Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 1200: cô có bằng lòng cởi hết đồ không

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiến vào trận pháp cấp bốn của Bàn thứ năm đối với Mông Kỳ mà nói cũng đã là cật lực lắm rồi, nhưng Diệp Mặc thì lại lững thững như không. Bất luận là trận pháp công kích, trận pháp vây khốn, hay là mê trận hoặc huyễn trận, dường như cũng không ngăn cản được hắn.

Cho dù Mông Kỳ biết Diệp Mặc là đại sư trận pháp cấp sáu, nhưng Diệp Mặc lại dễ dàng vượt qua Bàn thứ năm bước vào Bàn thứ sáu cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Có lúc, cô thậm chí nghi ngờ, Diệp Mặc bây giờ có phải đã vượt qua trình độ đại sư trận pháp cấp sáu rồi không. Khiến cô càng nghi ngờ chính là, Diệp Mặc dùng cách gì mà lại khiến những lực đẩy ở đây biến mất hoàn toàn? Mặc dù nghi ngờ, nhưng Mông Kỳ cũng không nói ra.

Thực ra Diệp Mặc cũng đã cố gắng chậm tốc độ lại rồi, có lúc hắn gặp trận pháp bố trí tinh xảo, còn đứng lại nghiên cứu một chút. Nhưng cho dù như vậy, hắn và Mông Kỳ vẫn đang ở ngày thứ ba vượt qua Bàn thứ chín, đến cửa Bàn thứ mười.

Bàn thứ chín đã có trận pháp cấp sáu linh tinh rồi, căn cứ vào kinh nghiệm trên đường đi, Diệp Mặc khẳng định Bàn thứ mười nhất định là trận pháp cấp sáu.

Diệp Mặc đến cửa Bàn thứ mười cũng không bước vào trong, cũng không khắc tên mình lên tấm bia đá, mà lại ngồi xuống. Mông Kỳ thấy vậy, cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Thấy Diệp Mặc dường như cũng không có ý nói chuyện, Mông Kỳ cẩn thận hỏi:

- Diệp sư huynh, anh có phải lo lắng bước vào Bàn thứ mười là trận pháp cấp sáu, rồi chúng ta sẽ bị truyền tống ra ngoài đúng không?

Diệp Mặc mỉm cười:

- Tôi lo lắng, nhưng không phải lo lắng chuyện này.

Dừng lại một chút, hắn nhìn Mông Kỳ nói:

- Nếu chúng ta khắc tên lên tấm bia đá ở Bàn thứ chín, cô thấy Hải Tu Minh có thể xếp thứ mấy?

Mông Kỳ suy nghĩ rồi trả lời:

- Tôi nghĩ nếu như Hải Tu Minh có thể qua Bàn thứ chín, không phải thứ hai thì là thứ ba, thứ nhất thì không thể đạt được.

Diệp Mặc lại lắc đầu nói:

- Tôi không đồng ý với cách nhìn của cô, tôi khẳng định nếu như tôi khắc tên mình lên Bàn thứ chín, Hải Tu Minh không phải thứ nhất thì là thứ hai. Tuyệt đối không thể là thứ ba được. Tôi nghĩ phần nhiều là thứ hai, người dự thi của Thương Hải điện chắc hẳn có thể qua được Bàn thứ chín.

Hắn sở dĩ nói như vậy là vì có nguyên nhân, vừa nãy tên tiểu tử bị ép ra ngoài chắc chắn là đại sư trận pháp của Thông Hải giáo, nói không chừng chính là lực lượng chính của Thông Hải giáo. Tên tiểu tử đó bị mình ép ra ngoài, Thông Hải giáo chẳng khác nào đã bị xóa tên rồi.

Nói xong hắn nhìn Mông Kỳ một chút, lại bổ sung thêm:

- Nếu không nể tình sư phụ của cô đã giúp tôi, Hải Tu Minh cho dù đứng cuối tôi cũng không để ý. Nhưng bất luận Hải Tu Minh đứng thứ mấy, tấm bia đá ở Bàn thứ chín là tấm bia tôi sẽ khắc tên lên sau cùng.

