Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 1264: giả, giả, giả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy rằng tên tu sĩ Hư Thần sơ kỳ bị luồng sáng mầu vàng của quả cầu đánh bay, nhưng hiện tại cũng không có ai quan tâm đến y. Trong mắt mọi người lúc này đều đang nhìn chằm chằm vào bẩy quả cầu vàng kim trong suốt, bẩy cái quả cầu này, thì chỉ cần người nào lấy được một cái, đã là may mắn bằng trời rồi. Mấy thứ này thì không chỉ tu sĩ Hư Thần mà ngay cả tu sĩ Hóa Chân có nhìn thấy thì cũng phải thèm nhỏ dãi.

Diệp Mặc nghe được xung quanh đều là những tiếng thở dốc, thì hắn đã hiểu được việc kế tiếp chính là phải ‘Đổ máu’.

Một tên tu sĩ Hư Thần hậu kỳ tỉnh lại, y đứng lên phía trước rồi lớn tiếng:

- Các vị bằng hữu, ở đây còn có một vị tiền bối, chúng ta để cho vị tiền bối này lựa chọn ba cái, sau đó lại lựa chọn thêm một nửa cái thứ tư, còn lại sẽ là phần chúng ta, mọi người có ý kiến gì hay không?

Không có một ai lên tiếng.

Hiển nhiên là ý kiến của tên tu sĩ Hư Thần hậu kỳ này không ai là không đồng ý, tuy rằng tu vi của Diệp Mặc cao, nhưng tối đa cũng chỉ là một tu sĩ Ngưng Thể mà thôi, ở đây có tới hơn mười tu sĩ Hư Thần, nếu như liên kết lại, thì không nhất định sẽ không phải là đối thủ của hắn. Chủ yếu cũng là do đồ vật bên trong bẩy quả cầu vàng kim này quá mức kinh thế hãi tục, vậy thì ai mà nguyện ý chắp tay dâng tặng cho người khác chứ?

Nhưng lúc này thì hầu như tất cả các tu sĩ đều tránh xa khỏi Diệp Mặc, đồng thời cẩn thận của nhìn chằm chằm Diệp Mặc. Bọn họ đề phòng chính là Diệp Mặc sẽ ra tay giết người, vì thế nên mới cố gắng lùi ra xa.

Diệp Mặc cười nhạt một cái, cũng không hề động đậy, trong mắt ba tên tu sĩ Thừa Đỉnh cũng đều lộ ra thần sắc cuồng nhiệt, nhưng bọn chúng cũng không nhúc nhích. Trường hợp này hắn đã gặp nhiều rồi, người khác không động thì hắn cũng sẽ không động? Nếu ba tên tu sĩ Thừa Đỉnh này và hơn mười tu sĩ Hư Thần cùng vây công, thì Diệp Mặc cũng không sợ hãi. Chỉ là hắn sợ vạn nhất không bảo vệ tốt được cho Tô Tĩnh Văn, vậy thì cái được sẽ không đủ đề bù cho cái mất.

- Ha ha ha ha...

Một giọng cười khàn khàn cất lên:

- Bẩy quả cầu ở đây, thì tao muốn năm cái trong đó.

Tên này nói xong thì đã đưa tay lên muốn lấy đi đồ vật bên trong quả cầu.

Mọi người nhìn thấy đây là một tên tu sĩ Hư Thần hậu kỳ, có vài tên tu sĩ Hư Thần tu vi không kém, đều lấy ra pháp bảo muốn ngăn cản tên tu sĩ Hư Thần hậu kỳ này.

Nhưng tên tu sĩ Hư Thần hậu kỳ này thì ngay cả pháp bảo cũng chưa lấy ra, chỉ tùy ý đánh ra mấy thủ quyết, thì mấy tên tu sĩ Hư Thần đã lập tức bị chân nguyên của y bao vây lại.

Sau một lát thì mọi người đều nghe thấy âm thanh ‘Răng rắc’ vang lên. Mấy tên tu sĩ Hư Thần muốn ngăn cản y đã bị y ném ra xa, đập vào trên vách đá. Chỉ có điều mấy tên tu sĩ Hư Thần đó đã bị vặn gẫy cổ, sớm đã không còn thở nữa rồi.

Vừa rồi bẩy quả cầu đều thu hút đông đảo ánh mắt của các tu sĩ, nhưng sau khi thấy một màn này thì đều phải hít một hơi lạnh. Tất cả mọi người đều đã hiểu được rằng tên tu sĩ Hư Thần hậu kỳ có thể tùy ý mà vặn gẫy cỗ mấy tu sĩ Hư Thần khác này tuyệt đối là đã ẩn dấu đi tu vi. Chỉ nhẹ nhàng đã có thể giết chết mấy tên tu sĩ Hư Thần, thì hiển nhiên đã là tu vi Ngưng Thể hoặc thậm chí còn là tu vi Thừa Đỉnh rồi.

Không một ai nói câu nào. Lúc này hầu hết các tu sĩ đều đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Mặc bởi vì ở đây chỉ có Diệp Mặc là tu vi cao nhất. Nhưng bây giờ lại xuất hiện một tên tu sĩ giả heo ăn thịt hổ thì hiển nhiên tranh đấu chủ yếu sẽ là do hai người này.

Những tu sĩ nhiệt tình hưng phấn lúc trước giờ đều đã tỉnh táo lại, những thứ kia đều là đồ tốt, nhưng có đến lượt bọn họ cầm được vào tay hay không, thì lại là hai việc khác nhau. Có lẽ việc đó căn bản là sẽ không tới phiên bọn họ rồi. Có hai tu sĩ tu vi đã ngoài Ngưng Thể, thì sao có thể đến lượt những tu sĩ Hư Thần như bọn họ được chứ?

Diệp Mặc phát hiện lúc này thì Tiêu Y và sư phụ của Chu Ngữ Sương cũng vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là hai người này sớm đã nhìn ra tên kia là loại giả heo ăn thịt hổ rồi.

Tên tu sĩ kia lúc này đã không còn ẩn dấu tu vi ở Hư Thần hậu kỳ nữa, khí thế trên người liền tăng vọt, đảo mắt đã tới tu vi Thừa Đỉnh tầng chín rồi. Nhìn thấy nhiều đồ tốt nghịch thiên thế này, thì bất chấp tất cả y cũng muốn phải thu hết vào tay, như vậy thì tiếp tục ẩn dấu tu vi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Ngoại trừ Diệp Mặc vẫn bình thản, thì sư phụ của Chu Ngữ Sương và Tiêu Y đều lộ ra sự ngưng trọng và ngạc nhiên trong mắt, hiển nhiên là họ cũng không ngờ rằng có người cũng ẩn dấu tu vi giống như họ. Đối với hai người, tu sĩ Thừa Đỉnh càng nhiều thì càng không có lợi.

Tên tu sĩ kia sau khi bộc lộ ra thực lực tu vi Thừa Đỉnh tầng chín lại đi tới trước người Diệp Mặc ôm quyền nói:

- Anh bạn, cậu là tu vi Thừa Đỉnh tầng bẩy, cũng coi như là Thừa Đỉnh hậu kỳ, những quả cầu vàng kim ở đây, tôi muốn năm cái, cho cậu hai cái, phân chia như vậy cậu không có ý kiến gì chứ?

Trong lòng Diệp Mặc cười nhạt, chỉ là một tu sĩ tu vi Thừa Đỉnh tầng chín, thì bản thân lúc nào cũng có thể giết y. Không ngờ y lại nói là muốn lấy năm Diệp Mặc. Hơn nữa còn xem các tu sĩ khác có mặt ở đây là không khí, coi bọn họ như là không hề tồn tại vậy.

Nhưng Diệp Mặc biết, hiện tại không phải là lúc tranh giành, nên thản nhiên nói:

- Anh cần quả cầu thì xin cứ tự nhiên, không cần phải hỏi tôi.

Tên tu sĩ này vừa nghe thấy câu trả lời của Diệp Mặc, lập tức lộ ra thần thái coi như là Diệp Mặc biết điều, hiển nhiên là y nghĩ Diệp Mặc sau khi biết mình là tu vi Thừa Đỉnh tầng chín thì đã sợ mình rồi, cho nên mới đem quả cầu dâng tặng cho mình.

Y liền gật đầu:

- Tốt!

Nói xong thì y liền trực tiếp hướng tới những quả cầu, món đố thứ nhất y nhìn trúng nhiển nhiên là công pháp tiên cấp nhất phẩm. Diệp Mặc vẫn luôn chú ý tới sư phụ của Chu Ngữ Sương, phát hiện ra sau khi y nhìn thấy tên tu sĩ kia đi tới trước quả cầu, thì chân nguyên quanh người liền chậm rãi tụ lại, trong lòng Diệp Mặc liền cười thầm, vì hắn biết sư phụ của Chu Ngữ Sương chuẩn bị ra tay rồi.

Nói thật ra thì mấy cái công pháp tiên cấp nhất phẩm này chẳng có chút hấp dẫn đới với hắn cả, chỉ có một quả cầu là có lực hấp dẫn lớn nhất với hắn mà thôi, chính là quả cầu có chứa ba viên linh thạch tràn đầy linh khí.

Oành

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín vừa đưa tay chạm vào quả cầu, thì chân nguyên của y liền va chạm vào vòng bảo hộ của quả cầu vàng kim, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín này liền kêu lên một tiếng đau đớn, rồi lùi lại mấy bước. Sư phụ của Chu Ngữ Sương thấy tình huống này, thì liền thu lại ý muốn động thủ của mình.

Mà Diệp Mặc cũng không hề để ý tới tên tu sĩ Thừa Đỉnh bị quả cầu vàng kim đánh bay, mà hắn chỉ kinh hãi nhìn quả cầu vàng kim có chứa công pháp tiên cấp nhất phẩm, một lúc sau vẫn không nói nên lời.

Vừa rồi sau khi tên tu sĩ Thừa Đỉnh kia đưa tay tóm lấy quả cầu vàng kim, thì quả cầu vàng kim đã rớt ra một cái khe, Thần thức của Diệp Mặc nhanh chóng đi vào, trong nháy mắt đã tiến vào trong quả cầu qua khe nứt đó dò xét. Sau đó hắn nhìn thấy rõ ràng quyển công pháp tiên cấp nhất phẩm kia chỉ là hư ảo, nói cách khác thì chúng đều là giả.

Diệp Mặc lại tiếp tục đưa ánh mắt nhìn sang mấy quả cầu còn lại, thì ngoài quả cầu bên trong có chứa ba viên linh thạch có chứa nhiều linh khí ra, những thứ còn lại Diệp Mặc càng nhìn càng thấy giống đồ giả.

- Thật là lợi hại.

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín kia sau khi bị bức lùi lại mấy bước, thì lúc này mới có chút giật mình nhìn mấy quả cầu kia.

Sau đó y lại nhìn về phía Diệp Mặc, hiển nhiên là muốn Diệp Mặc cùng liên thủ công kích mấy quả cầu này.

Diệp Mặc cười ha hả:

- Để tôi thử xem.

Nói xong Diệp Mặc liền đi về phía một quả cầu, đưa tay ra nắm lấy giống như tên tu sĩ kia. Không ai biết rằng động tác này của hắn chỉ là vì muốn đưa thần thức của mình xâm nhập vào bên trong quả cầu, chứ không phải là thực sự muốn nắm lấy đồ vật bên trong quả cầu

Oành

Lại một tiếng nổ vang lên, nhưng lại khiến mọi người phải kinh dị, vì Diệp Mặc cũng không bị vòng bảo hộ của quả cầu đánh bay. Người xung xanh lập tức cũng hiểu ra là có chuyện gì, hẳn là vì chân nguyên của Diệp Mặc cũng không bằng với tên tu sĩ vừa nãy, bởi vì tiếng nổ vừa rồi nhỏ hơn tiếng nổ lúc trước nhiều lắm.

Chỉ có Diệp Mặc biết rõ là có chuyện gì xảy ra, sau khi thần thức của hắn tiến vào trong quả cầu, thì lập tức đã kiểm tra đồ vật bên trong quả cầu rồi, ba món chân khí cực phẩm là giả, ba quyển công pháp Thiên cấp thất phẩm cũng là giả.

Diệp Mặc nhíu mày, nhưng không dừng lại, tiếp tục đi tới quả cầu thứ hai, lại đưa tay ra muốn nắm lấy. Nhưng tất cả những quả cầu hắn vừa kiểm tra qua, thì tất cả đều chỉ có thể nói một chữ “Giả”.

Tất cả mọi người đều không hiểu Diệp Mặc làm cái gì mà cứ thử nắm lấy hết quả cầu này tới quả cầu khác như thế

Còn tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín bị quả cầu đánh bay ra lại nhíu mày, sau đó ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Anh bạn, làm như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, khẳng định là anh bạn cũng không có cách nào phá giải mấy quả cầu này cả. Ý tôi là không bằng hai người chúng ta cùng liên thủ. Nếu như chúng ta liên thủ có thể phá giải những quả cầu này, thì tôi nguyện ý tặng thêm cho cậu một quả cầu nữa, thế nào?

Trong lòng Diệp Mặc thầm lắc đầu, tuy rằng ở đây đều là các tu sĩ Hư Thần, nói đúng hơn thì thoạt nhìn đều là các tu sĩ Hư Thần. Nhưng tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín này đã phạm vào đều tối kỵ rồi, y không chỉ xem tất cả các tu sĩ ở đây thành không khí, hơn nữa còn định ăn mảnh một mình.

Diệp Mặc cảm thấy, cho dù là những tu sĩ Hư Thần này không đáng nhắc tới, nhưng những món đồ mình không dùng được, hoặc là không cần đến, thì cũng có thể đem ra phân chia cho người khác, đó cũng chẳng phải là chuyện xấu gì. Nhưng loại chuyện này thì Diệp Mặc cũng không cần phải đi nhắc nhở tên tu sĩ Thừa Đỉnh kia, cứ để y đóng vai kẻ tàn nhẫn đi thôi. Lúc trước ý tùy tiện đã vặn gẫy cổ mấy tên tu sĩ Hư Thần kia, thì đủ thấy y chính là một kẻ khát máu.

Diệp Mặc quay đầu nhìn tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín một chút rồi nói:

- Tôi thử lại một lần nữa, nếu như không được thì nói sau.

Nói xong Diệp Mặc lại đưa tay ra nắm lấy quả cầu cuối cùng, một tiếng nổ lại vang lên, thần thức của Diệp Mặc vừa quét vào trong, thì nháy mắt trong lòng Diệp Mặc liền vô cùng mừng rỡ, ba viên tinh thạch trong quả cầu này đều là đồ thật, hơn nữa trình độ nồng đậm của linh khí tuyệt đối còn vượt qua cả linh tinh.

Thần thức của hắn chỉ xem qua ba viên tinh thạch kia một chút, thì đã cảm nhận được một cảm giác cực kỳ thoải mái rồi. Diệp Mặc cố gắng đè nén sự kinh hỉ của mình xuống, thu hồi lại thần thức của mình đi tới một bên, sau đó mới ôm quyền nói với tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín:

- Tôi vừa thử qua, thấy được rằng mấy quả cầu kia đều rất kiên cố, chỉ có quả cầu cuối cùng tôi mới cảm giác được có chút hy vọng. Vì thế tôi chỉ cần một quả cầu cuối cùng kia thôi, những quả cầu còn lại thì tôi cũng biết là mình không có năng lực phá giải.

- Thật là như vậy?

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh không đợi Diệp Mặc nói hết, thì đã đưa tay về phía quả cầu cuối cùng, nhưng kết quả vẫn giống như trước. "Oành..." Tiếng nổ lớn lại vang lên, tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín lại một lần nữa bị vòng bảo hộ của quả cầu đánh bay ra xa.

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh nhíu mày, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Mặc:

- Không phải là cậu đã nói rằng vòng bảo hộ của quả cầu cuối cùng kia đã yếu đi một chút hay sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio