à? Mất hứng thì nên tìm người tâm sự, cứ giữ ở trong lòng không phải là biện pháp tốt! Có chuyện gì mất hứng hãy nói ra xem nào.

Phương Dật Thiên đi vào phòng, nói.

- Anh, anh biến đi, anh không cần phải tới đây, tôi không muốn nhìn thấy anh!

Chân Khả Nhân bước tới phía trước, tựa hồ như muốn bảo trì khoảng cách với Phương Dật Thiên.

Nhưng lối đi trong gian phòng của Lâm Thiển Tuyết cũng không được lớn, Phương Dật Thiên chỉ một bước đã tới trước mặt Chân Khả Nhân, Chân Khả Nhân vội vàng không kịp chuẩn bị đã thấy rõ ràng Phương Dật Thiên đứng trước mặt mình.

Lại thấy trên mặt ngọc xinh đẹp không hề có chút tỳ vết nào của Chân Khả Nhân xuất hiện hai hàng nước mắt óng ánh, đôi mắt to tròn của nàng đỏ bừng, trong mắt ướt át không thôi.

Thời khắc này thân thể Phương Dật Thiên khẽ giật mình, như có điều suy nghĩ, trong lòng không nhịn được xuất hiện cảm giác khổ sở.

- Anh nhìn cái gì? Tôi, chỉ là cát rơi vào mắt mà thôi!

Chân Khả Nhân quật cường nói, đem khuôn mặt giấu đi, thế nhưng trong cổ họng nàng lại vẫn phát ra tiếng nức nở rất nhỏ.

Cho dù là tên ngốc cũng nghe ra nàng đang nói dối, trong phòng của Lâm Thiển Tuyết không hề nhiễm một hạt bụi sao lại có cát? Cuối cùng cũng chỉ là tâm tình đơn thuần của nữ hài tử, chính mình nhịn không được khóc lên rồi sau đó lấy cái cớ không có sức thuyết phục như vậy.

Phương Dật Thiên cũng có thể đại khái đoán ra nguyên nhân mà Chân Khả Nhân lại bất thường như vậy, trong lòng áy náy đi tới duỗi tay ôm Chân Khả Nhân vào trong lồng ngực.

- Anh, anh làm gì thế? Thả người ta ra, mau buông cái tay thúi của anh ra, tôi không cho phép anh nhìn mặt tôi!

Chân Khả Nhân kịch liệt giãy dụa muốn thoát ra, hai tay liên tục đấm lên người Phương Dật Thiên.

- Nhỏ giọng một chút, Ngô mụ đang ở dưới đó, để cho bác ấy nghe được không tốt đâu.

Phương Dật Thiên cười cười, ôn nhu nói.

- Anh, anh đúng là tên khốn kiếp đáng giận, tên vô lại không biết xấu hổ, anh mau thả tôi ra...

Chân Khả Nhân cuối cùng nhịn không được khóc ra thành tiếng.

Từ sau đêm đó, không biết tại sao, Phương Dật Thiên càng lạnh nhạt đối với nàng, càng như vậy lại càng khiến nàng đau lòng, vừa rồi tại sô pha thấy bộ dạng kia của Phương Dật Thiên, trái tim nàng càng cảm thấy đau đớn, cho nên sau khi chạy lên phòng, không nhịn được mà úp mặt xuống giường nức nở rơi lệ.

- Thật ra cô cũng là một cô bé muốn được chiều chuộng, không phải sao?

Phương Dật Thiên để mặc Chân Khả Nhân dãy dụa trong ngực, cũng không buông tay, nói tiếp:

-Tôi biết trong lòng cô còn hận tôi, vừa rồi là tôi lo lắng cho cô nên mới tới. Trong lòng còn có chuyện không thoải mái gì vậy cứ trút lên người tôi đi, chửi cũng được, đánh cũng được, chỉ cần cô xả được tức giận là tốt rồi."

-Tôi, tôi chính là rất hận anh, hận anh luôn khi dễ tôi, tôi chính là hận anh...

Chân Khả Nhân hu hu khóc, sức lực giãy dụa cũng yếu dần rồi ngừng lại.

Cuối cùng Phương Dật Thiên nhẹ vỗ về mái tóc của Chân Khả Nhân, đem đầu của nàng tựa lên trên vai mình.

Chân Khả Nhân lại đột nhiên mở miệng, một ngụm cắn lên trên vai Phương Dật Thiên, để phát tiết oán khí, nàng cơ hồ sử dụng toàn lực cắn, thấy Phương Dật Thiên không phản ứng, nàng lại càng dùng sức!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio