Thiếp Thân Đặc Công

chương 361: sự sắp xếp của phương dật thiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một cuộc đánh nhau cứ như vậy kết thúc, nhìn như tất cả đều kết thúc một cách an lành nhưng kì thực mới chỉ là bắt đầu

"Phương ca, không ngờ chúng ta mới gặp nhau đã mang đến phiền toái cho anh." A Minh vừa đi lên trước, xin lỗi vừa nói.

Phương Dật Thiên không bị sao cười cười, nhìn chằm chằm A Minh, nói: "Nghiêm Minh, con mẹ nó lần sau ngươi nhân hậu giống như đàn bà cẩn thận ta bảo bác ngươi trở lại thay ngươi."

A Minh vốn tên là Nghiêm Minh, năm đó cùng Phương Dật Thiên với Tiểu Đao bọn họ cùng nhau một nhóm làm đội viên săn báo bộ đội đặc chủng, hắn cùng Tiểu Đao đã kính xưng Phương Dật Thiên là đại ca, chính là sinh tử chi giao.

Nghiêm Minh nghe giáo huấn xong cười cười, rồi sau đó chuyển sang Tiểu Lệ, nói: "Tiểu Lệ,cô đi chuẩn bị một chút, mang mấy món ăn cùng hai chai rượu Ngũ lương tới đây, tôi cùng Phương ca uống rượu."

"A Minh, có thuận tiện không?" Phương Dật Thiên hỏi.

"Không có gì không thuận tiện cả, Đại Bài Đương này chính thúc thúc em mở,em theo thúc thúc hùn vốn mở a, trước mắt thúc thúc em đi ra ngoài, nơi này do em chịu trách nhiệm! Bốn năm không thấy, Phương ca, tối nay dù thế nào cũng muốn uống cho đủ!" Nghiêm Minh hắng giọng cười to, cả người tựa hồ trở lại thời gian năm đó bên trong săn báo bộ đội đặc chủng, thần sắc cực kỳ kích động.

Một gian nhỏ khá ưu nhã trong quán, Tiểu Lệ đang ân cần mang món ăn, còn Phương Dật Thiên đi ra ngoài gọi điện thoại. "Alo, có phải là Tiêu Di không? Tiểu Tuyết có đi về không?" Phương Dật Thiên hỏi.

"Tiểu Tuyết đang về, Phương Dật Thiên anh, anh còn tại Đại Bài Đương? anh không sao chớ?" Tiêu Di giọng nói ân cần hỏi.

"Anh không sao, đụng phải cái lão bạn bè, Anh không trở về biệt thự Lâm gia, Tiểu Tuyết trở về là tốt rồi. em sớm nghỉ ngơi một chút." Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nói.

"A,, vậy anh cũng không nên chơi quá muộn, về sớm một chút." Tiêu Di dặn dò. "Tốt, anh biết, không có chuyện gì thì anh cúp máy đây." Phương Dật Thiên ứng tiếng sau đó cúp điện thoại.

Cúp điện thoại xong Phương Dật Thiên nhìn vào trong có Nghiêm Minh cùng với Tiểu Lệ, suy nghĩ một chút, hắn bấm số của Trương lão bản, đi qua một bên gọi điện thoại.

"Alô, Phương Dật Thiên phải không, đêm nay gọi điện có chuyện gì?" Trương lão bản nghe sau đó hỏi. Phương Dật Thiên hít sâu một cái, chậm rãi nói: "Trương lão bản, lần này thật đúng là có chuyện cần làm phiền ngươi."

"Con mẹ nó, nếu không có chuyện gì thì ngươi gọi điên thoại làm gì, nói đi, chuyện gì?" Trương lão bản hỏi.

"Ngươi giúp ta tìm mấy người, tốt nhất tìm mấy người có bản lĩnh, sau đó tới Vân Cảng Đại Bài đương ở thành phố Thiên Hải, âm thầm quan sát, Đại Bài Đương do một huynh đệ của ta mở, tối nay nơi này có chuyện, ta lo lắng mấy tên kia lại tới gây chuyện nữa, cho nên cần mấy người tới đây bảo vệ." Phương Dật Thiên trầm thấp mà nói.

"A? Đối phương lai lịch như thế nào,có địa vị gì?" Trương lão bản trầm giọng hỏi.

"Người Sơn Khẩu Tổ, bọn chúng đi tới thành phố Thiên Hải, tối nay bọn chó quỷ trong Đại Bài Đương gây chuyện, rất là ầm ĩ, ta ra tay dạy dỗ cho bọn chúng dừng lại. Trước mắt sự tình đã lắng xuống, bất quá theo tác phong Sơn Khẩu Tổ chắc chắn không từ bỏ ý đồ, ta lo lắng chính là bọn chúng lại nhằm vị huynh đệ của ta trong Đại Bài Đương gây bất lợi, ta không thể lúc nào cũng canh giữ ở Đại Bài Đương, cho nên cần mấy người giúp ta âm thầm quan sát." Phương Dật Thiên nói.

"Sơn Khẩu Tổ? Thật con mẹ nó đồ phá hoại, bọn chúng không ở cái hòn đảo nhỏ của bọn chúng mà một mình dám đến thành phố Thiên Hải gây chuyện? Được, chuyện này ngươi yên tâm đi, ta trước tiên tìm mấy người cho ngươi, để cho bọn họ đi suốt đêm tới đây." Trương lão bản nói một cách dễ dàng.

Phương Dật Thiên khẽ mỉm cười, lại nói: "Được, ngươi cùng bọn họ báo thù không phải ít, ta sẽ dựa theo quy củ trên đường cho bọn ngươi báo thù, nếu như một khi có chuyện gì như vậy để cho bọn ngươi liên hệ ta trước tiên."

"Tiểu tử theo ngươi còn nói báo thù cái gì, ta Trương Lôi nếu nói phải giúp ngươi đó chính là giúp ngươi, yên tâm đi, mấy tên kia theo ta nhiều năm, bọn họ biết phải làm gì." Trương lão bản nói.

Phương Dật Thiên cười cười, không biết nói cái gì cho phải, trong lòng cũng biết nói chữ tạ ơn với Trương lão bản nhất định bị hắn chửi ngập cả đầu, hắn nói: "Giỏi, chuyện này ta nghe ngươi sắp xếp."

" lại giống như câu, là thành phố Thiên Hải Vân Cảng Đại Bài đương, đúng không?" Trương lão bản hỏi. "Đúng, bọn chúng nếu tới mang số di động của ta nói cho bọn chúng biết, có chuyện gì trước tiên gọi điện thoại cho ta biết." Phương Dật Thiên lại nói.

"Yên tâm đi, những người đó đều lão luyện, mấy tên Sơn Khẩu Tổ tôm tép nhãi nhép còn không cần ngươi ra mặt! Không có chuyện gì ta cúp máy, hiện tại ta đi liên hệ bọn họ." Trương lão bản nói.

"Được, con mẹ nó, hôm nào đem ngươi tới Thiên Hải thăm quan, được, dẫn ngươi đi khách sạn năm sao Hoàng Quan ăn một bữa, ha ha, ta còn được khách sạn này phát vé miễn phí đấy." Phương Dật Thiên cười to nói.

"Ta thấy ngươi tốt như vậy hóa ra có vé miễn phí! Tốt rồi, không nói trước, việc này không nên chậm trễ, ta cúp điện thoại trước rồi liên hệ bọn họ." Trương lão bản nói sau đó cúp điện thoại.

Phương Dật Thiên để điện thoại di động xuống âm thầm than khẽ, kể từ đó hắn cũng không lo lắng người Sơn Khẩu Tổ tới Vân Cảng Đại Bài đương lần nữa gây loạn.

Nghiêm Minh là huynh đệ của hắn, coi như thời gian bốn năm trôi qua điểm này không thay đổi, hắn nhìn ra Nghiêm Minh đã có cuộc sống của mình, tất nhiên sẽ không muốn nhìn Nghiêm Minh tận tận khổ khổ buôn bán lớn gặp phải Sơn Khẩu Tổ quấy rầy thậm chí bị hủy hoại.

Trọng yếu hơn, hắn tuyệt không muốn nhìn huynh đệ của hắn Nghiêm Minh cùng với Tiểu Lệ bị Sơn Khẩu Tổ trả thù, cho nên hắn phải sớm làm một số sắp xếp cần thiết, dù sao hắn không thể nào ở lại Đại Bài Đương.

Về phần Sơn Khẩu Tổ vì sao đột nhiên đi tới thành phố Thiên Hải, có phải hay không cố ý đối phó hắn, những vấn đề này chỉ khi bảo vệ Đại Bài Đương cùng với Nghiêm Minh an toàn sau đó hắn không có gì buồn phiền có thể ở nhà đi điều tra.

Nếu như Sơn Khẩu Tổ thật là để đối phó hắn, như vậy hắn cũng không ngại mở một đường máu!

Phương Dật Thiên đi trở về phòng nhỏ trong quán, Nghiêm Minh thấy hắn không thể làm gì khác hơn là cười nói: "Phương ca, gọi điện thoại xong, tới đây uống rượu, đệ trước mời huynh một chén!"

Phương Dật Thiên khẽ mỉm cười, đi tới trước mặt Nghiêm Minh ngồi xuống, bên cạnh còn có Tiểu Lệ rót rượu, hắn nhìn Tiểu Lệ, cười nói: "Nghiêm Minh, lúc nào đã tìm được vợ đẹp cũng không nói với đại ca một tiếng, ta xem đệ thật sự muốn ăn đập a!"

Tiểu Lệ nghe vậy khuôn mặt nhất thời đỏ bừng lên, nàng nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, vừa đảo mắt hơi thẹn thùng nhìn Nghiêm Minh, nhẹ cúi đầu, thần sắc xin lỗi.

Nghiêm Minh cười một tiếng, nói: "Phương ca, nàng tên là Trần Tiểu Lệ, cũng chỉ có nàng không chê đệ là người què."

Phương Dật Thiên nghe vậy sắc mặt ngẩn ra, rồi sau đó giận đến tái mặt, nói: "Người què cái gì? Bất kể lúc nào, ngươi cũng là hán tử đỉnh thiên lập địa! Ngươi so với người lành lặn hơn gấp bao nhiêu lần! Nếu có nữ nhân nào chê ngươi, ta xem các nàng cũng là loại ngu xuẩn!"

Dừng một chút, Phương Dật Thiên trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, hắn đột nhiên đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, trầm thấp mà nói: "A Minh, đại ca, đại ca xin lỗi ngươi!"

Nghiêm Minh nghe vậy ngây ngốc, rồi sau đó cười nói: "Đại ca, người nào chẳng biết đại ca nghĩa bạc vân thiên hào khí can vân, vì huynh đệ đại ca không chút do dự lao vào biển lửa, đại ca chưa bao giờ bỏ rơi huynh đệ, ở trong lòng đệ huynh vĩnh viễn là đại ca của đệ!"

Phương Dật Thiên thở dài một tiếng, chua xót cười cười, nói: "Nếu không phải bởi vì ta chân đệ cũng sẽ không...... Lần đó thật là ta đã làm liên lụy đến đệ!"

Nghiêm Minh ánh mắt lơ đãng, không khỏi đang nhớ lại bốn năm trước trong lúc huấn luyện thực chiến săn báo, lúc ấy Phương Dật Thiên đang điều khiển bên trong chiếc xe, Nghiêm Minh nghe được báo động khẩn cấp nguy hiểm sau đó sau đó vội vàng xoay người kéo Phương Dật Thiên thoát ra, bất quá, bởi vì hắn ở phía sau che chở Phương Dật Thiên, vì vậy hành động hơi chậm một bước, một cái đùi phải bị miếng sắt ở thùng xe phát nổ chặc đứt, phía sau lưng cũng nhiều nơi bị thương, mà Phương Dật Thiên được thân thể hắn che đỡ nên bình yên vô sự.