Mông Kỳ trở nên trầm mặc, cô không có cách nào giúp Diệp Mặc nói sư phụ của mình không đúng., cũng không có cách nào giúp sư phụ nói Diệp Mặc không đúng. Ngoại trừ trầm mặc, thì cô cũng không có cách nào. Cô biết Diệp Mặc tại sao bây giờ vẫn chưa khắc tên mình lên, hắn đang đợi người đến sau, nếu không hai người bọn họ đi quá nhanh, cũng không tốt.

Quả nhiên, nửa ngày sau, Diệp Mặc đứng dậy, khắc tên mình lên tấm bia đá, sau đó nói với Mông Kỳ:

- Đi thôi, chúng ta vào Bàn thứ mười thôi.

Sau khi nói xong, hắn lại cố ý quay đầu lại nói với Mông Kỳ:

- Có lúc, đừng quá tin tưởng vào người không phải đặc biệt quen biết, ví dụ như sư phụ của cô.

Lời hứa của Mông Hàn An với Diệp Mặc không thể làm tròn được, khiến Diệp Mặc có chút nghi ngờ về nhân phẩm của cô.

Mông Kỳ lại nhíu mày nói:

- Diệp sư huynh, tôi biết sư phụ của tôi không giúp được anh, anh có chút thành kiến với bà ta. Nhưng sư phụ tôi quả thực đối xử với anh rất tốt. Bà ấy không phải là không muốn giúp chúng ta, mà là vì năng lực của bà ấy có hạn, không giúp được mà thôi.

Diệp Mặc cười khẩy một cái, không trả lời Mông Kỳ, không giúp được thì cần gì phải hứa? Mông Hàn An rõ ràng không thèm quan tâm chút gì đến cái mạng nhỏ của mình, cái này chẳng có liên quan gì đến năng lực có hạn cả.

Mông Kỳ thấy Diệp Mặc cười khẩy, cũng thở dài một hơi, không nói gì nữa.

- Diệp Mặc và Mông Kỳ của Hải Tu Minh không ngờ đã qua được Bàn thứ chín tiến vào Bàn thứ mười rồi, Thương Hải điện thì mới đến bàn thứ bảy…

Những tu sĩ đứng xem bên cạnh La Khúc thập bát bàn đang thảo luận, cũng không ai nói ra tên của Thông Hải giáo. Rõ ràng những tu sĩ này sợ Ung Lam Y phẫn nộ.

Vượng Thương lúc này có chút kích động nhìn tấm bia đá màu trắng bên cạnh, gã vốn dĩ căn bản không tin Diệp Mặc có thể qua được Bàn thứ chín, thậm chí còn là người đứng đầu, đại sư trận pháp cấp sau không có nghĩa khẳng định có thể qua được Bàn thứ chín.

Nhưng sau đó tin một chiêu của Diệp Mặc giết chết được tu sĩ Ngưng Thể tầng thứ tám được truyền ra ngoài, gã trong lòng lại có chút mong chờ, nếu như Diệp Mặc lợi hại như vậy thật, hơn nữa lại là một đại sư trận pháp cấp sáu, đại hội lần này Hải Tu Minh nói không chừng sẽ có một tin vui bất ngờ.

Quả nhiên gã đoán không nhầm, gã kinh ngạc vui mừng nhìn tên được hiện lên tấm bia đá. Diệp Mặc nhanh như vậy đã tiến vào Bàn thứ mười, điều đó chứng tỏ gã rất có khả năng tiến được vào Bàn thứ mười một, thậm chí là Bàn thứ mười hai.

Một khi Diệp Mặc tiến vào Bàn thứ mười một, thì Hải Tu Minh lấy được ngôi vị thứ nhất là đương nhiên rồi, cũng có nghĩa Hải Tu Minh lần này có thể lọt vào danh sách có được 50 người của Phượng Khúc đảo, điều này trước giờ chưa từng có, năm mươi người, một khi thành sự thực, vậy thì Hải Tu Minh lần này phát đạt rồi.

Chỉ cần Diệp Mặc giúp bọn họ đạt được hạng thứ nhất là được, còn Diệp Mặc bước ra ngoài có bị Ung Lam Y giết hay không, đó không phải là chuyện mà gã cần phải quản.

Khi Mông Hàn An thấy Diệp Mặc và Mông Kỳ đã tiến vào Bàn thứ mười, trong lòng cũng kinh ngạc, cô biết Diệp Mặc là đại sư trận pháp cấp sáu, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì có thể thông qua Bàn thứ chín. Nhưng Diệp Mặc vượt qua hạng thứ hai nhiều như vậy, lại còn là thí sinh đầu tiên qua Bàn thứ chín, cô cũng không thể tưởng tượng được. Cứ theo cái đà này, Diệp Mặc rất có khả năng trở thành quán quân.

Nghĩ tới việc một thiên tài như Diệp Mặc còn bị Ung Lam Y truy giết, Mông Hàn An có chút hổ thẹn, cô quả thực không để ý đến sự an nguy của Diệp Mặc, huống chi bây giờ cô chỉ có thể bảo vệ chính mình, Diệp Mặc giết con trai Ung Ô Tử của Ung Lam Y, còn làm nhục Ung Lam Y trước mặt mọi người, bản thân mình quả thực không bảo vệ được hắn.

Ung Lam Y càng phẫn nộ, gã không ngờ trình độ trận pháp của con kiến hôi Diệp Mặc này lại lợi hại như vậy, là người đầu tiên bước vào Bàn thứ mười không nói, lại còn bỏ rơi người đứng thứ hai là Thương Hải điện xa như vậy. Còn Thông Hải giáo của mình, Bàng Bạc lợi hại nhất lại bị Diệp Mặc ép ra ngoài, muốn cướp được ngôi vị đầu tiên thì không thể nào được.

Nhưng những tu sĩ đứng xem nhanh chóng nghi ngờ, vì Diệp Mặc và Mông Kỳ sau khi tiến vào Bàn thứ mười, lại giống như mất tích. Còn Kinh Học Thành của Thương Hải điện và một tu sĩ khác thì lại qua được Bàn thứ tám, khắc tên lại trên tấm bia đá Bàn thứ tám, còn tên của Diệp Mặc và Mông Kỳ thì lại vẫn lưu lại trên tấm bia đá Bàn thứ mười.

Mọi người đều cho rằng Diệp Mặc và Mông Kỳ đã gặp rắc rối ở Bàn thứ mười, vì lại một ngày nữa trôi qua, tên của Kinh Học Thành lại được khắc lên tấm bia đá Bàn thứ chín, đồng thời tiến vào Bàn thứ mười. Lúc này tên của Diệp Mặc và Mông Kỳ vẫn khắc trên Bàn thứ mười. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Vượng Thương nhíu mày, nhìn về phía Mông Hàn An hỏi:

- Đây là chuyện gì vậy?

Thực lực của Diệp Mặc gã cũng biết, hơn nữa đã có chút hi vọng với Diệp Mặc. Gã tin vào sức mạnh của Diệp Mặc, hơn nữa lại là trình độ đại sư trận pháp cấp sáu, khả năng hắn vượt qua Bàn thứ mười là quá lớn. Nhưng bây giờ tu sĩ của Thương Hải điện đã vào Bàn thứ mười, Diệp Mặc vẫn chưa lưu tên, điều này khiến Vương Thượng có chút nghi ngờ.

Mông Hàn An cũng nhíu mày, cô lắc đầu nói:

- Diệp Mặc tôi không biết, nhưng Kỳ Kỳ hẳn là vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.

Khi Diệp Mặc dẫn theo Mông Kỳ tiến vào Bàn thứ mười một vẫn chưa khắc tên mình lên tấm bia đá Bàn thứ mười, Mông Kỳ liền biết Diệp Mặc căn bản không muốn vì Hải Tu Minh mà lấy được ngôi vị quán quân. Diệp Mặc không khắc tên mình, Mông Kỳ đương nhiên cũng không khắc tên.

Khi Mông Kỳ cùng Diệp Mặc bước vào Bàn thứ mười bốn, Mông Kỳ đã hoàn toàn hiểu được, Diệp Mặc căn bản không phải là đại sư trận pháp cấp sáu. Hắn ít nhất cũng phải là tông sư trận pháp cấp bảy, nếu không tuyệt đối không thể đến được Bàn thứ mười bốn, vì bàn thứ mười bốn đã không còn trận pháp cấp sáu nào, hoàn toàn là trận pháp cấp bảy. Nhưng cho dù như vậy, những trận pháp này vẫn không có nhiều trở ngại gì với Diệp Mặc.

Ngoại trừ vừa mới bước vào bàn thứ mười bốn, hắn bị trận pháp công kích làm bị thương chút ít, hắn cũng không có bị thương thêm chút gì nữa. Hơn nữa Mông Kỳ lúc này vẫn còn nghi ngờ, trận pháp kia chắc hẳn là Diệp Mặc cố ý gây ra. Hắn chắc chắn biết mình đang ở trong trận pháp công kích cấp bảy.

Mông Kỳ nghĩ không sai, trận pháp công kích kia là do Diệp Mặc cố ý phát động, nhưng nguyên nhân thì Mông Kỳ lại không thể đoán trúng được. Vì Diệp Mặc ngoại trừ thử sự lợi hại của trận pháp công kích này, còn có một điều nữa chính là khi hắn phát động trận pháp công kích cấp bảy này, cũng là đang nghiên cứu trận pháp đó. Lúc này Diệp Mặc đã hiểu, trình độ tông sư trận pháp cấp tám của hắn, muốn đến được Bàn thứ mười tám thì có chút khó khăn, hắn cần phải tăng trình độ trận pháp của mình trên đường đi.

Khi đi được một nửa Bàn thứ mười bốn, Diệp Mặc bỗng nhiên dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn Mông Kỳ nói:

- Tôi tin rằng không thể có người nào có thể bước vào bàn thứ mười bốn được.

Mông Kỳ gật đầu, cô tán thành ý kiến của Diệp Mặc, mặc dù bây giờ cô không biết lực đẩy của bàn thứ mười bốn là bao nhiêu, nhưng cô chắc chắn rằng một khi Diệp Mặc không bảo vệ cô nữa, cô rất có khả năng chống cự được chẳng là bao lâu nữa rồi lại bị truyền tống ra ngoài. Huống chi, trận pháp của Bàn thứ mười bốn là trận pháp lợi hại nhất trong những trận pháp cấp bảy, đại sư trận pháp bình thường tuyệt đối không thể nào bước lên được đây.

Diệp Mặc nhìn Mông Kỳ một chút, bỗng nhiên lại nói tiếp:

- Nếu như bây giờ tôi muốn cô cởi sạch quần áo, để tôi nhìn một lần, cô có đồng ý không?

Mông Kỳ vừa mới rất ôn hòa nghe Diệp Mặc nói, nhưng chợt nghe thấy câu này, lập tức căng thẳng đỏ ửng mặt, trong mắt hiện ra chút phẫn nộ, chằm chằm nhìn Diệp Mặc nói:

- Anh nói cái gì?

Trong lòng cô lại càng trở nên băng giá, cô vẫn cho rằng Diệp Mặc là bậc chính nhân quân tử, hơn nữa ân oán phân minh, là một nhân vật anh hùng giống như đại ca, nhưng bây giờ cô mới biết mình nhìn lầm người, quá lầm. Hắn không ngờ dến lúc này lại đưa ra yêu cầu như vậy, cái này khác gì mới loại người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn?

Bản thân mình cho dù chết rồi, cũng không đồng ý để cho người này làm trò bẩn thỉu.

Nhưng Diệp Mặc lại nhìn chằm chằm cô, ánh mắt bình tĩnh, căn bản không có chút háo sắc nào. Mông Kỳ thở gấp, bộ ngực phập phồng bất định, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Cô lạnh lùng nhìn Diệp Mặc nói:

- Anh đừng bảo vệ tôi nữa, để tôi ra ngoài, tôi không đồng ý đi cùng anh đến cùng.

Diệp Mặc lắc đầu nói:

- Thật xin lỗi, bây giờ tôi không thể để cô một mình rời khỏi đây được. Cô ra ngoài thì chết không nghi ngờ gì, hơn nữa tên Ung Lam Y kia sẽ để cô chết một cách rất khó coi…

Mông Kỳ nghe Diệp Mặc nói xong, sợ run cả người, nhưng lập tức lại kiên định lạnh lùng nói:

- Cho dù tôi chết, cũng không phải chuyện của anh, không liên quan gì đến anh.

Diệp Mặc thản nhiên nói:

- Có liên quan đến tôi, vì một khi cô ra ngoài, người khác liền biết được tôi có khả năng bước đến Bàn thứ mười tám, bọn họ sẽ cho người chặn khắp nơi quanh La Khúc thập bát bàn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio