CHƯƠNG : ĂN MỘT CHÚT CHO ĐỠ SỢ
“Vừa rồi anh chạy hơi nhanh nên có lẽ ông cụ bảo vệ đã bị dọa sợ, lẽ ra ông cụ trông coi nghĩa trang này phải rất can đảm mới đúng, như vậy thì có hơi nhát gan.” Lý Phàm có chút bắt đắc dĩ nói.
Lý Phàm là người nói vô tình nhưng Cố Hoạ Y cùng Trần Hiểu Đồng lại là người nghe có tâm, có thể khiến người gác cổng già xem Lý Phàm là quỷ, thì vừa nãy tốc độ chạy của Lý Phàm phải nhanh đến đâu? Nghĩ đến đó, trong lòng hai người phụ nữ lại gợn sóng.
Lý Phàm mở cửa ghế sau đề Có Hoạ Y cùng Trần Hiểu Đồng ngồi vào, sau đó Lý Phàm ngồi vào ghề lái, chậm rãi lái về thành phó.
Trên đường trở về, có một chiếc xe tuần tra chạy về phía Lý Phàm loa của xe cảnh sát hét lên yêu cầu Lý Phàm tấp vào lề và dừng lại.
Lý Phàm có chút nghi hoặc dừng xe vào lề, đồng thời hạ cửa kính xe xuống nhìn chiếc xe tuần tra đang lao tới.
Thấy chiếc taxi dừng lại, thanh tra Vương không đợi chiếc xe tuần tra mà mình đang ngồi dừng lại đã mở cửa và nhảy ra khỏi xe.
Thanh tra Vương ba chân bốn cẳng bước nhanh bước nhanh đến bên cạnh xe taxi, nghiêm túc nhìn Lý Phàm đang hạ cửa xe xuống.
“Anh chạy từ nghĩa trang về đấy à? Đã trễ thế này anh còn đến nghĩa trang làm gì?” Thanh tra Vương hỏi một câu bén ngót.
Mắy tên tuần tra theo sau thanh tra Vương cũng đi tới và nhìn chằm chằm Lý Phàm như hỗ rình mồi.
Bọn họ vừa nhận được báo án của người gác cổng nghĩa trang, liền vội vàng chạy tới, muốn xem xem là kẻ nào to gan lớn mật chạy đến nghĩa trang vào ban đêm để làm chuyện xấu xa như vậy.
Trần Hiểu Đồng cùng Cố Hoạ Y cũng có chút bồi rối, không biết tại sao những cảnh sát tuần tra này lại ngăn họ lại.
Lý Phàm bình tĩnh nói: “Chúng tôi từ nghĩa trang về đây, đến nghĩa trang đề làm chút việc riêng, không phiền các người hỏi han.”
Thanh tra Vương biến sắc, anh ta cảm thấy lời nói của Lý Phàm hơi quá ngạo mạn, khi anh ta định quát Lý Phàm thì xe của đội trưởng Chương đã chạy tới từ phía sau.
Đội trưởng Chương mặc thường phục, mang theo súng vác vai, đạn lên nòng bước ra khỏi xe tuần tra, ngay lập tức khiến ánh mắt của đám người thanh tra Vương trợn tròn.
Mẹ kiếp, chuyện gì thế này, sao lại xuất hiện một nhóm người với súng ống dài ngắn khác nhau, chẳng lẽ là bọn xã hội đen sao? Cho dù là tội phạm thì nhìn thấy chúng ta đang tuần tra ở đây, chúng cũng không thể kiêu ngạo như vậy!
Thanh tra Vương đang vô cùng hoảng loạn trong lòng, thiếu chút nữa là sợ tè trong quần, anh ta run rấy lấy ra một khẩu súng lục nhỏ ly, lo lắng nói: “Các người là ai, mau bỏ vũ khí xuống, tôi là thanh tra Vương Xương Hoa của đội tuần tra Tây Giao, bây giờ tôi ra lệnh cho các người mau hạ vũ khí xuống!”
Những cảnh sát tuần tra đi theo Vương Xương Hoa như thể đang tiếp cận kẻ thù, họ rút súng lục ra và nấp sau cửa xe cùng thùng xe, lo lắng nhìn đám đội trưởng Chương đang tiến tới.
Lý Phàm liếc nhìn mấy người bên đội trưởng Chương, cười nói: “Đều là người một nhà, lão Chương, đừng doạ mấy anh chàng tuần tra này nữa.”
“Huh? Không phải là chặn đường phạt tiền à? Còn tưởng rằng mấy anh chàng ở ngoài thành này ăn phải tim gấu gan hùm nên dám chặn xe ăn tiền.”
Lời nói đầy ma lực của đội trưởng Chương khiến thanh tra Vương nhất và mấy người nữa sắp khóc đến nơi, dù chúng tôi có muốn phạt tiền đi nữa thì cũng đâu cần phải dùng đến nhiều người như vậy chứ.
Người lái chiếc taxi này rốt cuộc là thần thánh phương nào, lái taxi mà cũng được hộ tống bởi một đám súng vác vai, đạn lên nòng thế này thì còn gì là thiên lý nữa!
Thanh tra Vương lau mồ hôi trên trán, cất khẩu súng lục đi, thận trọng hỏi: “Xin hỏi các anh là người của bộ phận nào?”
