Thiếu Niên Ca Hành

chương 165: nửa kiếm tiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Trên ngựa, Đường Liên nhìn thanh kiếm bay về phía xa lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ta tới muộn rồi à?”

Tiêu Sắt nói: “Nếu Lôi Oanh mượn kiếm giao chiến chứng tỏ Lôi gia bảo đã sớm đề phòng. Còn muộn hay không muộn thì chưa biết được, làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời thôi.”

“Đúng vậy, đại sư huỵnh, ngươi đừng u ám như vậy.” Tư Không Thiên Lạc cũng an ủi, “Chúng ta đã chạy tới giờ, vậy tiếp theo phải xem chính chúng ta.”

“Với năng lực của mấy người chúng ta, làm sao nghịch chuyển trận ám sát của Đường môn với Lôi gia bảo?” Diệp Nhược Y cau mày trầm ngâm.

Mọi người thầm căng thẳng, nếu chuyện chưa xảy ra có lẽ bọn họ còn nhắc nhở Lôi Thiên Hổ ứng phó, nhưng chuyện đã tới nước này, với lực lượng của vài người trẻ tuổi bọn họ, làm sao thay đổi được cục diện?

“Được hay không được, dẫu sao cũng phải thử mới biết?” Lôi Vô Kiệt cười một tiếng, áo đỏ tung bay trên lưng ngựa, chẳng mấy chốc đám người đã tới cửa Lôi gia bảo. Hắn quay sang nhìn Tiêu Sắt: “Tiêu lão bản, ngươi nói xem đúng không.”

“Tiêu lão bản?” Lần đầu tiên Tiêu Sắt mỉm cười: “Ta thích cách gọi này!”

“Chết tiệt. Sao lại là hai người kia.” Tư Không Thiên Lạc bỗng ghìm cương ngựa, xiết chặt trường thương trong tay.

Chỉ thấy Tô Mộ Vũ mặc áo đen, tay cầm một thanh kiếm mỏng cùng Tạ Thất Đao tay cầm trường đao, nửa người trên để trần đang đứng ngoài cửa Lôi gia bảo nhìn bọn họ.

“Xem ra Lôi Môn Bát Tuấn không ngăn cản được họ.” Diệp Nhược Y hạ giọng nói.

“Gia chủ Ám Hà, võ công không thấp hơn chưởng môn thế gia nhất đẳng trên giang hồ.” Tiêu Sắt nhìn hai người kia nói: “Nhưng Lôi Thuẫn trận của Lôi Môn Bát Tuấn cũng không tệ, bọn họ đã bị thương. Mặc dù đây không phải chuyện tốt lành gì.”

“Vì sao bọn họ bị thương lại không phải chuyện tốt?” Tư Không Thiên Lạc hỏi.

“Cũng như dã thú bị thương ngược lại khơi dậy sát tính. Ám Hà cũng vậy.” Người trả lời cô là Diệp Nhược Y.

Tư Không Thiên Lạc hơi ghen tị, cô thường không hiểu ý Tiêu Sắt, nhưng Diệp Nhược Y dường như luôn hiểu mỗi lời nói của Tiêu Sắt.

Lôi Vô Kiệt thúc ngựa đi tới, trầm giọng nói: “Tránh ra!”

“Tiểu tử, tuổi thì không lớn mà giọng lại không nhỏ!” Tạ Thất Đao nhấc trường đao lên.

“Tránh ra!” Lôi Vô Kiệt cao giọng gầm lên, Tâm kiếm lập tức rời vỏ bay thẳng về phía Tạ Thất Đao.

“Kiếm Tâm quyết? Tới hay lắm!” Tạ Thất Đao xuất đao đánh Tâm kiếm trở về.

“Lôi Vô Kiệt không phải đối thủ của hai người bọn chúng đâu, tới giúp hắn thôi!” Tiêu Sắt nói.

Tư Không Thiên Lạc và Đường Liên lập tức tung người nhảy tới, đánh về phía hai người kia.

“Mộ Vũ, tiểu tử này dùng kiếm, giao hắn cho ngươi. Hai người còn lại do ta đối phó.” Tạ Thất Đao nghiêng người ngăn trước mặt Tư Không Thiên Lạc và Đường Liên, vung trường đao trong tay lên. Tư Không Thiên Lạc vội vàng dùng trường thương đỡ lấy. Đao thương giao nhau, Tạ Thất Đao vẫn sừng sững bất động, Tư Không Thiên Lạc lảo đảo lui lại hơn mười bước, thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất.

“Ngân Nguyệt thương, khốc đoạn trường. Nghe nói Tư Không Trường Phong có một đứa con gái, nhận được chân truyền của hắn, chắc là ngươi?” Tạ Thất Đao nhìn Tư Không Thiên Lạc.

“Tên của cha ta là để ngươi gọi chắc?” Tư Không Thiên Lạc trợn mắt đáp lời, ổn định lại thân hình nhấc thương lao tới.

Trên nóc nhà Lôi gia bảo, Lôi Thiên Hổ đã giao thủ vài chục chiêu với Mộ Vũ Mặc nghe tiếng quay đầu nhìn lại, vui vẻ nói: “Quả nhiên là về kịp?”

“Các ngươi có mấy đứa trẻ ranh còn hôi sữa đến, chúng ta có hai vị gia chủ tới, có gì mà cao hứng?” Mộ Vũ Mặc cười lạnh nói.

“Năm xưa tnTiêu Sắt có Bách Lý Đông Quân, Lý Hàn Y, Tư Không Thiên Lạc, Lôi môn có Lôi Vân Hạc, Lôi Oanh, Đường môn có Đường Liên Nguyệt, khi bọn họ được giang hồ ca tụng chẳng phải cũng chỉ là thiếu niên tầm tuổi đó sao?” Lôi Thiên Hổ trầm giọng nói.

“Bọn chúng làm sao sánh được với Bách Lý Đông Quân năm xưa?” Mộ Vũ Mặc khinh thường nói.

“Trước khi Bách Lý Đông Quân đánh bại Diệp Đỉnh Chi, cũng chẳng ai tin hắn làm được.” Lôi Thiên Hổ xuất một chưởng.

Trong phòng khách, mười tấm Diêm Vương thiếp bị Lôi Oanh xuất một kiếm đánh về. Đường Hoàng và Đường Thất Sát giơ hai tay áo, thu hồi mười tấm Diêm Vương thiếp, sắc mặt xanh mét, lui lại bên cạnh Đường lão thái gia.

Đường lão thái gia mỉm cười nói: “Cuối cùng cũng may mắn được thấy thanh Sát Phố kiếm trong truyền thuyết này. Năm xưa ngươi dùng thanh kiếm này quát tháo khắp giang hồ, Cơ Nhược Phong từng đánh giá ngươi là nửa Kiếm Tiên, nói kiếm thuật của ngươi đã có phong thái của Kiếm Tiên nhưng Sát Phố kiếm dẫu sao cũng chỉ là vật phàm. Ngươi dùng hỏa dược dung hợp với sắt thép đúc kiếm, coi như là đi theo đường lạ. Theo ta thấy, lần này Cơ Nhược Phong nói sai mất rồi.”

“Đường lão thái gia khen lệch mất rồi, Cơ Nhược Phong nói không sai, chỉ xét riêng kiếm, ta kém hơn bất cứ vị Kiếm Tiên nào.” Lôi Oanh chợt ngẩng đầu, quát lên với Đường lão thái gia. “Nhưng bàn về giết người, ngay cả Nhan Chiến Thiên cũng không phải đối thủ của ta!” Hắn chợt vung kiếm, kiếm khí xông thẳng tới Đường lão thái gia, trên đường làm dấy lên sấm sét cuồn cuộn.

Đây là ‘Bình Địa Nhất Thanh Lôi’ thực sự!

Cho dù là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y sử dụng cũng không có thanh thế hùng hồn như vậy!

Vì chỉ khi dùng Sát Phố kiếm, chỉ khi Lôi Oanh tự mình ra tay, mới thật sự là ‘Bình Địa Nhất Thanh Lôi!’

Đây là Lôi Oanh, tuy hôm nay trông hắn như một tiên sinh dạy học dáng vẻ chán nản, nhưng năm xưa khi hắn hành tẩu giang hồ, tính khí cũng hung hăng như hỏa dược Lôi môn. Năm xưa Lôi môn có tứ kiệt, tính cách mỗi người một khác. Lôi Mộng Sát lòng mang thiên hạ, một lòng muốn làm anh hùng vì dân vì nước, Lôi Vân Hạc phóng đãng tiêu sái, chỉ muốn dạo chơi khắp giang hồ, bốn biển là nhà. Lôi Thiên Hổ tuy trầm mặc ít nói, tư chất bình thường nhưng khắc khổ gấp vạn lần người khác. Còn Lôi Oanh khi hành tẩu giang hồ lại hợp với bốn chữ - nộ, ác, tuyệt, liệt. Mặc dù mấy năm qua hắn ẩn cư, trông có vẻ lười biếng quên đời, sau khi bại dưới tay Lý Hàn Y tính cách cũng trở nên trầm ổn. Nhưng khi hắn cầm Sát Phố kiếm, hắn lại trở về bản thân lúc trước.

Ai cản ta thì chết!

Ai xúc phạm Lôi môn ta cũng chết!

Đường lão thái gia đột nhiên buông tẩu thuốc, bước lên trước, vung một chưởng ra.

Rất ít người chứng kiến Đường lão thái gia xuất thủ, là vì một người khi địa vị lên tới một mức độ nhất định, rất ít khi phải tự mình động thủ. Cho nên trước đây rất lâu, thực lực của hắn luôn là một bí ẩn, là cao thủ thâm tàng bất lộ chân chính. Hơn nữa thân thể hắn dần dần suy nhược, kém hơn người trẻ tuổi như Đường Liên Nguyệt.

Nhưng một chưởng này của hắn cắt đứt kiếm khí của Lôi Oanh, Đường môn không giỏi chưởng pháp, không mạnh về nội lực, nhưng Đường lão thái gia lại mạnh mẽ cắt đứt một chiêu kiếm tàn nhẫn hùng hồn tới cực điểm kia!

“Diêm Vương thiếp.” Đường lão thái gia lại gọi một tiếng, năm tấm Diêm Vương thiếp bay từ trong tay áo Đường Hoàng ra, năm tấm Diêm Vương thiếp bay từ trong tay áo Đường Thất Sát, đều hạ xuống bên cạnh hắn.

“Mười ngươi đi một lượt cả mười điện, liệu có bình an giữ hồn chốn nhân gian?” Đường lão thái gia cầm tẩu thuốc lên, chậm rãi hít một hơi. “Lũ trẻ các ngươi, cẩn thận cho ta!”

Mười tấm Diêm Vương thiếp lại bay ra ngoài!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio