CHƯƠNG : BẢN LĨNH CỦA GIÁNG THỦ SƯ
Nhưng cậu chủ Long lại không để ý nhiều như vậy. Bây giờ anh ta chỉ muốn tiêu diệt Lý Phàm, chỉ khi nào giết được Lý Phàm anh ta mới có thể yên tâm.
Bây giờ Lý Phàm còn sống sờ sờ ra đó, khiến anh ta rất khó chịu. Anh ta lạnh lùng nhìn ông Võ nói: “Chuyện này vẫn là giao cho ông xử lý, trong vòng nửa tháng phải giết được Lý Phàm cho tôi.”
Ông Võ muốn chửi thề. Ngay cả Tứ Tuyệt Võ Thành cũng bó tay, thì ông ta còn làm gì được nữa? Đương nhiên ông ta chỉ dám oán thầm chứ nào dám nói ra cho cậu Long nghe.
Ông ta sợ mình nói ra rồi chắc chắn cậu Long sẽ xử ông ta. Cho nên ông ta không có lá gan đó, cuối cùng cũng chịu thua nói: “Cậu chủ yên tâm đi, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Cậu Long rất hài lòng nhìn biểu hiện của đối phương, gật đầu nói: “Vậy là được rồi tôi đã biết ông sẽ không làm cho tôi thất vọng đâu.”
Cùng lúc đó.
Quân sư Bạch nghĩ Lý Phàm đã chết chắc rồi nên luôn tìm cơ hội xử lý Lý Phàm nhưng không ông ta không ngờ Lý Phàm lại khó đối phó như vậy.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, ông ta sẽ không thể tin đó là sự thật. Ông ta nghĩ mọi thứ trước mắt đều vượt xa sức tưởng tượng của ông ta.
Nhất thời tâm trạng của quân sư Bạch trở nên ảm đạm. Vốn dĩ Long Hậu rất vui vẻ. Nhưng sau khi biết tin Lý Phàm chẳng những bình an vô sự mà còn kết giao với Giáng thủ sư xinh đẹp nóng bỏng như vậy thì bà ta giận sôi máu.
Đây là một tin xấu đối với bà ta. Bà ta đổ hết trách nhiệm lên đầu quân sự Bạch.
Quân sư Bạch cũng thấy rất bất đắc dĩ. Xảy ra chuyện như vậy ông ta cũng hết cách, nhưng Long Hậu nổi giận ông ta chỉ đành làm hình nhân thế mạng.
Quân sư Bạch đành cắn răng nhẫn nhịn, nhưng trong lòng lại hận chết Lý Phàm.
Lý Phàm và Giáng thủ sư xinh đẹp đi đến nhà hàng chuyên về món ăn nước Anh Đào, Lý Phàm cười nói: “Tôi cũng không biết cô có thích mấy món này không? Cô thử xem có ngon không?”
Anh chỉ muốn nếm thử ẩm thực của nước quả anh Đào, quan trọng hơn là anh cũng rất tò mò về Giáng thủ sư xinh đẹp này.
Lý Phàm chưa từng thấy cô ta ra tay, anh chỉ nghe danh tiếng của đối phương mà thôi.
Giáng thủ sư xinh đẹp cười nói: “Không sao, món nào tôi cũng thích.”
Khi Giáng thủ sư xinh đẹp đến nhà hàng, đã thu hút vô số người. Bởi vì dáng dấp của cô ta xinh đẹp tuyệt trần, khó trách bọn họ rung động.
Bọn họ đều sững sờ trước kết quả này. Nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ sẽ không tin đó là sự thật.
Lý Phàm nói với Giáng thủ sư xinh đẹp: “Vóc người của cô hấp dẫn nhiều quá nhiều người, cô sẽ không đánh bọn họ đấy chứ?”
Thật ra ẩn ý của anh là bảo cô mau ra tay đi để tôi còn nhìn thấy bản lĩnh của cô nữa.
Ai ngờ Giáng thủ sư xinh đẹp chỉ mỉm cười dịu dàng không lên tiếng.
Lúc này Lý Phàm cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Đáng lẽ ra Giáng thủ sư xinh đẹp nổi giận mới phải nhưng sao cô ta lại thờ ơ như không thế này? Điều này khiến Lý Phàm không sao hiểu nổi.
Lý Phàm cũng không suy nghĩ nhiều. Giáng thủ sư xinh đẹp này đúng là rất quái gở, anh cũng bó tay.
Thật ra Giáng thủ sư xinh đẹp thích Lý Phàm, nên mới tỏ ra dịu dàng trước mặt người mình yêu.
Ai ngờ có một gã trai không e dè đứng dậy, cả gan đi tới đùa bỡn cô ta nói: “Người đẹp à, em có vẻ cô đơn nhỉ? Có cần anh đây giúp em giải khuây không?”
Giáng thủ sư xinh đẹp vừa nghe xong, sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn gã trai kia như nhìn một kẻ ngốc.
Khi gã trai kia cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Giáng thủ sư xinh đẹp, gã ta không khỏi rùng mình, hơi sợ hãi trước ánh mắt muốn giết người của đối phương.
Nếu không tận mắt chứng kiến, gã ta cũng không tin đó là sự thật. Mọi thứ trước mắt đã vượt khỏi tưởng tượng của gã ta.
Giáng thủ sư xinh đẹp khẽ nói: “Hừ, nếu anh còn đứng đây nói lảm nhảm nữa thì đừng trách tôi.”
Gã trai kia nghe vậy, lập tức bật cười. Gã ta nghĩ Giáng thủ sư xinh đẹp này đang làm mình làm mẩy. Thế nên gã ta chẳng những không nao núng ngược lại còn nở nụ cười bỉ ổi.
“Người đẹp, em đừng sốt ruột, anh rất thích tính cách này của em.” Gã trai kia nghĩ Giáng thủ sư xinh đẹp rất dễ chọc, lập tức xoa tay nói.
Giáng thủ sư xinh đẹp đanh mặt lại. Cô ta đã cho đối phương rất nhiều cơ hội nhưng hết lần này đến lần khác gã ta cứ chọc giận cô ta. Cô ta không nhịn được nữa.
“Anh phiền quá đi!” Giáng thủ sư xinh đẹp tức giận nói.
Gã trai kia lập tức sượng ngắt, cũng bị dọa sợ trước tính tình nóng nảy bất ngờ của cô ta.
Gã trai kia sa sầm mặt. Dù đối phương rất đẹp, nhưng vì cô ta đã nổi nóng với gã ta nên gã ta quyết định dạy dỗ cô ta một phen.
Gã ta dứt khoát duỗi bàn tay bẩn thỉu của mình về phía Giáng thủ sư xinh đẹp. Giáng thủ sư xinh xinh đẹp vờ như không thấy gì cả, ngó lơ gã ta.
Giáng thủ sư xinh đẹp khinh thường nói: “Anh muốn ra tay với tôi? Anh chưa đủ tư cách đâu.”
Gã trai kia vẫn chưa chạm đến người Giáng thủ sư xinh đẹp kia thì gã ta bỗng phát hiện có gì đó khác lạ.
Tay chân của gã ta đột nhiên không nhúc nhích được.
Trên trán gã ta túa mồ hôi lạnh. Khi gã ta nhìn thấy Giáng thủ sư xinh đẹp, trong lòng đã có linh cảm xấu, gã ta thấy người phụ nữ này không đơn giản.
Lý Phàm sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Anh muốn nhìn thấy Giáng thủ sư xinh đẹp ra tay từ lâu rồi. Nhưng đến bây giờ anh vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Lý Phàm chỉ thấy Giáng thủ sư xinh đẹp giơ tay lên sau đó nhanh chóng rụt tay lại. Hình như cô ta đã giật một sợi tóc của gã trai kia, sau đó gã ta liền trở nên như vậy.
Giáng thủ sư xinh đẹp cười hờ hững nhưng gã trai kia không thể bình tĩnh được nữa. Anh ta hít sâu một hơi, lúc này mới biết mình đã chọc đến tổ ong vò vẽ.
Giáng thủ sư xinh đẹp giống như điều khiển rối gỗ, bắt đầu cử động, lúc này gã trai kia chẳng khác nào búp bê, hoàn toàn không nhúc nhích được.
Gã ta hít thật sâu, cảm thấy mọi chuyện trước mắt đã vượt qua sức tưởng tượng của bản thân.
Gã trai kia không cách nào cử động cơ thể. Cả người gã ta đều bị Giáng thủ sư xinh đẹp điều khiển.
“Cô là người đứng đầu Tứ Tuyệt?” Gã trai kia cũng xem như là người từng trải. Gã ta nghĩ tới thủ lĩnh của Tứ Tuyệt Võ Thành là một Giáng thủ sư, hơn nữa còn là một phụ nữ người đẹp.
Khi nhìn thấy hành động của Giáng thủ sư xinh đẹp trước mặt, gã ta mới sực nhớ ra.
Giáng thủ sư xinh đẹp khẽ cười: “Không ngờ anh cũng có kiến thức, thế mà lại nhận ra tôi. Tôi còn nghĩ anh không biết tôi là ai đấy.”
Miệng của gã trai kia méo xệch, tự trách bản thân hôm nay ra đường mà không chịu xem ngày.