CHƯƠNG : ĐỪNG SAY ĐẮM ANH
“Mau lau nước mắt đi, ông cũng chỉ tự bảo vệ bản thân, bị ép đến bắt lực mà thôi, chuyện đã qua rồi thì đừng đặt nặng trong lòng.” Lý Phàm đưa giấy qua đó.
Lão Lưu thả lỏng tay, nhận lấy tờ giấy mà Lý Phàm đưa cho, lau nước mắt trên mặt: “Nói nhiều rồi cũng chỉ có nước mắt, những năm nay tối đến tôi đều ngủ không được yên giấc, tôi có lỗi với ông ta, tâm trạng tôi có chút kích động, hai người đừng để ý, đề tôi bình tĩnh lại đã.”
Lão Lưu chống tay lên đầu, im lặng một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Lý Phàm tháy lão Lưu đã bình tĩnh lại, hỏi: “Người trong nhà máy in tiền có thể tùy tiện tiếp xúc sao?”
“Đương nhiên là không thể rồi, vận chuyển tiền có quy trình nghiêm ngặt, về mặt lí thuyết thì mỗi một tờ tiền đều không thể nào bị tuồn ra ngoài.”
Lão Lưu nhìn Lý Phàm, lúc nói đến bốn chữ ‘về mặt lí thuyết, lão Lưu lại nhắn mạnh giọng.
Lý Phàm gật đầu: “Vậy có nghĩa là, có tồn tại sơ hở về việc bị tuồn ra ngoài sao? Không biết ông có hiểu rõ những sơ hở này không.”
Lão Lưu vặn chai nước khoáng ra uống một ngụm, khẽ lắc đầu: “Sao tôi biết được, trước đây cũng chưa từng xảy ra chuyện này, nhưng trong cái xã hội tình người này ai có thể đảm bảo rằng không có sai sót xảy ra chứ, mọi chế độ đều do con người hoàn thành, có tình người tồn tại thì cũng sẽ có sơ hở.”
Lời của lão Lưu rất khách quan, khách quan đến mức không thể chê vào đâu được.
“Vậy có những ai có thể tiếp xúc được đến tiền in?” Lý Phàm hỏi tiếp.
Lão Lưu nhíu mày suy nghĩ một lúc, chậm rã nói: “Người có thể tiếp xúc thì có bảo vệ, bên vận chuyển và công nhân đi đầu trong dây chuyền in ấn, chỉ có những người này mà thôi.”
Lý Phàm ngồi dựa lưng lên ghế, ánh mắt sắc bén nhìn lão Lưu, hỏi như đang thẩm vấn nạn nhân: “Bảo vệ phụ trách những quy trình nào?”
Lão Lưu nhìn Lý Phàm tràn đầy khí thế, có một phút chốc thát thần, sau khi tỉnh táo lại, ánh mắt lão Lưu có vẻ khác thường, ông ta cúi đầu xuống.
“Bảo vệ phụ trách nhập kho cai quản, xuất kho thẩm tra.”
“Có những ai phụ trách nhập kho cai quản, xuất kho thẩm tra? Người phụ trách là ai?”
Lão Lưu khẽ cười, ngước mắt lên nhìn Lý Phàm: “Cậu đang nghi ngờ người của bộ phận bảo vệ chúng tôi?”
“Sao có thể nói là hoài nghỉ được, tôi đang to gan giả thiết, cẩn thận tìm chứng cứ.” Lý Phàm nghiêm túc nói.
Lão Lưu bắt lực lắc đầu, ngồi dậy lầy một sắp giấy viết thư của nhà máy in tiền, bắt đầu viết tên những người đó.
Viết xong lão Lưu xé tờ giấy ra, đưa cho Lý Phàm: “Đây là danh sách tất cả nhân viên bảo vệ của tổ trông coi nhà kho tiền in, nếu cậu muốn điều tra tất cả bọn họ, tôi có thể liên lạc giúp cậu.”
Lý Phàm nhìn tên hơn mười người trên tờ giấy, xua tay với lão Lưu: “Không phiền ông liên lạc nữa, chúng tôi tự điều tra là được, hôm nay cảm hơn ông đã phối hợp với chúng tôi.”
Lý Phàm cắt tờ giấy danh sách nhân viên đi, đứng dậy nói với lão Lưu: “Chúng tôi xin phép trước, nếu có gì cần thì vẫn sẽ làm phiền đến ông.”
Lão Lưu vội đứng dậy: “Nào có phiền, lãnh đạo đã dặn dò rồi, đương nhiên tôi sẽ dốc sức phối hợp với hai người, có gì cần giúp, hai người chỉ cần tìm đến tôi là được.”
Lão Lưu tiễn Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng ra cửa, nhìn hai người rời đi, ánh mắt lão Lưu hiện lên vẻ lạnh lẽo u ám.
Đóng cửa phòng làm việc lại, lão Lưu cầm lên một bảng điện, thấp giọng lẫm bẩm: “Thú vị đấy, người của đội điều tra mật vụ cũng đã tới rồi, có điều như vậy thì trò chơi mới vui hơn, Lý Phàm à Lý Phàm, lân này xem như cậu đã mắc câu rồi.”
Gương mặt lão Lưu hiện lên một nụ cười lạnh lùng, ông ta lấy một chiếc điện thoại cũ kĩ, kì lạ trong ngăn kéo ra.
Nói là cũ kĩ, kì lạ là vì chiếc điện thoại này hoàn toàn không giống với điện thoại được bán trên thị trường hiện nay, mà là điện thoại được chế bằng bảng điện.
Sau một hồi thao tác phức tạp, lão Lưu dùng điện thoại gửi đi một tin nhắn: Cá đã mắc câu, chuẩn bị thu lưới.
Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng ra khỏi nhà máy in tiền lên chiếc Mercedes Benz, lần này Lý Phàm ngồi ở vị trí lái xe, còn Trần Hiểu Đồng ngồi ở vị trí phó lái.
Trần Hiểu Đồng nhìn Lý Phàm lái xe, cười nhạt nói: “Anh có phát hiện gì không?”
Lý Phàm nói với giọng điệu trâu chọc: “Anh không có phát hiện gì cả, em thì sao?”
“Đồ đáng ghét.” Trần Hiểu Đồng vung nắm đắm ra trước mặt Lý Phàm, dáng vẻ có chút hung dữ.
Có điều cùng với khí chất và dung mạo của Lý Phàm, dáng vẻ hung dữ này lại trở nên tràn đầy phong tình, quyến rũ.
Lý Phàm nhìn vẻ quyền rũ của Trần Hiểu Đồng, chợt có chút rung động, vội thu tầm mắt về nhìn con đường phía trước.
Thầy Lý Phàm như vậy, Trần Hiểu Đồng thầm vui trong lòng, gương mặt lại vẫn đang căng ra, giả vờ lạnh lùng.
Xem ra sau này phải mặc thật nhiều quần áo đẹp cho Lý Phàm nhìn, nếu không anh sẽ luôn cho rằng cô ta và anh chỉ là anh em.
Lý Phàm lái Mercedes Benz đi một vòng, rồi dừng lại ở một góc đối diện chéo với nhà máy in tiền.
“Lão Lưu kia có vấn đề, ông ta chắc là một trong những thành viên của nhóm sát thủ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì ông ta sẽ ra ngoài nhanh thôi, đưa chúng ta đi vào cái bẫy mà ông ta đã sắp đặt sẵn.”
Trần Hiểu Đồng mở lớn hai mắt nhìn Lý Phàm: “Lão Lưu có vần đề thì em đã nhìn ra rồi, nhưng sao anh có thể chắc chắn lão Lưu sẽ đưa chúng ta vào bẫy?”
“Ông ta không thể chạy trốn sao? Ông ta không thể đi tìm thành viên nhóm thương lượng đối sách sao?
Ông ta không thẻ…”
Trần Hiểu Đồng nói mấy câu, thấy Lý Phàm không chú ý đến lời nói của mình, giận dữ phồng hai má lên.
Ánh mắt Lý Phàm nhìn chằm chằm vào cổng lớn nhà máy in tiền, nhìn kĩ từng người ra ra vào vào.
Trần Hiểu Đồng tức giận nghiêng người về phía Lý Phàm, một mùi hương thanh mát không ngừng len lỏi vào mũi Lý Phàm, ngửi mùi hương này vào khiến người ta cảm thấy thảnh thơi nhẹ lòng.
Lý Phàm khẽ khịt mũi, có chút tham lam ngửi mùi hương đó, không khí trong xe lập tức có chút mập mờ.
Trần Hiểu Đồng đưa tay ra khẽ nhéo mũi Lý Phàm, bật cười quyền rũ: “Anh đang ngửi cái gì thế, có phải thấy rất thơm không?”
Sắc mặt Lý Phàm hơi đỏ lên, ngại ngùng gật đầu: “Đúng là rất thơm, trước đây chưa từng ngửi qua, có phải là em đã dùng nước hoa không?”
Trần Hiểu Đồng giận dữ trừng mắt nhìn Lý Phàm, chu miệng ngồi về chỗ cũ.
Nước hoa có thể so sánh với hương thơm cơ thể người ta sao! Không phải trên sách đều nói, có thể ngửi được mùi hương của đối phương thì người đó sẽ vô cùng thích hợp với mình hay sao.
Ban nãy cô ta đã ngửi được mùi hương trên người Lý Phàm, cảm thấy cũng rất thơm, Trần Hiểu Đồng thầm nghĩ trong lòng, hai má cũng dần dần ửng đỏ.
“Hương thơm của nước hoa nào có tự nhiên như vậy, không nói với anh những chuyện này nữa, anh mau nói xem anh phán đoán như nào đi.”
“Rất dễ phán đoán mà, tinh thần lão Lưu có vấn đề, chắc chắn là tâm thần phân liệt rồi.” Lúc Lý Phàm nói ra phán đoán, vẻ mặt vô cùng tự tin.
Vẻ mặt tự tin của Lý Phàm khiến Trần Hiểu Đồng vô cùng say mê, Trần Hiểu Đồng rất thích dáng vẻ tự tin này của Lý Phàm.
Lý Phàm không nghe thầy Trần Hiểu Đồng nói gì, có chút nghi hoặc quay sang nhìn Trần Hiểu Đồng, thấy ánh mắt say mê của Trần Hiểu Đồng, Lý Phàm bắt lực cười khổ.