CHƯƠNG : GHI HẬN TRONG LÒNG
Lý Phàm cũng nhìn ra đối phương đang rảnh rỗi nên đi gây sự. Anh cau mày nhìn đối phương, cho là đầu óc người này nhất định bị úng nước nên mới có thể như vậy.
“Anh muốn Hàn linh chi này thì có lợi ích gì?” Lý Phàm cười hỏi.
Anh biết đối phương cố ý chống đối mình, nhưng anh vẫn muốn nghe anh ta chính miệng nói ra.
“Đương nhiên là có tác dụng rồi, Hàn linh chi này đặc biệt như vậy, giá trị cất giữ nhất định rất cao.” Cậu chủ Long bật cười.
Lý Phàm biết đối phương không phải muốn Hàn Linh Chi, mà là nhằm vào anh.
Suy nghĩ của cậu chủ Long cũng rất đơn giản, anh ta muốn để Lý Phàm chịu khổ một chút, chỉ cần Lý Phàm ăn quả đắng, anh ta có thể thể hiện năng lực của mình.
Đây dường như là nước đi vẹn cả đôi đường, cho nên cậu chủ Long mới ngây thơ đi tranh với Lý Phàm.
Lý Phàm lại tăng giá, một lần trả giá đã tăng lên ba tỷ.
Người phụ nữ vừa rồi còn nằm trong lòng ông Võ cũng không nhịn được phải kinh ngạc. Cô ta không ngờ Lý Phàm lại có tiền như vậy, vừa rồi cô ta còn giễu cợt anh.
Bây giờ khỏi nói trong lòng cô ta hối hận đến mức nào. Lý Phàm đẹp trai như vậy, hơn nữa lại nhiều tiền, sao cô ta lại bỏ lỡ cơ hội như thế cơ chứ.
Cậu chủ Long lại chế giễu nói: “Hừ, anh cho là tôi không dám trả giá hơn sao, tôi cũng thêm ba tỷ.”
Lý Phàm cười nhạt một tiếng: “Nếu như anh muốn, vậy thì cầm lấy đi.”
Cậu chủ Long thấy Lý Phàm bỗng nhiên dừng tay, anh ta ngẩn ra, nói ra anh ta vốn phải vui vẻ mới đúng, nhưng sau khi anh ta thấy dáng vẻ thản nhiên tự đắc kia của Lý Phàm, anh ta lại cảm thấy mình chịu thiệt rồi.
“Cậu chủ Long, cậu bị thằng ranh này đùa bỡn rồi, cây linh chi này có giá trị bao nhiêu đi nữa cũng không đáng nhiều tiền như vậy.”
“Cậu chủ Long, cây Hàn linh chi này nhất định không nên mua đâu, mua sẽ chịu thiệt lớn đấy.”
“Thằng ranh này cố ý nâng giá để lừa cậu đó.”
“…”
Tất cả mọi người đều cho là giá trị của Hàn linh chi không nhiều tiền như vậy, cũng có lòng tốt hi vọng cậu chủ Long mau rút lui.
Mặc dù Lý Phàm tỏ ra vô cùng tiếc nuối, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Nếu như vừa rồi anh tiếp tục đấu giá cùng cậu chủ Long, vậy giá tiền nhất định sẽ càng ngày càng cao. Không ngờ sau khi anh chủ động từ bỏ, những người đó lại không ngừng khuyên can cậu chủ Long không mua Hàn linh chi nữa.
Đối với Lý Phàm, đây là một chuyện tốt. Nếu như cậu chủ Long cũng hối hận từ bỏ, vậy anh sẽ đỡ mất thêm một chút tiền uổng phí.
Cậu chủ Long hít sâu một hơi, mặc dù anh ta không quan tâm chút tiền này, nhưng anh ta để ý đến thể diện, cười lạnh nói: “Nhưng lời tôi nói vừa rồi không tính.”
Cô gái trên sân khấu nhìn Lý Phàm, nói: “Anh này, giá tiền là hai mươi tư tỷ, anh thật sự muốn mua sao?”
Cậu chủ Long cười ha hả, anh ta cho rằng Lý Phàm nhất định sẽ hối hận, sau đó anh ta làm nhục đối phương một hồi, trong lòng anh ta sẽ vô cùng sảng khoái.
“Đương nhiên rồi, đừng nói là hai mươi tư tỷ, cho dù là hai trăm bốn mươi tỷ tôi cũng phải mua.” Lý Phàm lạnh nhạt nói. Cây Hàn linh chi này có tác dụng rất lớn với anh.
Cho nên dù thế nào, anh cũng phải mua bằng được. Mặc dù có biến cố là cậu chủ Long, nhưng may mắn là giá cả anh ta cạnh tranh không cao, cũng không tiếp tục đẩy giá cao lên nữa.
Sau khi nghe xong, cậu chủ Long thấy khóe miệng Lý Phàm dần dần cong lên, sắc mặt anh ta lại thay đổi. Chẳng lẽ Hàn linh chi này thật sự rất quan trọng với Lý Phàm?
Sau khi nghĩ tới đây, trong lòng anh ta vô cùng không phục, khi anh ta nhìn Lý Phàm, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Phàm vậy.
Anh ta cũng là cao thủ chơi chim, không ngờ hôm nay lại bị chim mổ mắt.
“Lần này không tính.” Cậu chủ Long lại lên tiếng.
Ông chủ của buổi đấu giá đã không nhìn nổi nữa. Vừa rồi, kể ra thì Hàn linh chi đã là của Lý Phàm rồi, ông ta có thể mở lại buổi đấu giá cũng coi như nể mặt cậu chủ Long rồi.
Bây giờ chuyện đã đến nước này, cậu chủ Long vẫn còn ở đây làm loạn. Đúng là quá coi thường quy định trong buổi đấu giá của ông ta.
Lại thêm ông ta còn rất nhiều vật quý còn chưa đưa ra đấu giá, nên không muốn kéo dài quá nhiều thời gian nữa.
“Cậu chủ Long, lời này của cậu hơi quá đáng rồi, lần này đã gõ búa quyết định, không thể đổi ý nữa.” Ông chủ buổi đấu giá điều chỉnh cảm xúc của mình, cười khan nói.
Thật ra ông ta vẫn rất e dè cậu chủ Long, nếu đổi thành người khác, ông ta đã sớm buông lời thô tục, cũng cho người đuổi ra ngoài rồi.
Cậu chủ Long hừ một tiếng, anh ta lấy ra một cây quạt, ngồi xuống ngay vị trí hàng đầu, sau đó không ít nhà quyền quý không nhịn được tiến lên nịnh nọt anh ta.
Hơn nữa cậu chủ Long khá đẹp trai, ngay sau đó không ít phụ nữ cũng không ngừng lao tới ôm ấp yêu thương.
Lý Phàm quan sát hết tất cả, trong lòng vô cùng coi thường, xem ra con trai của Thất Long Vương cũng chẳng ra sao.
Sau đó, những thứ được đưa ra đấu giá hầu như không có thứ gì vừa mắt Lý Phàm. Anh không nhịn được muốn rời đi trước.
Thấy anh muốn rời đi trước, cậu chủ Long lại ngồi không yên. Anh ta tới đây là vì cố ý gây phiền toái cho Lý Phàm, bây giờ Lý Phàm đi như vậy, anh ta vẫn còn ở đây xem cái gì nữa?
Sau đó anh ta cũng đứng dậy đi theo, nhưng anh ta không biết động tác nhỏ của mình đã sớm bị Lý Phàm phát giác.
Sở Trung Thiên hơi buồn ngủ, không có bất kỳ suy nghĩ sâu xa gì cũng đứng lên.
Khi ông ta đứng dậy, ông Võ bỗng nói một câu: “Ngài Thiên, lần này tôi tới đây chủ yếu là muốn bàn chuyện hợp tác với ông, bạn hợp tác lần này chính là cậu chủ Long.”
Sở Trung Thiên hơi sửng sốt, kết quả như vậy khiến ông ta hơi bất ngờ. Ông ta không ngờ bạn hợp tác lần này lại là cậu chủ Long.
Ông ta biết cậu chủ Long là ai, muốn ông ta hợp tác với anh ta, đây há chẳng phải là muốn làm khó người khác hay sao?
Hơn nữa cậu chủ Long có thù oán với cậu Lý, cũng chính là có thù với ông ta. Ông ta cũng biết, một khi đồng ý chuyện hợp tác này, nhất định sẽ đứng ở phía đối lập với cậu Lý.
“Thôi đi, tôi không có ý đó.” Sở Trung Thiên lắc đầu, không nói hai lời đã từ chối.
Thấy Sở Trung Thiên từ chối, Ông Võ bỗng bật cười: “Ngài Thiên, ông cũng không cần che giấu nữa, tôi biết trong lòng ông vẫn rất đồng ý, chỉ là ông không bước qua được rào cản đó mà thôi.”
Sở Trung Thiên cười không nói. Mặc dù đối phương là một kẻ khôn lỏi, nhưng trong mắt ông ta, kiểu thông minh này không khác nào thiểu năng.
Cậu chủ Long vốn cho là Sở Trung Thiên sẽ quả quyết đồng ý, ai ngờ ông ta lại từ chối.
Sở Trung Thiên lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ hợp tác với cậu Lý, sẽ không hợp tác với các người.”
Thật ra ông ta đã đưa ra một lời ám chỉ, thẳng thắn thể hiện mình đã đứng về phía Lý Phàm.
Cậu chủ Long rất nhạy cảm với chữ cậu Lý này, sắc mặt anh ta sầm xuống, anh ta không ngờ lại là Lý Phàm. Mới vừa rồi, anh ta đã bị Lý Phàm đùa bỡn, nên bây giờ anh ta vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Bây giờ ngay cả Sở Trung Thiên cũng như vậy, tình nguyện hợp tác cùng Lý Phàm cũng không muốn hợp tác với anh ta. Rốt cuộc là vì cái gì?
Cả nhà tham gia Group Facebook bên em để báo lỗi và nếu như web em có sập thì bên em sẽ thông báo nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Group FaceBook