CHƯƠNG : PHẾ ANH TA ĐI
Trái tim Trần Hiểu Đồng cũng đập loạn thình thịch, cảm giác ý loạn tình mê, làm cho ánh mắt của cô ta cũng có hơi mơ màng.
Lúc Lý Phàm băng bó xong bắp chân cho Trần Hiểu Đồng, cả người đã toát đầy mồ hôi.
“Phù.” Lý Phàm thở dài một hơi, nhìn chỗ mình băng bó mà nở nụ cười hài lòng. Quả là có thể xưng là băng bó hoàn hảo, vì để đẹp mắt, Lý Phàm còn thắt thêm một cái nơ bướm xinh đẹp.
“Sao, tôi băng cho cô đẹp chứ, còn cố ý thắt nơ bướm cho cô này.” Lý Phàm cực kỳ đắc ý nói.
Trần Hiểu Đồng thì che miệng cười đến gập người lại, cảm giác như mình nhận được món quà tốt nhát, mặc dù chỉ là một lần băng bó, nhưng dù sao cũng là Lý Phàm tự tay băng.
“Ừ, nhìn đẹp đấy. Chuyện thay thuốc máy ngày này giao hết cho anh. Ngày nào cũng phải băng đẹp cho tôi như này nhé.” Trần Hiểu Đồng dịu dàng nói, trong lòng đã tràn ngập hương vị ngọt ngào.
“Vết thương của cô băng một lần là đủ rồi.” Lý Phàm quay người cầm điện thoại ra, bắt đầu gọi điện thoại cho đội trưởng Chương, liên hệ giải quyết để giải quyết hậu quả.
Sau khi nói rõ tình hình với đội trưởng Chương, Lý Phàm lên xe, theo hướng dẫn định vị vị trí của Vương Triều Số .
“Đi dạo một vòng ở hộp đêm, tìm cái tên Dương Tiền Tiến kia hỏi thăm tình hình một chút.” Lý Phàm vừa nói vừa khởi động xe.
Lúc đuổi đội trưởng Chương xuống để hỏi thăm tình hình, Lý Phàm nhân tiện bảo đội trưởng Chương tra xét tư liệu của Dương Tiền Tiến. Nghe đội trưởng Chương trả lời xong, đầu óc Lý Phàm lại vẫn hoang mang không hiểu.
Dương Tiền Tiến là ông chủ của một công ty nhỏ ở Hán thành, không hề có giao tiếp gì với Lý Phàm, hay Có Họa Y, và thậm chí là nhà họ Có. Với cả Lý Phàm đoán Dương Tiền Tiến hẳn là cũng không qua lại với đám người Trương Đức Võ, Đại Long Vương.
Kết quả này có hơi vượt ngoài dự kiến của Lý Phàm, cho nên cũng không đoán ra được người đứng sau giở trò quỷ rốt cuộc là ai. Cho nên Lý Phàm mới chủ động đi tới Vương Triều Số tìm Dương Tiền Tiến, để biết rõ ai là người đứng sau màn.
Rất nhanh đã tới ngoài cửa của Vương Triều Số , Lý Phàm ôm Trần Hiểu Đồng xuống xe, giả vờ làm một đôi tình nhân đi vào bên trong.
Bên trong Vương Triều Số ồn ào tiếng nhạc, ánh đèn mê hoặc, làm cho Lý Phàm có hơi không thích ứng được.
Cách đó không xa, một DJ có dáng người mạnh mẽ đang làm nhạc rất say mê, không ít người đứng trong sàn nhảy, thoạt nhìn đám ma quỷ cuồng nhảy, trong hàng ghế dài bốn phía, nhiều nam nữ đang ngồi vây quanh uống rượu, lớn tiếng trò chuyện.
Có điều đôi tuần nam mỹ nữ như Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng xuất hiện lại hấp dẫn không ít ánh mắt của người ta. Đám đàn ông thì nhìn Trần Hiểu Đồng, đám phụ nữ thì nhìn Lý Phàm, trong mắt đều là vẻ háo SấU, Ở một hàng ghề dài trong chỗ hẻo lánh, có máy thanh niên ăn mặc như bọn đầu gấu, bọn họ là đám côn đồ nằm vùng ở Vương Triều Số .
Ngày thường việc bọn họ hay làm nhất chính là thông đồng với đám gái tiếp rượu, thậm chí mấy chuyện như kiếm gái say đưa đi chà đạp cũng làm không ít.
Lúc này nhìn thây gương mặt xinh đẹp và dáng người bốc lửa của Trần Hiểu Đồng, con mắt của đám thanh niên xấu này lập tức sáng lên.
“Mẹ kiếp, cô em gái này đẹp thế nhỉ, hơn nữa còn không có trang điểm, chắc chắn là người đẹp tự nhiên điểm tuyệt đối.”
“Tiếc là bên cạnh còn có một thằng đàn ông, ra tay hơi khó.”
“Thôi đi, mày đúng là đồ nhát cáy, kéo bọn chúng qua, nam quá chén nữ mang đi. Chuẩn bị xong thuốc bỏ vào rượu đi, bọn tao tới gọi hai đứa nó qua đây.”
Mấy thanh niên xấu này đang thương lượng, một thiếu phụ nhìn hơn ba mươi ở bàn trên, dáng vẻ thướt tha bước tới.
“Các người nhìn trúng em gái nào? Vừa hay, nữ cho các người mang đi, nam chúng tôi muốn.”
“Ôi, chị Thu lại coi trúng được anh chàng đẹp trai kia à? Không thành vấn đề, chúng tôi đánh ngã tên đẹp trai đó, rồi chị Thu muốn giày vò sao thì giày vò, chị Thu có cần vài viên thuốc không chúng tôi tặng cho?
Đảm bảo sướng!” Tên thanh niên xấu cười bỉ ổi nói.
“Thuốc của các người ấy à, tôi khinh. Làm xong chuyện đương nhiên không thiếu chỗ tốt cho các người.”
Chị Thu nhẹ nhàng nói một câu, rồi quay người ngồi lại hàng ghế dài của mình.
Mấy thanh niên xấu nhìn nhau, cùng lộ ra nụ cười bỉ ổi: “Chúng ta đi thôi, tối nay có thể vui vẻ thỏa thích rồi.
Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng đang ngồi ở trước quầy bar, mỗi người một ly cocktail, nhìn đám người xấu kia đi tới, Lý Phàm bắt đắc dĩ nở nụ cười.
“Có máy thanh niên xấu tới, quả nhiên người đẹp đi tới đâu cũng không được bình yên.”
“Không yên thì sao, chẳng phải có anh ở đây à. Phải làm sứ giả bảo vệ cục cưng nha.” Trần Hiểu Đồng cây ngay không sợ chết đứng nói, còn không thèm liếc mắt tới đám thanh niên xấu kia.
Đám người xấu nghênh ngang đi tới, huênh hoang cất bước, giống như đang nói cho tất cả mọi người biết bọn họ không phải là người tốt vậy.
“Người anh em, em gái đi cùng được đấy. Máy anh đây muốn làm quen với hai người một chút, cùng uống vài chén đi.”
Lý Phàm uễ oải nhìn mấy thanh niên xấu: “Không có hứng, mấy người đi tìm người khác đi, chúng tôi còn chờ người.”
“Ôi ôi, còn chờ người à. Không biết anh em của các người là ai, không chừng mấy anh đây có quen biết đó.”
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Tôi đợi Dương Tiền Tiến.”
Mấy thanh niên xấu sửng sốt một chút, sau đó đều cười: “Thì ra người anh em đang nói tới tổng giám đốc Dương à. Chúng tôi từng giúp tổng giám đốc Dương không ít việc đấy. Bây giờ tổng giám đốc Dương ở ngay trên, người anh em cần gì phải chờ?”
“Đúng vậy. Nếu người anh em quen tổng giám đốc Dương thì cứ trực tiếp lên tìm là được, chẳng lẽ là người anh em đây tính cáo mượn oai hùm à.”
“Nếu người anh em không biết đường, chúng tôi có thể dẫn người anh em đi tìm tổng giám đốc Dương, để xem tổng giám đốc Dương liệu có quen hai người không.”
Lý Phàm lạnh lùng nhìn mấy thanh niên xấu: “Nếu các người đã nhiệt tình như vậy thì các người đi giúp tôi gọi Dương Tiền Tiến xuống đi.”
Mấy thanh niên xấu lập tức cười vang, cứ như là vừa nghe được một câu chuyện hài.
“Tổng giám đốc Dương là khách hàng lớn ở nơi này của chúng tôi đó. Chúng tôi mời không nỗi, xem ra người anh em đây có quan hệ không tốt với tổng giám đốc Dương rồi. Chẳng lẽ là dẫn em gái này tới đây lấy lòng tổng giám đốc Dương hả.”
“Ha ha ha, nếu anh uống với chúng tôi hai chén, để em gái bên cạnh đây cho chúng tôi chơi, chúng tôi có thể nói giúp anh vài câu tốt đẹp với tổng giám đốc Dương.”
Lúc đám thanh niên xấu đang chế giễu Lý Phàm, có hai tên cao to đi tới.
Nhìn thấy hai tên cao to này, trên mặt đám người xấu nở nụ cười tươi, khom người nói: “Anh Hoa, anh Phi.”
Anh Hoa và anh Phi đều tùy tiện gật đầu một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Phàm.
“Cái tên này đang hỏi thăm tổng giám đốc Dương hả?”
Một thanh niên xấu lập tức nói: “Chính là nó, vừa đến đã lén la lén lút, quanh co lòng vòng hỏi thăm tin tức của tổng giám đốc Dương, nhát định là không có ý tốt.”
Anh Hoa cẩn thận dò xét Lý Phàm một chút, nghiêm giọng nói: “Thằng ranh, biết điều thì mau cút, nơi này không phải chỗ mày có thể gây chuyện đâu.”
“Cút? Vẫn là mấy người cút lên gọi Dương Tiền Tiến xuống đây đi.” Lý Phàm cụp mắt nói.
“Xem ra thằng này muốn ăn đắm rồi, đều lên phế nó cho tao.” Anh Phi căm tức quát.