CHƯƠNG : ĐÒN CẢNH TỈNH
Thái độ khách sáo của nhân viên phục vụ với Lý Phàm khi nãy không khác nào một đòn cảnh tỉnh với mấy người anh Long, bọn họ hoàn toàn không ngờ Lý Phàm lại có mặt mũi như thế.
Đối phương vừa ra mắt đã được miễn phí hóa đơn chục tỷ, khiến người ta quá khó tin. Mấy người anh Long trợn tròn mắt, sao tên này lại có quen biết với ngài Thiên? Chẳng lẽ Lý Phàm thật sự phất rồi, thậm chí còn giàu hơn bọn họ nữa?
Nếu không phải chính tai nghe thấy, bọn họ cũng không thể tin đây là sự thật, khiến bọn họ khó mà chấp nhận được, vì nó quá khó tin.
“Mày mau véo tao một cái xem, đây không phải thật đúng không? Tay sai của anh Long nói với đồng bọn bên cạnh.
Tên đồng bọn véo một cái thật mạnh, khiến người kia đau đến mức la to. Sắc mặt anh Long cực kỳ khó coi, vốn dĩ hôm nay anh ta muốn nở mày nở mặt, ai ngờ tất cả ánh sáng
đều bị Lý Phàm cướp đi rồi. Liễu Gia Lạc cực kỳ khiếp sợ, anh ta đột nhiên thấy bóng dáng Lý Phàm trở nên cao lớn hơn, chẳng là người anh em này của anh ta thật sự phất lên rồi?
“Đừng nói là cô đang đùa đấy nhé, nó có tư cách gì trở thành bạn của ngài Thiên, với cái bộ dạng này của hắn có thể trở thành bạn bè với ngài Thiên thì lợn cái cũng biết leo cây”
Anh Long không muốn chấp nhận sự thật này, thậm chí anh ta còn nghi ngờ Lý Phàm đang thông đồng diễn kịch với nhân viên phục vụ này.
Nhân viên phục vụ kia xem thường nhìn anh Long: “Xin anh nói chuyện lịch sự một chút, nếu anh sỉ nhục anh Lý, tôi sẽ nói chuyện này với ngài Thiên”
“Đừng đừng đừng, tôi đùa thôi” Anh Long lập tức bị hù sợ, vội vàng xua tay nói.
Anh ta rất bực bội, chẳng lẽ là Lý Phàm chó ngáp phải ruồi ư?
Lúc nhìn về phía Lý Phàm, thái độ của mọi người đều thay đổi, bọn họ thầm nghĩ không biết có nên nịnh hót Lý Phàm không, ai cũng trở nên do dự.
Lỡ như nịnh bợ Lý Phàm chắc chắn sẽ bị anh Long ghi thù, hơn nữa trước đó bọ học còn từng đắc tội với Lý Phàm, bọn họ rùng mình một cái, lỡ như Lý Phàm lấy việc công trả thù riêng thì toang rồi.
“Thế thì thật ngại quá” Lý Phàm cười khổ một tiếng. Sở Trung Thiên khách sáo như vậy khiến anh cũng ngại đến chỗ của đối phương ăn cơm. “Ngài Thiên nói anh Lý cứ thoải mái, không cần khách sáo” Nhân viên phục vụ cười trả lời. Mấy người anh Long cực kỳ hâm mộ, hâm mộ trước vận may của Lý Phàm.
Có không ít người vô thức đến gần Lý Phàm: “Tại sao anh lại quen ngài Thiên, có thể chỉ chúng tôi chút bí quyết không?”
Bọn họ kết luận chắc chắn Lý Phàm sử dụng cách nào đó khiến ngài Thiên trở thành bạn tốt, nếu bọn họ học được thì sau này đã có thể tung hoành ở Hán Thành rồi.
Lý Phàm cười không nói, những người này chỉ nhìn mặt ngoài, không thể nhìn ra chân lý trong đó, dù thật sự có bí quyết thì cũng phải xem là ai nữa.
Nhìn thấy Lý Phàm thoáng chốc được mọi người vây quanh, anh Long cực kỳ khó chịu, anh ta hừ khẽ
một tiếng: “Tôi thấy chắc tên này là một tên chó giữ cửa của ngài Thiên”
Đám tay sai của anh Long thầm nghĩ, làm chó giữ cửa của ngài Thiên cũng không có gì không tốt, nếu ngài Thiên đồng ý, chắc chắn bọn họ cũng đi làm chó giữ cửa.
Nhân viên phục vụ lặng lẽ nói chuyện này với Sở Trung Thiên
Sở Trung Thiên vừa khéo đang bàn chuyện làm ăn ở gần đó, sau khi nghe thấy, ông ta nổi giận, không ngờ lại có người nói Lý Phàm là chó giữ cửa, đây rõ ràng là đang sỉ nhục cậu Lý.
Ngay cả ông ta cũng không dám nói như thế, ông ta bèn bất chấp tất cả, vô thức đứng dậy, quyết định phải đi trút giận giúp Lý Phàm.
Kiều Diễm Diễm thỉnh thoảng nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt quyến rũ.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt của Kiều Diễm Diễm, Lý Phàm chẳng thèm để tâm, anh đã nhìn thấy cô gái này rồi, một cô gái hám của.
Bây giờ sau khi phát hiện ra tiềm lực của mình lại bắt đầu muốn chân đạp hai thuyền, Lý Phàm cực kỳ không thích điều này, thậm chí là không có chút hứng thú nào.
Mọi người đều không biết rốt cuộc tại sao Lý Phàm lại quen ngài Thiên, nhưng nhìn thấy thái độ của nhân viên phục vụ với Lý Phàm, thái độ của bọn họ cũng thay đổi, trở nên khách sáo, cũng không ai dám tùy tiện giễu cợt nữa, chỉ lo ngài Thiên đến tìm bọn họ uống trà.
Sau khi rời khỏi khách sạn, anh Long lấy chìa khóa xe ra quơ quơ: “Hầy, xe này chạy hơi chán rồi, hôm nào phải đổi một chiếc xe khác mới được.”
Đồng thời anh ta bấm xuống chìa khóa xe, chiếc Ferrari đỗ dưới nhà xe lập tức sáng lên.
Đám tay sai của anh Long vô cùng hâm mộ, đặc biệt là mấy câu anh Long nói, khiến bọn họ ghen tị muốn phun màu, không hổ là anh Long, cuộc sống của đại gia, bọn họ không hiểu được.
“Anh Long, chiếc siêu xe kia không tệ, đó là xe concept, đây là lần đầu tiên em thấy ở Hán Thành đó.” Một tên tay sai của anh Long đột nhiên chỉ vào chiếc xe concept vừa đỗ lại.
“Xe concept, là xe gì?” Đây là lần đầu tiên người xung quanh nghe thấy từ này, đều tỏ vẻ khó hiểu.
Anh Long ho khan một tiếng, giải thích: “Cái này mà các người cũng không biết à, xe concept này rất không đơn giản, không phải người bình thường có thể chạy được, ít nhất là có tiền cũng không mua được”.
Lý Phàm đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, là Khang Văn Hân gọi đến.
“Sư phụ, em đã đưa chiếc xe concept đó tới rồi, chỉ cần anh nói tên mình ra thì người đó sẽ đưa chìa khóa cho anh”
“Sao cậu biết tôi ở đây?” Lý Phàm hơi ngạc nhiên, Khang Văn Hân này đúng là mang đến niềm vui bất ngờ cho anh khắp nơi. “Ha ha, không phải vì muốn khiến anh bất ngờ sao, cho nên mới liên lạc nhờ Đội trưởng Chương điều tra vị trí của anh”
“Cậu đưa tôi chiếc xe này làm gì, chói mắt quá” “Để chạy cho vui, chiếc xe này là em tốn nhiều sức lực lắm mới nhập khẩu về được đấy, tục ngữ nói bảo mã xứng với anh hung, em tin xe tốt chắc chắn xứng với sự phụ”
Lý Phàm thật sự cạn lời với trình độ nịnh hót của Khang Văn Hân, nhưng cái tên này vẫn còn có lương tâm, biết đưa một chiếc xe đến cho anh.
“Anh Long, không phải anh nói muốn đổi xe ư, hay anh cũng mua một chiếc đi” “Mày ngu à, mày có biết xe concept này đắt đến mức nào không, hơn nữa có tiền cũng không mua được,
tạo không mua nổi”
Anh Long không nhịn được đạp tên vừa đề nghị một cái, như thế không phải là cố ý khiến anh ta khó xử là, sau khi nhìn thấy bề ngoài của chiếc xe này, anh ta đã không hy vọng gì nữa rồi.
ít nhiều gì anh ta vẫn còn tự mình biết mình, hơn nữa nói ra, anh ta cũng không cảm thấy mất mặt.
Tất cả mọi người đều tò mò, không biết chủ của chiếc xe concept này là ai, đã có người đi tới bên cạnh xe bắt đầu chụp ảnh.
Một người đàn ông trung niên ăn mặc giống quản gia đứng một bên không nói lời nào, chỉ cần những người này không động chạm lung tung là được.
Anh Long cười châm chọc: “Lý Phàm, xe của anh đâu, tiếc là xe của tôi không chở được nhiều người, nếu không tôi đã tiễn anh một đoạn rồi, anh vẫn nên gọi xe taxi về đi”
Mọi người cười khúc khích, dù quan hệ của Lý Phàm và ngài Thiên rất tốt, nhưng đối phương không có tiền là sự thật.