CHƯƠNG : KHOẢNG CÁCH TỪ THIÊN ĐƯỜNG XUỐNG ĐỊA NGỤC
“Hôm nay sẽ là ngày giỗ của cậu” Mỹ Đình chỉ muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ cầm tiền rời đi, nên vung tay lên ngay, chỉ cần anh hạ tay xuống, đối phương sẽ máu me be bét.
Nhất thời mấy sát thủ đứng sau anh ta đều giơ vũ khí trong tay lên nhắm vào Lý Phàm.
Mắt Mã Định hiện lên vẻ kỳ lạ, vì người đàn ông này quá tự tin, làm anh có ảo giác, chẳng lẽ đối phương có thể an toàn rời khỏi vòng vây nhiều người như vậy?
Nếu đổi thành người khác, e rằng đã bị dọa sợ khi đối mặt với tình cảnh này, sao anh ta lại bình tĩnh như thế?
Trần Thanh Mai ngồi trong xe nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ đến mức che mắt lại, dù Lý Phàm lợi hại đến đâu, cũng không thể sống sót trong tay nhiều người như vậy.
“Cậu ta là tên ngốc à? Sao không phản kháng gì thế?”
“Tôi thấy cậu ta sợ đến mức không dám nhúc nhích luôn rồi.”
“Đến nước này rồi, nếu cậu ta dám phản kháng, chúng ta sẽ nổ súng ngay.”
Mấy sát thủ lầm tưởng Lý Phàm đã sợ đến mức chờ đợi cái chết. Lúc cánh tay Mã Đinh vung xuống, mọi người đều vô thức bóp cò. Đúng lúc này, thân hình Lý Phàm bỗng lóe lên, hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Đồng thời anh tiến lên một bước, bóp cổ Mã Đinh. Mọi người vừa thay đạn, tình thế đã đảo ngược.
Chiêu bắt giặc phải bắt vua trước này đã làm các sát thủ không kịp trở tay, bọn họ đều không ngờ Lý Phàm lại tùy cơ ứng biến nhanh như thế.
Mã Đinh cảm thấy có mình sắp bị bóp đến nghẹt thở, thì bắt đầu hoảng loạn, hơi thở chết chóc này làm anh rất bất an.
“Mấy cậu đang làm gì đấy, không được nổ súng” Mã Đinh vẫn chưa chuẩn bị chết cùng nhau, nên quát mắng mấy thuộc hạ đang nhắm vào mình. Mấy sát thủ đó không dám nhúc nhích, hai bên rơi vào tình thế giằng co lẫn nhau.
“Cậu Lý, cậu thả tôi ra đi, tôi bảo đảm sẽ để cậu an toàn rời đi.” Mã Đinh hít sâu một hơi, định thương lượng với Lý Phàm. Lý Phàm biết nếu thả đối phương, chắc chắn bọn họ sẽ lật lọng, nhưng chí ít cũng cho anh chuẩn bị phòng ngự đột xuất. Lúc Lý Phàm định buông tay, thì tiếng súng vang lên, mà mục tiêu là Mã Đinh.
Lý Phàm kéo Mã Định lùi về sau, nhưng vẫn bóp cổ đối phương, anh ta vừa phản ứng lại thì nổi giận ngay, rốt cuộc là ai dám lấy tính mạng anh ra để mạo hiểm? Mã Định giận dữ quát: “Là ai đã nổ súng?”. Lúc nãy anh đã hạ lệnh, nói không được nổ súng, nhưng giờ lại có người bắn, chẳng khác nào chống lại mệnh lệnh của anh? Mấy sát thủ đó nhìn nhau, ai cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Các anh em, thù lao lần này chỉ có tỷ, sau khi thành công còn bị tên họ Mã nuốt một nửa, chúng ta chỉ có thể chia một nửa, không bằng mấy người chúng ta chia nhiều hơn đi.”
Trong đám sát thủ, một tên có hình xăm bọ cạp trên mặt cười khẩy. Câu nói của anh ta rất có tính dụ dỗ, đa số đều bị anh ta hấp dẫn.
Đúng vậy, nếu trừ khử Mã Định, bọn họ có thể chia nhau tỷ, hơn nữa, đâu có ai cưỡng lại đồng tiền? Dù gì cũng không ai nhìn thấy, nên chẳng ai biết nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Lý Phàm hơi chế giễu nói: “Xem ra mấy thuộc hạ trung thành này của anh cũng không đáng tin cho lắm” Mã Đinh biến sắc, anh không ngờ trong đám thuộc hạ lại có một kẻ phản bội xúi bậy gây chuyện.
