CHƯƠNG : GIAO CHO NGƯỜI ÁO ĐEN
“Phải.” Người mặc đồ đen gật đầu không phủ nhận. Về chuyện này, bọn họ đều thành thật trả lời yêu cầu của đối phương.
Thất Long Vương nghe xong lập tức cuộn chặt tay. Ông ta không phải kẻ ngốc, có thể thấy chuyện này có liên quan tới Lý Phàm, thậm chí là liên quan rất nhiều.
“Tên Lý Phàm này, nhất định phải tìm cách thủ tiêu hắn!” Thất Long Vương lúc này chỉ có một ý niệm chính là bằng mọi giá phải loại bỏ Lý Phàm.
Ông ta không ngờ rằng con trai mình lại chết trong tay Lý Phàm, ông ta vô cùng căm phẫn.
Thất Long Vương nghiến răng nói: “Nhất định phải loại bỏ hắn.”
Người mặc đồ đen nghe xong đều vô cùng nghiêm túc, chờ Thất Long Vương hạ lệnh.
Thất Long Vương lạnh lùng nói: “Hắc Vũ Vệ, chuyện này giao cho các người xử lý.”
“Rõ.” Những người áo đen lần lượt gật đầu.
Hắc Vũ Vệ là một tổ chức đặc biệt được bí mật thành lập bởi Thất Long Vương, ý chí hơn người thường rất nhiều, ai ai cũng được chọn lọc từ địa ngục của quỷ dữ.
Tất cả bọn họ đều máu lạnh và tàn nhẫn, có thể nói là một người là một đội quân.
Thất Long Vương tin rằng Hắc Vũ Vệ đồng thời ra tay nhất định sẽ thành công. Nghĩ vậy, trong lòng ông ta mới yên tâm để bọn họ đi xử lý.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Thất Long Vương, đám người Hắc Vũ lần lượt tản ra và bắt đầu giải quyết các nhiệm vụ của từng người.
Đối với họ, họ tin rằng nhiệm vụ này sẽ thành công tốt đẹp.
Thất Long Vương quay lại nói với một người đàn ông: “Có ý kiến gì với chuyện này không?”
Người đàn ông nghe xong lập tức lắc đầu, đương nhiên, cá nhân gã ta không có ý kiến gì, dù sao chuyện này cũng là bình thường.
Thất Long Vương nói với người đàn ông: “Hắc Vũ, cậu là đội trưởng ở đây, nếu không nắm chắc thì không ổn đâu.”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết gọn lẹ.” Hắc Vũ gật đầu.
Điều mà Thất Long Vương muốn là một câu trả lời như vậy, ông ta gật đầu hài lòng, không có chút ngạc nhiên nào về điều đó.
Với ông ta, nếu đối phương có thể hành động được, ông ta rất hài lòng.
Lý Phàm đưa Cố Họa Y và những người khác quay về. Lúc này, anh nhìn thấy một lá thư trên bàn.
Anh thừa dịp Cố Họa Y không để ý, nhanh chóng nhặt bức thư. Khi xé phong bì ra và đọc nó, anh hơi sững sờ, bức thư lại là lời đe dọa giết người.
Nó lại đang đe dọa chính anh, mà trên phong bao có một tiếc lông vũ màu đen.
Khi Lý Phàm nhìn thấy nhánh lông vũ đó, đã đại khái nghĩ tới một tổ chức. Biểu tượng lông vũ đen ư, thường là người của Hắc Vũ Vệ.
Về Hắc Vũ Vệ, hiện tại Lý Phàm chỉ biết Thất Long Vương có một đội quân, về phần những điều khác, anh cũng không biết gì thêm.
Anh không ngờ mình sẽ nhận được một lá thư như vậy.
Lý Phàm dở khóc dở cười, liền không biết nên nói gì. Không biết là xui xẻo hay là gì, tóm lại là không thể diễn tả được.
Nhưng bây giờ cũng không nghĩ quá nhiều.
Điều mà anh có thể kết luận là Thất Long Vương hẳn đã lệnh cho Hắc Vũ Vệ ra tay với mình, nhưng anh không ngờ Thất Long Vương lại ra tay nhanh như vậy.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Lý Phàm không thể tin đó là sự thật. Anh biết trong chuyện này nhất định có ẩn tình, nhưng rốt cuộc là gì thì liền không nói được.
Anh nhìn xung quanh một cách cẩn thận. Không biết bao giờ chúng sẽ hành động mà lại gửi cho anh lời đe dọa lúc này.
Lý Phàm biết đây là một chiến thuật tâm lý Hắc Vũ Vệ rất giỏi, chủ yếu là làm cho đối phương suy sụp tâm lý.
Tuy nhiên, có thể sử dụng chiến thuật này với người khác, nhưng sử dụng trên Lý Phàm thì có vẻ hơi xem thường anh.
Lý Phàm đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu. Nếu Hắc Vũ Vệ ra tay với mình, vậy phải xem Hắc Vũ Vệ có khả năng đó hay không.
Tuy nhiên, anh không lo lắng về bản thân, điều duy nhất anh lo lắng là Cố Họa Y và những người khác.
Anh có thể đối phó với Hắc Vũ Vệ, nhưng Cố Họa Y và những người khác e rằng không phải đối thủ của chúng, nghĩ đến đây Lý Phàm không khỏi đau đầu.
Nếu trường hợp này xảy ra, thì đó sẽ là một rắc rối lớn.
Lý Phàm hít sâu một hơi, anh nhìn về hướng khác.
Cùng lúc đó, Lý Phàm nhận thấy bên ngoài có mấy bóng đen, tuy rằng thoáng qua nhưng đã bị anh nhìn thấy.
Lý Phàm có thể xác định đây hẳn là người của Hắc Vũ Vệ, không ngờ người của Hắc Vũ Vệ lại tới nhanh như vậy.
Lý Phàm không hề ngạc nhiên, lúc này anh đã chuẩn bị đầy đủ, ngay cả khi Hắc Vũ Vệ kết hợp nhắm vào anh, anh cũng có thể cân được.
Vậy này chuyện này không khiến Lý Phàm sợ hãi, mà khiến anh sẵn sàng để đối phó.
Khi Hắc Vũ Vệ nhìn thấy Lý Phàm, tất cả đều nở một nụ cười lạnh lùng. Chúng đã tìm được cơ hội tốt để tấn công Lý Phàm.
Khi nhìn thấy Lý Phàm, tất cả đều nở nụ cười ma quái.
Chúng không biết hành động của mình đã bị Lý Phàm để ý từ lâu, cho rằng hành động của mình không có sai sót gì.
Lúc cả đám chuẩn bị tới gần Lý Phàm, Lý Phàm đột nhiên quay đầu lại nói với chúng: “Đừng trốn nữa, tôi biết các người là ai. Nếu các người đến để tìm phiền phức thì nên nghĩ lại chút đi.”
Sau khi nghe điều này, cả đám Hắc Vũ Vệ đều sững sờ, như một con chim bị dọa một phen, không ngờ Huyền Thiên lại thông minh đến vậy, lại biết danh tính bọn hắn sớm đến vậy.
Tình huống này khiến đám người vô cùng khó hiểu. Cả đám hít một hơi dài, mất một lúc không biết phải nói gì.
“Cứ ra tay trươc đi.” Đám Hắc Vũ Vệ không biết Lý Phàm có thật sự đoán được hay không, liếc nhau một cái rồi lên tiếng.
Không nói thêm gì nữa, cả đám người bắt đầu tấn công Lý Phàm. Thực lực Lý Phàm không hề kém, nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật.
Khi Lý Phàm thấy những người đó ra tay, cũng không có gì ngạc nhiên, anh chỉ đợi tới lúc này.
Lý Phàm không nói lời nào, đấm một phát vào mặt một tên Hắc Vũ Vệ.
Cố Họa Y và những người khác đều sợ hãi, họ ẩn nấp sau lưng Lý Phàm, đám người tin tưởng Lý Phàm, có anh sẽ không có vấn đề gì.
Đám Hắc Vũ Vệ thấy võ nghệ của Lý Phàm quá cao, vẻ mặt chúng trở nên nghiêm trọng, bắt đầu luân phiên tấn công.
Lý Phàm đã nhìn ra thứ tự tấn công của đám người đó. Mỗi lần tấn công đều rất có tổ chức.
Đương nhiên, Lý Phàm chỉ trầm trồ với chiến thuật, còn về võ công của đám Hắc vũ, anh cảm thấy không đáng để nhắc tới.
Lý Phàm có thể nhận ra võ công của đám người này không ra gì.