“Họ ấy à, họ đến từ đại đội tuần tra của thành phó để giúp tôi một số việc.” Lý Phàm vẫy vẫy tay, đội trưởng Chương rất phối hợp lấy giấy chứng nhận ra lắc lắc trước mặt thanh tra Vương.
Thanh tra Vương nhìn tới nhìn lui, nhìn kỹ giấy chứng nhận của đội trưởng Chương rồi, cuối cùng trái tim đang treo lủng lẳng trên yết hầu cũng được thả lỏng.
“Ahaha, hiểu lầm hiểu lầm thôi, vừa rồi là tôi kích động, đều thu hết súng lại đi, chúng tôi nhận được báo án nên đến xem tình hình, không ngờ các anh lại đang làm nhiệm vụ đặc biệt ở đây, nếu chuyện đã rõ ràng rồi thì chúng tôi không nán lại nữa.”
Thanh tra Vương cười lấy lòng Lý Phàm sau đó cũng không dám nhiều lời nữa, dẫn người của mình lên xe, quay đầu đi.
Sau khi xe chạy được vài trăm mét, tài xế nhỏ giọng hỏi thanh tra Vương: “Thanh tra, người lái taxi là thần tiên phương nào vậy, có thể sai khiến đội trưởng thành phố vác súng lên nòng làm việc cho mình.”
“Người đó nhất định là một nhân vật thần thánh! Cậu đừng hỏi nhiều nữa, lo lái xe đi.” Thanh tra Vương xoa trán ghi nhớ thật kỹ diện mạo của Lý Phàm và hạ quyết tâm lần sau gặp lại Lý Phàm phải lấy lòng anh mới được.
Sau khi thanh tra Vương rời đi, đội trưởng Chương mang theo người hộ tống Lý Phàm lái taxi trở về thành phố, sau khi dừng lại ở khu chợ đêm.
Lý Phàm đưa xe taxi cho cấp dưới của đội trưởng Chương đồng thời nhờ người của đội trưởng Chương giúp họ trả lại xe cho tài xế taxi, Lý Phàm còn tiện tay đưa cho anh chàng cảnh sát tuần tra .. để trả cho anh tài xế kia, coi như tiền đi taxi.
Chờ đội trưởng Chương dẫn người rời đi rồi, Lý Phàm cười nói: “Vừa rồi đều bị hoảng sợ, chúng ta ăn chút gì đó để áp chế nỗi sợ hãi nhé, hai người chắc cũng đói rồi.”
Lý Phàm vừa nói ra câu đó xong thì bụng của Có Hoạ Y cùng Trần Hiểu Đồng đều kêu rột rột, hai người thực sự cảm thấy cực kỳ đói vào lúc này.
“Vừa rồi lúc đang lo lắng hãi hùng thì không thấy đói, bây giờ thì đột nhiên cảm thấy rất chỉ là đói bụng, đúng là nên ăn chút gì đó, chúng ta vào chợ đêm xem xem.”
Cố Hoạ Y khoác tay Lý Phàm, hai người đi về phía chợ đêm, Trần Hiểu Đồng phồng hai má lên đi theo sau hai người, trông dáng vẻ chẳng khác nào một chú thỏ con đang tức giận.
“Ở đây không có Shelter Bay sao? Vậy ăn đồ ăn đêm Quảng Đồng cũng được.” Cố Hoạ Y ngọt ngào nói.
“Hình như có đó, đi tìm thử là biết thôi.”
Không bao lâu, ba người đám Lý Phàm đã ngồi trong quán Shelter Bay, Cố Hoạ Y cầm thực đơn lên gọi một đống đồ ăn Quảng Châu.
Gọi đồ ăn xong, Cố Hoạ Y tò mò nhìn Lý Phàm nói: “Vừa rồi anh nói gì với Trương Gia Đông? Em nghe anh ta nói cái gì mà nghiên cứu nhưng cũng không nghe rõ lắm?”
“Đó là một thí nghiệm trên con người mà anh ta đã tham gia, anh ta biến thành bộ dạng quỷ quái đó là vì cái thí nghiệm ấy.”
“AI” Trần Hiểu Đồng kêu lên, có chút sợ hãi nói: “Còn có thí nghiệm như vậy sao, có phải là sẽ còn rất nhiều người biến thành bộ dạng quỷ quái đó không.”
“Chuyện đó thì chưa biết, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa, ăn cơm đi.”
Không ít gã đàn ông ngồi xung quanh đang nhìn về phía Cố Hoạ Y cùng Trần Hiểu Đồng, ngắm hai người họ xong, đám đàn ông đều nhìn sang Lý Phàm với ánh mắt ghen ty cùng hâm mộ.
Hai cô gái này đúng là quá loá mắt khiến cho Lý Phàm trở thành cái bia hứng chịu sự ghen ty của mọi người.
Một loạt các món ăn vặt của Quảng Đông được mang lên, Cố Hoạ Y cắn một miếng panna cotta hai lớp vỏ, lim dim đôi mắt, nở một nụ cười hạnh phúc.
“Hương vị vẫn rất chân thật, ông xã cũng nếm thử một chút đi, hay là em đút cho anh ăn nhé.”
Cố Hoạ Y vừa nói vừa cầm thìa múc một miếng panna cotta hai lớp vỏ đưa đến miệng Lý Phàm.