CHƯƠNG : YÊN TÂM LÊN ĐƯỜNG ĐI
Điền Tử Minh vừa vung tay, mấy tên vạm vỡ bao vây Lý Phàm đã đồng loại tiến lên tấn công Lý Phàm, trong đó còn có hai tên trực tiếp nhào về phía Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng, chuẩn bị bắt hai người phụ nữ làm con tin.
“AI”
Cố Họa Y hét lên một tiếng chói tai, dán sát vào sau lưng Lý Phàm, sợ hãi nhìn tên đàm ông to khỏe đang xông về phía mình.
Còn Trần Hiểu Đồng lại bày sẵn tư thế, chuẩn bị đánh nhau với tên đang xông về phía mình.
Trần Hiểu Đồng chỉ mới học qua một ít võ mèo cào, trong lòng vô cùng thấp thỏm, hoàn toàn không nắm chắc có thể đánh bại được tên đàn ông đang xông tới.
Nhất là trong tay tên đó còn cầm một con dao găm.
Lý Phàm nghe thấy tiếng hét của Có Họa Y, thấp giọng nói: “Đừng hoảng, có anh ở đây rồi.”
Lý Phàm vừa dứt lời, cơ thể Lý Phàm đột nhiên nhảy ra ngoài, tạo ra vài tàn ảnh của Lý Phàm trong không trung.
Giây phút này, tốc độ của Lý Phàm đã đạt đến cực hạn, hai tay đánh bay những tên vạm vỡ đang lao tới.
Những tên kia nào đã gặp qua tốc độ kinh người đến như vậy, đều bị tốc độ của Lý Phàm dọa cho sợ hãi.
Bọn họ chưa kịp phản ứng lại, cú tát của Lý Phàm đã lần lượt rơi lên mặt bọn họ, đánh bay từng tên một ra ngoài.
Hàng loạt tiếng kêu thảm thiết truyền ra, những tên bị đánh bay ra ngoài, xương cốt đều bị đánh gãy, không một tên nào có thể đứng lên, toàn bộ đều bò ra mặt đất kêu la thảm thiết.
Có vài tên xui xẻo đập trúng bàn ghế và giường trong phòng, khiến bàn ghế và giường đều bị đè sập.
Nhất thời, căn phòng thành một mớ hỗn độn, Điền Tử Minh ngây ngốc nhìn xung quanh, nhìn tình cảnh thảm thương của thuộc hạ, cảm thấy máu toàn thân đều lạnh đi.
Con mẹ nó đây là chuyện gì vậy!
Sao lại có người ghê gớm đến vậy chứ!
Chủ quầy hàng căng thẳng nhìn một lượt, ngã về phía sau rồi ngất đi, anh ta hoàn toàn không ngờ đến Lý Phàm lại ghê gớm đến vậy.
Lý Phàm lạnh lùng nhìn Điền Tử Minh: “Anh có gì muốn nói hay không.”
“Có, đương nhiên có rồi, người anh em, không đúng, đại ca, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, em không nên bắt kính với anh, em dập đầu tạ lỗi với anh.”
Điền Tử Minh lăn lộn bao nhiêu năm rồi, cũng từng gặp qua mấy kẻ cứng rắn, hiểu rõ khi gặp phải những kẻ này thì chỉ còn một con đường nhận thua.
Nói xong, Điền Tử Minh không chút do dự khuyu gối quỳ xuống mặt đất, cong người chuẩn bị dập đầu với Lý Phàm.
Lúc đầu Điền Tử Minh cúi xuống được một nửa, Lý Phàm giơ chân lên, đá vào trán Điền Tử Minh.
Điền Tử Minh cảm thấy đầu mình ong ong, như là bị một vật gì đó nặng nề đập phải, não anh ta như đang lắc mạnh trong đầu.
Điền Tử Minh ra sức lắc đầu mấy cái mới cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút.
“Đánh hay lắm, em đáng bị đánh, đại ca, nếu anh còn chưa hết giận thì đánh em thêm hai cái nữa cũng được.”
“Đánh anh tôi sợ bẩn tay, ban nãy anh nói tính làm gì với tôi cơ?”
Lý Phàm lạnh lùng hỏi.
Cơ thể Điền Tử Minh run rấy, ánh mắt hoảng loạn sợ hãi nhìn Lý Phàm, cảm giác như Lý Phàm đang chuẩn bị ra tay tàn độc với anh ta vậy.
Điền Tử Minh vô cùng hồi hận đã nói những lời ban nấy, giơ tay lên tát mạnh vào mặt mình một cái.
Chát!
Sau tiếng tát giòn tan vang lên, mặt Điền Tử Minh in dấu năm ngón tay.
“Em là đồ cặn bã, em không phải người, những lời ban nãy em nói chỉ là nói khoác thôi, mong đại ca đừng cho là thật, những lời nói đó chỉ là đùa giỡn mà thôi, không, chỉ là em dùng miệng để đánh rắm mà thôi!”
“Dùng miệng đánh rắm! Nếu anh không muốn chết, thì móc mắt, đánh gãy chân tay mình như những gì anh vừa nói đi.” Lý Phàm sắc mặt vô cảm nói.
Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đều không cảm thấy Lý Phàm quá đáng, tình huống như ban nấy, nếu bọn họ rơi vào trong tay đám người Điền Tử Minh, chỉ e là còn phải chịu nhiều khổ sở hơn thôi.
Điền Tử Minh sợ hãi, cơ thể run rầy lẫy bẩy, nếu thật sự bị mù mắt, gãy tay chân, e là không cần đợi kẻ thù tới cửa, anh ta đã bị đám đàn em này của mình đánh chết trước.
“Đại, đại ca, em cho anh tiền, còn có những món đồ tốt mà em thu thập được bao nhiêu năm nay, xin anh tha cho em một con đường sống, của cải của em sẽ cho anh hết! Chỉ xin anh tha cho eml”
“Tôi không thiếu tiền, ra ngoài lăn lộn thì phải biết có một ngày gặp báo ứng, hôm nay là ngày lành tháng tốt để thiên đạo luân hồi, sức kiên nhẫn của tôi có hạn, anh mau chóng đưa ra một lựa chọn đi.”
Dưới sự ép bức của Lý Phàm, Điền Tử Minh nghiến răng, cúi đầu nói: “Được, em sẽ móc mắt, đánh gãy tay chân để tạ lỗi với anh!”
Lý Phàm khẽ gật đầu, quay người nhìn Cố Họa Y nói: “Lát nữa sẽ có máu me, e là không thích hợp để hai người nhìn, hai người ra ngoài trước đi.”
“Ừm, bọn em ra ngoài đợi anh.”
Lúc Lý Phàm và Cố Họa Y nói chuyện với nhau, ánh mắt Điền Tử Minh sáng lên, quyết định nắm giữ cơ hội này để liều một phen.
Có thể giết được Lý Phàm là tốt nhất, nếu không giết được Lý Phàm, vậy mạng sống của anh ta cũng không còn nữa! Điền Tử Minh thầm nói trong lòng.
Tay phải nắm chặt đoản đao, sức mạnh toàn thân Điền Tử Minh bùng nổ, đột nhiên bật dậy khỏi mặt đắt, con dao trong lòng bàn tay đâm về phía trái tim của Lý Phàm từ sau lưng.
Vi hành động của Điền Tử Minh quá đột ngột, tuy Trần Hiểu Đồng nhìn thấy động tác của anh ta, nhưng không kịp hét thành tiếng, Điền Tử Minh đã nhào đến phía sau Lý Phàm.
Nghe thấy tiếng gió phía sau truyền tới, Lý Phàm khẽ nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười như đã trong tính toán.
Lý Phàm vặn eo dùng lực, đột nhiên xoay người về sau giơ chân phải lên đá.
Chân của Lý Phàm dài hơn cánh tay của Điền Tử Minh, không đợi đoản đao của Điền Tử Minh đâm đến tìm của Lý Phàm, Lý Phàm đã ra tay trước, đá trúng eo của Điền Tử Minh.
Rắc!
Một âm thanh truyền ra từ vùng eo của Điền Tử Minh, eo anh ta thành một độ cong kì lạ, sau đó bay ngang ra đập trúng tường.
Điền Tử Minh ngã dưới đất, miệng còn phun ra ít máu tươi, anh ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị thiêu đốt, giống như tim gan phèo phổi đã bị một cú đá của Lý Phàm làm cho vỡ nát.
Hai tay Điền Tử Minh siết chặt lại, chân đang định di chuyển thì đột nhiên nhận ra hai chân đã không còn cảm giác, như là chúng đã không thuộc về cơ thể anh ta nữa.
“Chân, chân của tôi, phụt!”
Còn chưa nói xong, miệng Điền Tử Minh lại phun ra một ngụm máu tươi nữa.
Lý Phàm nhìn một lượt những tên bị thương nằm rạp dưới đất, có chút mắt hứng lắc đầu.
“Chỉ mấy tên vớ vẫn như mấy người mà cũng dám ra ngoài huênh hoang, thật không biết mấy người lầy sự tự tin từ đâu ra.”
Nhưng mà lại không một ai có thể trả lời được câu hỏi của Lý Phàm, lúc này đám người Điền Tử Minh đều đang cố gắng giả chết, chỉ sợ Lý Phàm sẽ đuổi cùng giết tận.
Lý Phàm quay người kéo tay Có Họa Y, đưa Có Họa Y và Trần Hiểu Đồng cùng nhau rời đi.
Đợi khi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân của ba người nữa, Điền Tử Minh mới kiềm nén cơn đau nói: “Đưa, đưa tôi đến bệnh viện, liên hệ với sư phụ của tôi giúp tôi, tôi muốn, trả, trả thù.”
“Đại ca, sư phụ của anh, bọn em sẽ liên hệ giúp anh, nhưng đưa anh đi bệnh viện thì không cần đâu, bọn em sẽ tiễn anh về nơi Tây phương cực lạc, sau đó chia tiền của anh ra thì tốt biết bao, anh cứ yên tâm lên đường đi.”