“Bọ Cạp, cậu ngậm miệng lại cho tôi, cậu có tin sau khi tôi về, sẽ nhờ Sát Thần trừng trị cậu không?” Mã Đinh nổi giận nói: “Còn mấy người nữa, nếu các cậu dám nổ súng, thì ngay cả các cậu tôi cũng trừng trị”
“Chuyện đã đến nước này rồi, chúng ta còn đợi gì nữa, không bằng bất chấp tất cả, đến lúc đó chết không đối chứng” Bọ Cạp cười hì hì. Chỉ cần Mã Đinh chết, anh không những chia tỷ cùng mọi người, mà còn có thể thay thế vị trí của anh ta, trở thành đội trưởng sát thủ.
“Các cậu dám!” Mã Định tức giận nhìn mọi người.
Trong lòng mọi người đã sớm có suy nghĩ này, cộng thêm Bọ Cạp châm dầu vào lửa, nên bọn họ bắt đầu dao động.
“Anh Mã, đừng trách mấy anh em chúng tôi không tình nghĩa, mà là do anh cầm đầu quá tham lam.”
Mấy sát thủ lần lượt giơ súng nhắm vào người Lý Phàm và Mã Định.
Bọ Cạp nở nụ cười đạt được mục đích, đây chính là kết quả mà anh mong đợi, anh không nói hai lời bóp cò.
Lý Phàm biết mấy người này đã lục đục, nên con tin trong tay anh không còn giá trị nữa. Các sát thủ đều bị Lý Phàm thu hút, nhất thời không chú ý đến Mã Đinh, anh ta liền nhân cơ hội này, vội trốn ra phía sau xe. Bước đi của Lý Phàm làm mọi người không thể nào nhắm được, có người điên cuồng bắn phá nhưng vô ích, trừ phi phán đoán được mới có thể bắn trúng. Ngoài năm bước thì súng nhanh, còn trong năm bước thì nắm đấm nhanh, Lý Phàm áp sát đánh, làm các sát thủ đều từ bỏ suy nghĩ bắn chết đối phương. Lý Phàm vung nắm đấm, một tên sát thủ bay ngược ra ngoài, ngã phịch xuống đất, mấy người còn lại đều kinh hồn bạt vía, bỗng hít một ngụm khí lạnh. Mã Đinh cũng trợn tròn mắt, vui mừng vì mình không ra tay, bằng không, kết cục của anh cũng chẳng khá khẩm hơn.
Các sát thủ vô thức bước vào chiến đấu cận chiến, lấy dao găm trong túi quần ra, dưới ánh trăng, dao găm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, làm người khác không rét mà run.
Mã Định không ngừng vận não, dù bên nào thắng thì anh cũng không được bất kỳ lợi ích gì, anh chợt nghĩ ra nghĩ ra điều gì đó, nên vô thức ngồi vào ghế lái. Thời gian dần trôi qua, mấy sát thủ đó lần lượt phát ra tiếng hét thảm thiết, rồi mất hết sức lực nằm dưới đất.
Mã Định nuốt nước miếng, lúc anh nhìn thấy Lý Phàm đang đi tới đây, lưng anh bỗng toát mồ hôi lạnh, cũng may chiếc xe này chưa rút chìa khóa, anh khởi động xe ngay, định đâm chết Lý Phàm.
Trong lòng anh bắt đầu phấn chấn, thuộc hạ đi theo anh đã chết sạch, giờ chỉ còn lại một mình anh, chỉ cần anh giết chết Lý Phàm, thì có thể độc chiếm tỷ.
“Ha ha, cậu chết đi cho tôi” Mã Đinh cười điên cuồng, xe lao nhanh như dã thú, anh đã ảo tưởng cuộc sống sau này của anh sẽ xa hoa đồi trụy, tỷ, đủ để anh tiêu xài | một trận.
“Tôi sẽ không để anh tổn thương đến anh ấy” Ghế sau bỗng vang lên một giọng nói, dọa Mã Định giật mình.
Anh quay chiếc cổ cứng nhắc, từ khi nào ghế sau đã có thêm một người, mà anh lại không hề hay biết?
Trần Thanh Mai vốn đang nằm nhoài ở ghế sau xem kịch, đợi Mã Đinh chui vào, nên cô luôn im lặng, sau khi biết anh ta định đâm chết Lý Phàm, cô bắt đầu ngăn cản ngay.
Trần Thanh Mai che mắt Mã Định, anh ta gần như không nhìn thấy gì, nên đạp phanh ngay.
Lý Phàm quên mất Trần Thanh Mai cũng đang ở bên trong, Mã Đinh định chửi ầm lên, thì Lý Phàm đã mở cửa xe ra: “Người anh em, xảy ra chuyện gì thế?”
Mã Đinh khóc không ra nước mắt, giờ ảo tưởng tỷ tiêu sài một trận lúc nãy đã rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục, sự tương phản này làm tâm trạng anh suy sụp.