Đùi phải bị chặc đứt Nghiêm Minh kinh hoàng phải từ biệt săn báo bộ đội đặc chủng, lúc ấy hắn lặng lẽ rời đi cũng không báo cho Phương Dật Thiên cùng với Tiểu Đao bọn họ, hắn rời đi thời gian đã qua bốn năm rồi, cho đến tối nay cùng Phương Dật Thiên gặp nhau.

Bốn năm qua Nghiêm Minh cũng không phải là không muốn nhớ năm đó cùng những huynh đệ ca môn, chỉ vì hắn không hy vọng sự xuất hiện của mình mà bọn họ liên lụy, vì vậy hắn yên lặng ở trong xã hội dốc sức làm, âm thầm không ngừng góp nhặt tin tức của những huynh đệ trước kia.

"Phương ca, ngay lúc đó tình huống quá đột ngột. Lúc ấy nếu như đổi thành huynh trên vị trí kia huynh cũng sẽ bảo vệ đệ như vậy! Hơn nữa, có một lần đi sứ trong nhiệm vụ nếu không phải đại ca,đệ đoán chừng cũng đã không sống được đến bây giờ." Nghiêm Minh nhẹ nhàng cười cười, nói.

Tiểu Lệ khẽ ngơ ngẩn mà nhìn hai nam nhân, ở nơi này hai nam nhân nói thật, bên trong nàng mới biết được thì ra người yêu mình cũng có một đoạn thời gian như vậy, nàng mỗi lần hỏi Nghiêm Minh về dĩ vãng chân bị gãy, Nghiêm Minh luôn nói dối cho có lệ, bây giờ nàng cuối cùng đã biết những chuyện đã trải qua.

Nàng tuy nói là nữ nhân,nhưng vào giờ khắc này nàng loáng thoáng hiểu được ra nam nhân này cùng nam nhân kia trước kia có tình huynh đệ hết sức chân thành và nhiệt huyết.

Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng, cười cười, nói: "Tốt rồi, chuyện trước kia không đề cập đến nữa, bây giờ nhìn đến đệ dẹp yên trải qua cuộc sống của mình, đại ca trong lòng cũng cảm thấy cao hứng."

"Đại ca những năm này huynh đến nơi này như thế nào? đệ một mực dò thăm tin tức của huynh cũng không thu hoạch được gì, cũng là đệ biết Đao ca hắn hiện săn báo một mình." Nghiêm Minh nói.

"Chuyện đại ca tạm thời không nói, có rãnh rỗi lần nữa nói rõ. Về phần Tiểu Đao đúng là săn báo bên trong một mình, được, tiểu tử này nói không chừng sáng ngày mốt sẽ tới thành phố Thiên Hải, là ta đưa hắn tới họp với đệ." Phương Dật Thiên cười nói.

"Thật sự? Ha ha, thật sự tốt quá, Đao ca tửu lượng cũng rất cao, bất quá đến lúc đó dù thế nào cũng phải cùng hắn quá chén!" Nghiêm Minh cười nói.

"Ha ha, đi, hai ta hợp lại, đến lúc đó hắn sẻ say!" Phương Dật Thiên cười bưng chén rượu lên, cùng Nghiêm Minh uống.

Qua vài ly rượu, Phương Dật Thiên nhìn Nghiêm Minh, nhìn Tiểu Lệ ôn nhu xinh đẹp, nhưng trong lòng âm thầm nói: A Minh, đệ muội, có ta ở đây, không có ai có thể động tới cửa nhà các ngươi, không có ai có thể nhiễu loạn cuộc sống của các ngươi! A Minh, đại ca khi trước thiếu chính là kiếp này,mạng già này thông suốt cũng muốn được như ngươi cả đời bình yên vui vẻ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio