Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

chương 1277: lôi kiếp dọa cả yêu thú

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Anh tu luyện được bao lâu rồi?

Diệp Mặc lập tức cũng rất quan tâm đến vấn đề này, hắn đoán thời gian khi mình dùng tiên tinh khởi động trận bàn thời gian, chắc hẳn là có tác dụng hơn nhiều so với dùng linh mạch khởi động trận bàn thời gian.

- Mới có mười ngày mà thôi, anh bây giờ đã là tu vi gì rồi?

Tô Tĩnh Văn nghi ngờ hỏi.

Quả nhiên nhanh hơn dùng linh mạch khống chế trận bàn thời gian, nhưng nhanh cũng có hạn, nhiều hơn cũng chỉ một tháng.

Diệp Mặc giải thích một cách đơn giản với Tô Tĩnh Văn:

- Bên trong tiểu thế giới của anh có một trận bàn thời gian, anh tu luyện một năm trong trận bàn thời gian, bên ngoài tương đương với hơn một tháng, cho nên đã là Thừa Đỉnh tầng thứ chín đỉnh phong rồi, lập tức muốn ra ngoài độ kiếp.

Tô Tĩnh Văn khiếp sợ nhìn Diệp Mặc, một hồi lâu mới giật mình nói:

- Vậy chẳng phaỉ chúng ta sau này có thể dùng trận bàn thời gian tu luyện được sao? Em nói sao tốc độ tu luyện của anh lại nhanh như vậy được, hóa ra là trận bàn thời gian một chọi mười hai, em cũng muốn tu luyện trong trận bàn thời gian.

Diệp Mặc lúng túng nhìn Tô Tĩnh Văn nói:

- Trận bàn thời gian này cần có tiên tinh hoặc linh mạch cực phẩm…

Tô Tĩnh Văn không đợi Diệp Mặc nói xong, liền gật đầu nói:

- Em hiểu rồi, cho dù có trận bàn thời gian, không có tiên tinh hoặc linh mạch cực phẩm thì cũng không có cách nào tu luyện được.

Tô Tĩnh Văn không suy nghĩ nhiều, sau khi nói một câu hiểu xong, liền đứng dậy ôm chặt lấy cổ Diệp Mặc hôn một cái rồi nói:

- Anh đi độ kiếp, dẫn em đi cùng nhé, em đứng bên cạnh nhìn.

Diệp Mặc thấy Tô Tĩnh Văn nói vậy thì lập tức ngưng trọng nói:

- Cái này tuyệt đối không được, anh độ kiếp muốn đến dãy núi phía sau kia, nếu như em đi thì anh không có cách nào bảo vệ em được đâu, mà còn ảnh hưởng anh độ kiếp.

- Vậy làm sao bây giờ? Nhiều yêu thú cao cấp như vậy, một mình anh đến đó độ kiếp, sao em có thể yên tâm được?

Tô Tĩnh Văn lập tức lo lắng nói.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

- Em vẫn ở lại đây chờ anh, sau khi anh độ kiếp xong, còn muốn lén trở về tu luyện tiếp, chỉ là một Kiếp Biên sơ kỳ mặc dù cao hơn lúc trước nhiều, nhưng bây giờ trong này không phải là hoàn toàn an toàn. Dù sao có em bên cạnh, nếu như một mình anh cũng không sao cả.

Tô Tĩnh Văn nghe thấy vậy lập tức nói:

- Vậy thì được, anh nhanh chóng tu luyện lên Hóa Chân, sau đó dẫn em vào tiểu thế giới của anh xem sao, để em xem anh có giấu cô nào trong đó không.

Diệp Mặc biết Tô Tĩnh Văn muốn mình thư giãn trước khi độ kiếp, nhưng lời này của Tô Tĩnh Văn lại khiến hắn có chút lúng túng. Trong tiểu thế giới của hắn đúng là có giấu một mĩ nữ, Lạc Nguyệt thì không nói, nhưng còn có một Nhiếp Song Song nữa. Nhiếp Song Song vì cứu hắn mà trở thành như vậy, từ khi cô ấy vào Thế giới trang vàng đến giờ, đều không có chút biến đổi gì, Diệp Mặc rất muốn luyện chế một viên Dưỡng Hồn đan để cô ấy thử xem sao, nhưng tiếc là, hắn vẫn chưa tìm được Hoàn Hồn thảo.

Cũng may Tô Tĩnh Văn cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ dặn dò Diệp Mặc:

- Anh độ kiếp đi, đừng nhớ em đấy. Em chắc chắn là ở lại trong này không đi đâu, bất luận anh tốn bao nhiêu thời gian, em cũng ở trong này đợi anh, không gặp không về.

- Được, không gặp không về.

Diệp Mặc nói xong lại bố trí một trận pháp công kích nữa bên ngoài trận pháp của Tô Tĩnh Văn, lúc này mới từ chỗ khác độn ra, sau đó mang theo một đường độn quang bay hướng về phía vùng núi mây mù đối diện với sa mạc.

Sau một tuần hương, Diệp Mặc đã xuất hiện ở một đỉnh núi có linh khí dày đặc, hắn vừa mới xuất hiện ở đây, thần thức liền quét thấy có vài con yêu thú cấp chín, còn có hai con yêu thú cấp mười ngay gần đó. Diệp Mặc nhất thời da đầu tê dại, đây rốt cục là nơi quái quỷ nào vậy? Không ngờ lại có nhiều yêu thú nghịch thiên như này, lúc trước thú triều ở Phỉ Hải thành, hắn cũng chỉ nhìn thấy không đến hai mươi con yêu thú cấp chín mà thôi, yêu thú cấp mười lại càng không thấy.

Nhưng ngay sau đó thứ mà hắn nhìn thấy lại càng khiến hắn kinh động, không ngờ hắn lại nhìn thấy một mảng lớn linh thảo cấp sáu “Tử bối thanh la”, cũng phải hơn hai trăm gốc. Bên cạnh "Tử bối thanh la" không xa, còn có ba gốc linh thảo cấp bảy Hổ Huyết Chi.

Diệp Mặc cũng hít một hơi lạnh, chỗ này không ngờ lại có nhiều linh thảo như vậy, những linh thảo này vẫn chưa có người nào động đến, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Mặc vừa mới tới chỗ này, thì đã có mấy con yêu thú nhìn thấy Diệp Mặc, mấy con yêu thú này sau khi nhìn thấy Diệp Mặc, trong mắt lập tức hiện ra ánh mắt điên cuồng, con nào cũng xông về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc cũng không còn để ý đến những linh thảo kia, rồi lại lấy trận kỳ ra bố trí Tụ Linh trận, vứt xuống hơn một trăm viên linh thạch cực phẩm, sau đó lại vứt xuống một đống linh tinh. Lúc này mới nuốt Kiếp Sinh đan, bắt đầu vận chuyển Tam Sinh quyết chuẩn bị thăng lên Kiếp Biến.

Mấy con yêu thú cấp tám kia rất nhanh đã đến gần nơi Diệp Mặc, Diệp Mặc căn bản không đợi mấy con yêu thú này đến, thì mấy đường lôi kiếm đã đánh xuống.

Ầm, ầm, ầm…

Sau khi mấy tiếng sấm sét vang lên, mang theo đường lôi kiếm màu đen xoẹt qua, vài con yêu thú đang xông đến bị đường lôi kiếm đánh cho đến cơ hội quay đầu cũng không còn liền ngã nhào trên mặt đất, chết ngay tại chỗ.

Mấy con yêu thú còn lại thấy uy thế của Diệp Mặc, rối rít dừng bước lại. Nhưng nhanh chóng lại có mấy con yêu thú cấp chín xông tới, mấy con yêu thú cấp chín này cũng không có chút kiêng kị nào, vừa mới đến, liền xông về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc lại lần nữa phóng ra mấy đường lôi kiếm, một con yêu thú Xích bối giác lang cấp chín bị lôi kiếm của Diệp Mặc đánh cho loạng choạng, lúc này mới đứng vững được, nhưng trên mình thì lại xuất hiện một vệt đen, rõ ràng là bị trọng thương rồi.

Nhìn thấy tình cảnh này, những con yêu thú còn lại mới dừng bước lại, có chút kiêng kị nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc cũng không thèm để ý đến mấy con yêu thú nữa, mà lại điên cuồng vận chuyển Tam Sinh quyết, muốn dẫn lôi kiếp đến. Những con yêu thú vây xung quanh Diệp Mặc biết tia sét của Diệp Mặc lợi hại, mặc dù không xông lên, nhưng cũng không rời đi.

Con yêu thú cấp chín bị thương kia thấy Diệp Mặc không ngờ lại điềm nhiên bắt đầu tu luyện, trong mắt lập tức hiện lên tia hung hãn, ngay sau đó nó ngẩng đầu hét một tiếng thật dài. Những âm thanh đó trực tiếp xuyên ra ngoài, rất nhanh trong những ngọn núi còn lại có âm thanh phản hồi lại.

Diệp Mặc cũng không sợ chút nào, tiếp tục vừa vận chuyển Tam Sinh quyết, vừa hấp thụ tiên tinh điên cuồng tăng tu vi của mình lên.

Chỉ trong vòng nửa tuần hương, đỉnh đầu của Diệp Mặc lại bắt đầu trở nên âm trầm, từng đám mây đen bắt đầu ngưng tụ lại trên đầu Diệp Mặc. Bầu trời càng ngày càng tối đen lại, thậm chí còn kèm theo những tiếng sấm sét trầm thấp.

Lúc này cho dù là những con yêu thú cũng hiểu được tu sĩ con người trước mặt này đang độ kiếp, hơn nữa còn dám độ kiếp trong dãy núi Thần Thú.

Yêu thú tu luyện đến cấp tám cấp chín đương nhiên cũng trải qua độ kiếp, đương nhiên biết được khi độ kiếp là khi mà thân thể suy yếu nhất, phần lớn tu sĩ hoặc yêu thú sau khi độ kiếp lại càng yếu. Những tu sĩ bình thường hoặc là yêu thú độ kiếp đều phải dùng hộ pháp. Nhưng tu sĩ con người trước mặt này không ngờ lại to gan lớn mật như vậy, lại độ kiếp trong dãy núi Thần Thú.

Một tiếng thét kêu lên, hai con yêu thú cấp mười xông tới, thấy hai con yêu thú cấp mười xông tới, những con yêu thú xung quanh đều giãn hết ra. Hai con yêu thú cấp mười thấy mây đen trên đỉnh đầu Diệp Mặc, cũng sững sờ. Nhưng chỉ sững sờ trong thời gian rất ngắn, một con Giác Long thú cấp mười trong đó trực tiếp đánh về phía Diệp Mặc.

Nhưng con Giác Long thú này còn chưa xông đến trước mặt Diệp Mặc, thì bốn mươi tám tia sét tráng kiện giáng xuống, những tia sét này không những tráng kiện, mà còn là tia sét màu đen. Con yêu thú cấp mười đó nhất thời ngây dại, đây là loại độ kiếp gì vậy? Làm gì có loại tia sét lôi kiếp như này? Cho dù là yêu thú hóa hình độ kiếp, cũng không bằng 1/10 độ kiếp này.

Tia sét giáng xuống trong nháy mắt, con yêu thú cấp mười kia biết không ổn rồi, đang định chạy, nhưng nó cũng đã lọt vào lôi kiếp của Diệp Mặc, sớm đã bị lôi kiếp coi thành sinh vật để tàn sát. Bốn mươi tám tia sét ngoại trừ phần lớn hướng về phía Diệp Mặc, thì còn một phần nhỏ lại hướng về phía con Giác Long thú.

Tia sét to như vậy, hung hãn như vậy tiến đến, con Giác Long thú kia trong mắt lập tức hiện ra thần sắc sợ hãi.

Ầm, ầm, ầm…

Tia sét màu đen cực lớn rơi xuống, Diệp Mặc lại đến một pháp bảo phòng ngự cũng không phóng ra, đối với hắn bây giờ mà nói, lôi kiếp chính là thuốc bổ thăng cấp, làm sao lại có thể dùng pháp bảo phòng ngự mà lãng phí được.

Dường như trong cùng một lúc, Diệp Mặc cũng phóng ra vài chục đường lôi kiếm. Đây là cách cũ của hắn, lấy sét đánh lôi, như vậy dường như có thể dẫn phát được sự tức giận của lôi kiếp, sau đó có thể giáng xuống càng nhiều đường sét to hơn.

Tu sĩ độ kiếp nghĩ như Diệp Mặc vậy, từ xưa tới nay phỏng chừng cũng chỉ có mình hắn mà thôi.

Rầm, rầm, rầm…

Lôi kiếm của Diệp Mặc và những đường lôi kiếp trên trời giáng xuống va đập vào nhau, phát ra những âm thanh kinh khủng. Nhất thời những đường lôi quang màu đen phát ra bốn phía, những con yêu thú đứng cách đó khá xa cũng đều lùi về phía sau.

Đồng thời mấy đường sấm sét tráng kiện đánh trúng vào người Diệp Mặc, xé rách hộ giáp chân khí hạ phẩm trên người Diệp Mặc một cách dễ dàng, đồng thời dẫn theo từng đường huyết ảnh, Diệp Mặc cũng không thèm để ý. Hắn không có cái gì khác, chỉ có hộ giáp là nhiều.

Những tia sét màu đen kia bị Diệp Mặc hấp thu, Diệp Mặc nhất thời cảm thấy một cảm giác khoan khoái, linh mạch sau khi được lôi kiếp lau rửa, rõ ràng lại càng rộng rãi và lưu loát hơn.

Nhưng ngay sau đó Diệp Mặc lại nhìn thấy con Giác Long thú kia, lúc này Giác Long thú đã giống như một quả banh da bị rách vậy, hấp hối chút hơi tàn cuối đời.

Diệp Mặc châm chọc nhìn nó nói:

- Chút bản lĩnh này của mày, cũng dám chống đỡ lôi kiếp cho ông mày sao, thật mất mặt.

Nói xong Diệp Mặc lại đi tới trước mặt con Giác Long thú kia, một chân đá nó bay ra vài trăm mét, con Giác Long thú này ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng nhục nhã và hổ thẹn, nó là một con yêu thú cấp mười, cũng có thể nói chuyện rồi, sao lại nghe không hiểu lời nói của Diệp Mặc cơ chứ? Nhưng nó quả thật không hiểu tại sao mình chỉ trải qua năm sáu tia sét mà suýt nữa mất mạng, còn tên tu sĩ con người này chịu hơn bốn mươi tia sét, chỉ đánh vỡ hộ giáp của hắn, chỉ bị thương nhẹ chút mà thôi.

Từ khi nào lại có loại tu sĩ con người biến thái như này? Chẳng lẽ hắn đang khiêu khích với dãy núi Thần Thú, cố ý đến nơi này độ kiếp?

Diệp Mặc dĩ nhiên không biết con Giác Long thú này còn có hoạt động tâm lý nhiều đến vậy, hắn rất muốn có một nội đan của yêu thú cấp mười. Hắn cũng biết nội đan của yêu thú cấp mười nếu lấy mang đi bán, thì chắc chắn là giá trên trời. Nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác được, nếu như mình là như thế thật ở trong này thì quả thực là không sáng suốt chút nào.

Nơi này có quá nhiều yêu thú cấp cao như vậy, nếu như hắn dám công khai thu thập yêu đan, vậy thì sẽ trở thành tử địch của yêu thú là cái chắc, chỉ cần có một mình hắn thì đỡ hơn chút, nhưng còn có Tô Tĩnh Văn vẫn còn đang đợi hắn. Yêu thú cấp tám giết rồi thì thôi, nhưng vị trí của yêu thú cấp mười chắc chắn là không thấp.

Ầm, ầm…

Lại có mấy tiếng nổ vang, ba mươi sáu tia sét lại giáng xuống, Diệp Mặc lần này chỉ phóng ra mười tám đường lôi kiếm, sau đó để những đường lôi kiếm này chia thành ba mươi sáu đường.

Những đường lôi kiếm này một đường vốn không có cách nào ngăn được một tia sét trong đó, bây giờ sau khi tách ra rồi uy lực lại càng thấp, nhưng ba mươi sáu đường lôi kiếm này lại triệt tiêu được uy lực ba mươi sáu tia sét kia.

Trong nháy mắt, uy lực của lôi kiếp kia bị tiêu diệt phần nào hoàn toàn rơi xuống người Diệp Mặc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio