CHƯƠNG : RƠI VÀO BẪY
Trần Hiểu Đồng ngại ngùng, hoảng loạn cúi đầu xuống, khẽ nói: “À… chuyện đó, thần kinh lão Lưu có vấn đề sao?”
“Lúc lão Lưu làm gián điệp chắc đã chịu đả kích tâm lí nặng nè, nên tinh thần đã xảy ra vấn đề, anh đoán chắc ông ta bị tâm thần phân liệt, có một nhân cách xấu xa, giết người có lẽ đã trở thành thú vui của ông ta, ông ta giết người để chứng minh bản thân, cũng để giải tỏa áp lực trong lòng ông ta.”
Lúc Lý Phàm giải thích suy đoán của mình cho Trần Hiểu Đồng, lão Lưu đi ra từ nhà máy in tiền.
Sau khi chào hỏi với mấy đồng nghiệp, lão Lưu vội vàng đi về phía chiếc Passat bên đường, mở cửa xe ra bước vào.
Passat chậm rãi khởi động, Lý Phàm lái xe theo đuôi chiếc Passat của lão Lưu.
Hai xe cách nhau không xa, thậm chí Lý Phàm có thể nhìn được lão Lưu đang lái xe thông qua cửa kính phía sau.
Trần Hiểu Đồng có chút căng thẳng nói: “Có phải anh đi sát quá rồi không? Em xem phim lúc theo dõi người ta không theo gần như vậy đâu.”
Lý Phàm khẽ cười nói: “Đối phó với loại tép riu này sao phải cần đến kĩ thuật theo dõi, hơn nữa lão Lưu cũng cố ý để chúng ta đi theo, ban nãy đến phòng làm việc của ông ta, ông ta đã có ý để lộ ra sơ hở rồi.”
Trần Hiểu Đồng nhíu mày suy nghĩ lời nói của Lý Phàm, trong lòng dần hiểu ra: “Anh phân tích từ tính cách của ông ta đúng không, lão Lưu có thể gửi thư uy hiếp mà không trực tiếp ám sát, chứng tỏ ông ta rất thích chơi đùa người khác.
Ông ta thích khiến người ta rơi vào nỗi sợ hãi, áp lực, dần dần giày vò đối phương, như vậy có thể khiến ông ta cảm thấy đây là trò chơi để giải tỏa áp lực! Anh Lý Phàm, anh giỏi quá, nếu anh mà ở đội tuần tra, nhát định có thể trở thành thám tử đó.”
Ánh mắt Trần Hiểu Đồng nhìn Lý Phàm sáng lấp lánh như những vì sao.
Lý Phàm không tiếp lời Trần Hiểu Đồng mà tập trung vào việc lái xe, theo sát xe của lão Lưu.
Rất nhanh họ đã đi ra khỏi khu vực trung tâm thành phó, lão Lưu lái xe về phía bến cảng, bên đó là bến cảng Hán Giang của ngoại ô Hán Thành.
Bến cảng Hán Giang từng là bến cản lớn, tấp nập, có điều Hán Giang đang dần khô cạn, mực nước hạ thấp khiến thuyền bè khó lưu thông, giờ đây bến cảng Hán Giang đã bị bỏ phế rồi.
Lão Lưu nhìn kính chiếu hậu, thấy chiếc Mercedes đuổi theo sát phía sau, nhếch miệng nở một nụ cười đắc ý.
Lão Lưu lấy chiếc điện thoại tự chế kì lạ ra, gọi cho một số: “Cá đã vào gảng, đợi ăn thôi.”
Lão Lưu nói xong thì đột nhiên đạp mạnh chân ga rồi đưa tay ra chạm vào phần điều khiển trung tâm.
Passat đã được lắp phần điều khiển trung tâm, có một cái nút màu xanh, lão Lưu ấn mạnh xuống đó.
Động cơ của chiếc Passat phát ra tiếng gầm rú, ống đuôi phun ra hai ngọn lửa.
Chiếc Passat của lão Lưu đã được cải trang, không chỉ thay đổi động cơ công suất lớn mà còn lắp thêm thiết bị tăng tốc nito lỏng.
Khi khởi động thiết bị tăng tốc nito lỏng, tốc độ của chiếc Passat lập tức bùng nổ, đạt tới km/h chỉ trong giây lát.
“Hahaha, đuổi theo tôi đi, trò chơi của chúng ta bắt đầu rồi.” Lão Lưu thích thú hét lên, chiếc Passat nhanh như đang bay.
Lý Phàm bình tĩnh, không hề tăng tốc đuổi theo xe của lão Lưu, chỉ đuổi theo chiếc Passat của lão Lưu từ xa.
“Còn lắp cả nito lỏng nữa, cũng chịu chỉ đấy.” Lý Phàm lắc đầu, trong lòng vô cùng khinh bỉ lão Lưu.
Chiếc Passat trượt bánh xe một cách đẹp đế quành vào trong bến cảng, ba phút sau, chiếc Mercedes cũng đi vào trong đó Nhìn bến cảng trống trải phía trước, Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Cái bẫy của bọn họ chắc là ở đây rồi, lát nữa em cứ ở trên xe đợi.”
Trần Hiểu Đồng gật đầu, toàn thân trở nên căng cứng, thầm nghĩ bản thân không thể chỉ làm một bình hoa đợi trên xe được, phải khiến Lý Phàm nhìn thấy bản lĩnh của cô ta mới được.
Trần Hiểu Đồng đã từng được huấn luyện cũng biết vài công phu cơ bản, cảm thấy trước mắt chính là thời cơ thể thể hiện bản thân.
Thấy chiếc Passat dừng ở trong nhà kho chính giữa phía xa, Lý Phàm lái Mercedes Benz qua đó.
Sau khi chiếc Mercedes Benz vào trong nhà kho, dừng bên cạnh chiếc Passat, Lý Phàm mở cửa xe đi xuống.
Lúc Lý Phàm xuống xe, cửa nhà kho cũng chậm rãi đóng lại, bên trong dần trở nên tối tăm.
“Chúc mừng bạn đã tiến vào thế giới trò chơi của tôi, đây là cửa đầu tiên của bạn, tên là Gọi mọi người tới tìm kiếm.”
Tiếng điện tử vang lên từ những chiếc loa xung quanh nhà kho.
Lý Phàm híp mắt lại, khiến mắt anh có thể nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh tối tăm này.
“Trong nhà kho có đặt bom hẹn giờ, số lượng không xác định nhưng thời gian thì có, bom sẽ nỗ vào mười phút sau.
Tất cả số bom được bố trí đều là thuốc nổ mạnh, bây giờ mời bạn hãy bắt đầu trò chơi, xem xem năng lực tìm kiếm của bạn có mạnh hay không, hahahaha.”
Sau một tràng cười điên cuồng, đèn của nhà kho chọt sáng lên, khiến Lý Phàm phải híp mắt lại một lúc.
Lý Phàm nhanh chóng quan sát bốn phía, nhà kho vô cùng trống trải, chỉ có vài cây cột và bốn bức tường, hoàn toàn không có một bóng người.
Trần Hiểu Đồng xuống xe, bước nhanh về phía Lý Phàm: “Chia nhau ra tìm đi, đông người sẽ tìm nhanh hơn.
Lý Phàm nặng nè gật đầu: “Chú ý an toàn.”
Ai người chia nhau ra tìm, cẩn thận kiểm tra mỗi một ngóc ngách trong nhà kho.
Trong một tòa tháp cao cách nhà kho không xa, lão Lưu đeo mặt nạ đang ngồi xem màn hình giám sát cùng ba người đàn ông đeo mặt nạ khác.
Trong màn hình chính là hình ảnh về Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng.
“Con hàng này nhìn cũng không tệ, nếu bị nỗ chết thì thật đáng tiếc.”
“Đúng thế, nhìn có vẻ rất mạnh mẽ, mấy con hàng chảnh chọe này là thích nhất, nếu cửa này cô ta có thể xông ra ngoài, nhất định phải bắt sống về đáy.”
Lão Lưu nở một nụ cười khinh bỉ dưới chiếc mặt nạ, như là có chút thất vọng vì biểu hiện của Lý Phàm.
“Hai kẻ ngốc này e là hết đường sống rồi, máy người đừng nghĩ nữa, chuẩn bị cho việc ngày mai đi, Cố Họa Y kia cũng không tệ, đủ để khiến cho máy người vui vẻ.”
Nghe thấy cái tên Cố Họa Y, ba tên kia lập tức trở nên thích thú.
“Hehe, đã chơi qua nhiều gái rồi, gái hàng không hay sinh viên gì đó cũng đã nếm cả, nhưng lại chưa từng chơi nữ tổng giám đốc bao giờ, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.”
“Bảo vệ của tập đoàn Họa Vân Y yếu ớt lắm, nào cần chuẩn bị gì, ngày mai cứ tùy tiện tới cũng có thể chiến thắng trở về.”
Trong màn hình, Lý Phàm đã đi đến tận cùng nhà kho nhưng vẫn chưa phát hiện ra một quả bom hẹn giờ nào.
Lý Phàm căng thẳng, cảm thầy lão Lưu vô cùng giảo hoạt, những lời nói ban nãy đã dẫn dắt khiến anh dồn hết sự tập trung vào nhà kho mà làm ngơ một số thứ.
Thứ đó cũng chính là thứ mà người thường cũng không cho rằng bom hẹn giờ sẽ được giấu trong đó.
Đó chính là chiếc Passat lão Lưu lái tới!
Không ai sẽ cho rằng lão Lưu lại đặt bom hẹn giờ trong chiếc xe mà ông ta lái, nhưng đối với kẻ tinh thần có vấn đề, hành vi khác với người thường như lão Lưu mà nói, không bình thường mới là bình thường nhất.
Lý Phàm híp mắt nhìn chiếc Passat, đi nhanh qua phía đó.
Mà Trần Hiểu Đồng ở phía xa cũng đã hoàn thành việc tìm kiếm, có chút hoang mang xua tay với Trần Hiểu Đồng, bày tỏ rằng cô ta không phát hiện ra thứ gì.