Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 1273: phong ấn lại lần nữa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

'Độn không phù' không có tác dụng, hơn nữa động đất phía bên ngoài càng lúc càng nghiêm trọng hơn, tùy thời đều có thể phá hủy cả cái đại điện này. Lúc này thì tất cả mọi người ở đây đều muốn nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, ngay cả Diệp Mặc cũng vậy.

Nhưng lúc này thì Phiến Phất lại thốt lên một câu khó hiểu như vậy, không chỉ khiến cho các tu sĩ khác ngây ngẩn cả người, mà ngay cả Diệp Mặc cũng không hiểu nổi. Nếu là Phiến Phất muốn đánh nhau với mình, thì Diệp Mặc không hề nghi ngờ, nhưng hắn cũng không cho rằng người như Phiến Phất có khả năng dùng thủ đoạn đánh lén.

Thấy Diệp Mặc nghi hoặc, thì Tô Tĩnh Văn khẽ cười một tiếng, ghé sát vào người Diệp Mặc rồi thì thầm vào tai hắn:

- Y thấy anh sờ soạng vào chiếc eo thon của Đường chưởng môn, nên thẹn quá mới hóa giận đấy.

Diệp Mặc liền có chút bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn Tô Tĩnh Văn rồi nói:

- Tĩnh Văn, anh đâu có sờ...

Tô Tĩnh Văn cười khúc khích, không hề trả lời Diệp Mặc. Ý của cô chính là Diệp Mặc đã động vào người Đường Mộng Nhiêu, nhưng một cô gái so với đàn ông như Diệp Mặc thì mẫn cảm hơn nhiều lắm. Phản ứng của Phiến Phất vừa rồi hiển nhiên là có gì đó không đúng, hơn nữa lúc trước ánh mắt của Phiến Phất đối với Đường Mộng Nhiêu cũng không bình thường, vì thế Tô Tĩnh Văn mới nghĩ rằng Phiến Phất khẳng định là có ý với Đường Mộng Nhiêu.

Mà Phiến Phất vẫn luôn nhằm vào Diệp Mặc, điều này làm cho Tô Tĩnh Văn vô cùng căm ghét, nhưng tu vi của cô lại quá thấp, không có cách nào giúp Diệp Mặc xả giận cả. Vừa rồi cố ý nói cái ôm của Diệp Mặc trở thành việc hắn sờ soạng Đường Mộng Nhiêu, chính là muốn chọc tức Phiến Phất. Cô biết rằng cho dù là mình nói nhỏ, nhưng những người xung quanh đều có thể nghe rõ.

Quả nhiên vốn Phiến Phất trên mặt cũng có chút tức giận chất vấn Diệp Mặc. Hiện taị nghe Tô Tĩnh Văn nói như vậy, thì y càng không chút do dự nào mà lấy ngay Hỏa Văn Kính ra, hiển nhiên là muốn động thủ với Diệp Mặc.

Diệp Mặc lúc này cũng đã hiểu được ý của Tô Tĩnh Văn, hắn đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, tiện tay phóng Tử Đao ra. Muốn đánh thì đánh, hắn cũng không sợ gì Phiến Phất cả.

- Phiến sư huynh, anh làm cái gì vậy? Hiện tại là lúc nào rồi, 'Độn không phù' cũng không thể sử dụng được, vậy mà anh còn có thời gian đánh nhau sao?

Đường Mộng Nhiêu lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, đương nhiên là đã hiểu Phiến Phất muốn động thủ chính là vì mình, nhưng cô không thể làm gì khác hơn là lên tiếng can ngăn.

Phiến Phất nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc:

- Mộng Nhiêu sư muội, tên tiểu tử này quá mức vô lễ, không ngờ lại dám làm càn như vậy với cô, hiển nhiên là hắn tự cho rằng mình có bản lĩnh. Tôi hôm nay thực sự muốn xem cái bản lĩnh của hắn có bao nhiêu lợi hại.

Đường Mộng Nhiêu trầm mặt xuống:

- Phiến sư huynh, nếu như anh muốn đánh nhau với Diệp Mặc, thì cũng đứng lôi tôi vào. Vừa rồi là tôi để cho Diệp Mặc ôm lấy mình, căn bản là Diệp Mặc không hề vô lễ với tôi. Tôi không thích người khác mang tôi ra để làm cái cớ.

Nói xong thì Đường Mộng Nhiêu lại lôi kéo Nguyệt Thiền bên cạnh:

- Nguyệt Thiền, chúng ta đứng qua một bên.

Nghe Đường Mộng Nhiêu nói xong, thì sắc mặt của Phiến Phất càng trầm xuống, thậm chí Đường Mộng Nhiêu còn đổi giọng không gọi là Diệp môn chủ nữa mà gọi thành Diệp Mặc càng làm y khó chịu. Vì thế y không nói lời nào nữa, Hỏa Văn Kính vẫn mang theo luồng sáng mầu trắng với nhiệt độ cực cao đánh về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc cũng rất tức giận, nếu như không phải là có Tô Tĩnh Văn ở đây, thì hắn dù phải liều mạng cũng muốn đánh với Phiến Phất một trận. Hiện tại hắn chỉ có thể nhanh chóng đưa Tô Tĩnh Văn đứng qua một bên, cũng không cố kỵ gì nữa, hơn mười tia sét đã được đánh ra.

Những tên tu sĩ còn lại cũng rất sốt ruột muốn rời khỏi đại điện này, nhưng hiện tại Diệp Mặc và Phiến Phất lại đánh nhau, cho nên cũng không có bất kỳ người nào dám tới gần cả, tất cả đều lui sang một bên.

Trong nhất thời, lôi kiếm và đao quang màu tím của Diệp Mặc không ngừng oanh kích vào Thất Tinh Sát Kiếm của Phiến Phất. Từng tiếng nổ vang không ngừng phát ra, đá vụn cũng bay ra từng mảnh.

Hỏa Văn Kính của Phiến Phất chẳng bao giờ hình thành luồng quang mang màu trắng được cả, bởi vì mỗi lần hình thành thì đều bị đao quang màu tím của Diệp Mặc đánh tan.

Lôi kiếm của Diệp Mặc không ngừng được đánh ra, giữa đại điện liên tục nổ vang, những người xung quanh thấy một màn này đều vô cùng kinh haĩ. Thật quá cường hãn, không ngờ một tu sĩ Thừa Đỉnh đối chiến cùng một tu sĩ Kiếp Biến, vậy mà tu sĩ Thừa Đỉnh lại có thể chiếm tới bẩy phần lợi thế.

Bên ngoài Phiến Phất bị Diệp Mặc làm cho bám đầy bụi đát, có vẻ như là vô cùng trật vật. Nhưng trong lòng Diệp Mặc hiểu rõ, tuy rằng bề ngoài nhìn có vẻ đẹp đấy, nhưng thực tế thì lôi kiếm của mình lại không thể làm gì được đối phương cả, nếu càng kéo dài thì càng bất lợi.

Hơn nữa sử dụng lôi kiếm tiêu hao rất nhiều thần thức và chân nguyên, Diệp Mặc nghĩ rằng ngay cả khi hắn sử dụng cả thần thức đao và 'Vô ảnh' thì cũng chỉ có thể khiến cho Phiến Phất khó khăn hơn một chút mà thôi. Lúc này thì Tử Đao và Thất Tinh Sát Kiếm của Phiến Phất lại tiếp tục lao vào nhau.

Ngay lúc này, thì một tiếng nổ lớn vang lên, một mặt thạch bích của đại điện không ngờ lại bị đổ sụp hẳn xuống.

Vốn tất cả mọi người đều nghĩ bốn phía đại điện bị động đất này đều là núi đá. Nhưng không ngờ một mặt của đại điện lại bị trận chiến của Phiến Phất và Diệp Mặc đánh sập xuống. Lúc này thì tất cả mới hiểu ra, hóa ra phía sau của đại điện lại là một không gian rộng lớn.

Hơn nữa cái không gian này còn có chút tia sáng lờ mờ, cho nên không cần dùng thần thức kiểm tra, thì mắt thường cũng có thể thấy rõ.

Khi những người khác còn đang do dự, thì Diệp Mặc lại đột nhiên thu hồi lại đại đỉnh, căn bản là không thèm để ý tới Phiến Phất nữa, mà nhanh chóng bay vọt tới bên người Tô Tĩnh Văn, ôm lấy cô rồi vọt vào trong không gian bên kia đại điện.

Động tác của Diệp Mặc những người khác đều thấy được, cho nên đều học theo Diệp Mặc tiến vào trong đó.

Quả nhiên sau khi mọi người đều rời đi, thì đại điện phía sau không ngờ lại đột nhiêu bị mất đi một mảng lớn, hơn nữa chỉ một lát sau, thì đại điện lại mất thêm một mảng nữa. Hơn nữa hoàn toàn là vô thanh vô tức biến mất, mà không có bất kỳ một dấu hiệu nào cả.

Cho dù là kẻ ngốc, thì cũng biết việc đại điện bị mất đi từng mảng như vậy không phải là vì động đất hay là vết nứt không gian, mà vì không gian bị cắn nuốt. Lúc này thì tất cả mọi người đều nhìn Diệp Mặc một cách kính nể, nếu như không phải là Diệp Mặc nhanh chóng nắm bắt thời cơ, thì không có bất cứ kẻ nào có thể chống lại được cái không gian cắn nuốt kia.

Phiến Phất lúc này đã hoàn toàn không có ý muốn đấu đá với Diệp Mặc nữa rồi, không nói tới cái không gian cắn nuốt quá mức kinh khủng kia, mà ngay cả trong lòng của y hiện tại cũng vô cùng kiêng kỵ Diệp Mặc. Y lúc này đã hiểu rõ, bản thân rất có thể thật sự không phải là đối thủ của Diệp Mặc.

Đường Mộng Nhiêu đã sớm quên đi sự xấu hổ vừa rồi, cô đi tới trước mặt Diệp Mặc rồi hỏi:

- Diệp Mặc, vừa rồi cậu làm sao biết sẽ gặp nguy hiểm ở trong đại điện kia?

Diệp Mặc không nói gì cả, trong lòng hắn vẫn đang có chút sợ hãi. Vừa rồi hắn cảm giác được nguy hiểm ở trong đại điện, không phải vì hắn lợi hại thế nào, mà là vì hắn đã từ gặp qua việc không gian cắn nuốt khủng bố này rồi.

Ban đầu ở sơn cốc trong ‘Sa nguyên dược cốc’ kia, ở giữa một cái màn sương dày đặc chính là một cái không gian cắn nuốt kinh khủng. Diệp Mặc không ngờ rằng, ở sâu bên trong 'dãy núi Vạn Dược' này, thì hắn lại lần nữa gặp được, điều này thực sự là rất đáng sợ.

Diệp Mặc không phải là kẻ nhát gan, nhưng loại không gian cắn nuốt này thì hắn căn bản là không có năng lực để chống lại, cho nên nó khiến cho hắn cực kỳ kiêng kỵ và lo lắng.

Lúc này tất cả mọi người đều không nói gì, cái không gian cắn nuốt kia hiện ra, thì ai cũng biết là nó nguy hiểm tới mức nào. Một khi không cẩn thận, thì chắc chắn sẽ bỏ mình tại đây. Lúc trước có nhiều tu sĩ Hư Thần như vậy, hiện tại thì ngay cả một người cũng không có, đây chính là căn cứ chính xác nhất.

Càng làm cho mấy người hối hận, chính là sau khi tiến vào đây, thì ngoại trừ một mình Diệp Mặc chiếm được ba viên tiên tinh ra, thì những người còn lại ngay cả một cọng lông cũng không được.

Sau khi trầm mặc một lúc, thì Diệp Mặc mới nói với Đường Mộng Nhiêu:

- Đường môn chủ, ở đây tuyệt đối không phải là chỗ nên ở lâu, chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời đi.

Đường Mộng Nhiêu gật đầu:

- Tôi cũng biết như vậy, nhưng hiện tại chúng ta đi đâu? Phía nào cũng hư vô mờ mịt, nếu như chúng ta cứ trực tiếp đi vào, ai biết có thể sẽ gặp phải cái gì chứ?

Diệp Mặc vừa định nói, thì liền phát hiện ra đại điện phía sau lại một lần nữa mất đi một mảng lớn, hiển nhiên là nó lại bị không gian cắn nuốt mất rồi, hơn nữa còn là đang tiến về hướng này nữa.

Diệp Mặc đã không muốn nói gì nữa, trực tiếp ôm chặt lấy Tô Tĩnh Văn bay vào bên trong. Dựa theo loại tốc độ cắn nuốt này, thì chỉ một lúc nữa thôi, nó sẽ cắn nuốt tới chỗ hiện tại mà họ đang đứng rồi.

Thấy Diệp Mặc nhanh chóng bay đi, thì mấy người còn lại đều không nói gì, cũng nhanh chóng lấy ra pháp bảo phi hành theo sau Diệp Mặc.

Lúc trước Diệp Mặc bị 'Bạo chân châu' của Tiêu Y ám toán mà vẫn bình yên vô sự, vừa rồi hắn cũng là người đầu tiên phát hiện ra không gian bắt đầu bị cắn nuốt đi đấy. Mọi người ở đây đều cho rằng Diệp Mặc có một trực giác trời sinh có thể tránh né được nguy hiểm, vì thế tất cả cũng không suy nghĩ gì, mà cứ thế bay theo Diệp Mặc.

Diệp Mặc thuần túy là do sợ cái không gian cắn nuốt kia, cho nên mới vội vã bay vào trong. Nếu như là chỉ có một mình hắn thì không sao cả, cùng lắm thì trốn vào Thế giới trang vàng là xong. Nhưng hiện tại có Tô Tĩnh Văn đi theo, hắn chỉ có thể chạy mà thôi. Thế giới trang vàng của hắn, thì phải tu luyện tới tu vi Hóa Chân mới có thể dẫn người đi vào. Còn hiện tại thì vô phương.

Loại không gian cắn nuốt này, khiến cho Diệp Mặc cảm giác được nó có chút liên hệ với ‘Sa nguyên dược cốc’.

Khi đám người Diệp Mặc đi sâu vào bên trong, thì càng lúc càng cảm thấy diện tích nhỏ dần, chỉ chốc lát, thì Diệp Mặc đã nhìn thấy phía trước là ngõ cụt rồi. Nhưng ở đó lại xuất hiện một cái tế đàn cao lớn và một cái miếu nhỏ.

Diệp Mặc vừa nhìn thấy cái tế đàn này thì đã biết, đây chính là một phong ấn. Hắn là một tông sư trận pháp cấp chín, đương nhiên chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.

Thấy được phong ấn này, thì Diệp Mặc liền nhớ tới linh hồn kia. Cái phong ấn này nhất định là dùng để phong ấn linh hồn kia. Nhưng lập tức hắn biết là mình nghĩ sai rồi, cái phong ấn này tuy là lay động sắp sụp đổ, nhưng cũng chưa hề bị phá mở ra, chỉ là tùy thời đều có thể bị phá vỡ mà thôi.

Diệp Mặc quay đầu lại nhìn một chút, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, liệu cái không gian đại điện kia đột nhiên bị cắn nuốt, có phải là do cái phong ấn này bị buông lỏng hay không?

Âm thanh ‘Ầm ầm’ phía xa không hề dừng lại. Diệp Mặc liền lấy ra vài cái trận kỳ, tiện tay đánh vào xung quanh phong ấn. Bất luận là có phải do cái phong ấn này hay không, thì hắn đều phải thử một lần, phải một lần nữa đem cái phong ấn này phong ấn trở lại.

Mấy người còn lại thấy Diệp Mặc lấy ra trận kỳ bố trí quanh tế đàn, thì cũng không có bất cứ động tác gì cả, mà đứng im chờ đợi Diệp Mặc. Diệp Mặc rất nhanh phát hiện, khi trận kỳ của hắn bố trí xuống, thì cái phong ấn càng lay động dữ dội hơn.

Diệp Mặc nhìn một chút tụ linh trận xung quanh, dường như linh khí đã loãng đi rồi. Hắn liền lấy ra hơn trăm viên linh thạch cực phẩm, nhanh chóng bố trí lại những tụ linh trận xung quanh tế đàn.

Những người xung quanh thấy vậy liền âm thầm líu lưỡi. Diệp Mặc này cũng quá giàu có rồi, thoáng cái đã lấy ra hơn trăm viên linh thạch cực phẩm để bố trí tụ linh trận. Ngay cả một môn phái cũng không có nhiều linh thạch cho hắn lãng phí như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio